Chương 43: Hủy Họp Giữa Chừng
“Mami ơi, mami có chuyện gấp thì cứ đi đi, con không sao đâu.”
Gia Kỳ nhạy cảm nhận ra nói với cô, Nam Ngữ thở dài xoa đầu con trai.
“Lát nữa tan làm mẹ sẽ nhanh chóng quay lại với con, nếu cảm thấy trong người khó chịu con phải nói ngay với dì Thẩm nhé.”
“Dạ, con biết rồi.”
Cô dặn dò thêm vài câu, nói cảm ơn dì Thẩm rồi lại bắt taxi về công ty, vừa mới đi làm ngày đầu tiên mà đã xảy ra bao nhiêu là chuyện, mà cứ đi taxi mãi thế này không được, có lẽ ngày mai phải tìm chuyến xe bus nào gần nhà.
Về đến nơi, cô đến phòng Hàn Mạt ngay lập tức, nhưng chưa kịp đẩy cửa bước vào thì đã nghe thấy tiếng của Thư Mộng nói xấu sau lưng cô với Hàn Mạt.
“Hàn biên tập, chị xem thái độ của cô ta kìa, vừa mới vào làm ngày đầu tiên mà đã tự ý đi ra ngoài trong giờ làm việc, vi phạm quy định, không coi ai ra gì..”
“Người như cô ta thì chẳng có một chút trách nhiệm nào với công việc hết, không nên ở lại đây…”
Nam Ngữ siết chặt tay rồi đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy cô thì Thư Mộng đã cười khẩy một cái.
“Nam Ngữ, cô ngồi xuống đi.”
Hàn Mạt nói.
“Những điều mà Thư Mộng nói có đúng không?”
Cô ta lại hỏi.
Cô liếc nhìn sang Thư Mộng đứng bên cạnh Hàn Mạt, dáng vẻ đắc ý, Nam Ngữ từ tốn trả lời.
“Hàn biên tập, đúng là tôi đã tự ý ra ngoài trong giờ làm việc mà không xin phép, nhưng đây là lí do bất khả kháng, chứ không phải giống như những gì Thư Mộng nói.”
“Nam Ngữ, cô đừng có mà bao biện nữa, làm gì có ai vừa mới ngày đầu tiên đi làm đã lấy kí do là bất khả kháng? Tôi nghĩ là cô vội vàng đi hẹn gặp gã đàn ông bao nuôi cô thì có!”
Thư Mộng không e ngại có Hàn Mạt ở đây mà sỉ nhục cô, đã thế thì cô cũng không việc gì phải nhịn cô ta nữa.
“Thư Mộng, cô cứ khăng khăng nói rằng tôi đi gặp đàn ông, có bằng chứng hay không? Nếu không những lời cô vừa nói có thể quy vào tội phỉ báng đấy!”
“Cô!”
Cô ta tức tối nhất thời không nói được gì.
Hàn Mạt lên tiếng
“Nam Ngữ, cô có bằng chứng nói rằng cô đi ra ngoài vì lí do bất khả kháng không?”
Cô vốn dĩ không định nói ra, nhưng ở trong tình thế này thì cũng không giấu được nữa, thế là đành phải đưa cho Hàn Mạt xem ảnh chụp chung của cô và Gia Kỳ.
“Hàn biên tập, tôi có một cậu con trai tên là Gia Kỳ, thằng bé bị bệnh máu trắng, nên lúc nãy tôi mới tức tốc chạy vào bệnh viện, xin lỗi vì không nói trước với chị một tiếng.”
Thư Mộng bấy giờ lại xen vào
“Chỉ là một tấm ảnh chụp chung, làm sao mà cô bảo chúng tôi tin hai người là mẹ con? Cô còn trẻ như vậy cơ mà. Nhỡ đâu cô nói dối thì sao?”
Nam Ngữ lại cho bọn họ xem ảnh chụp giấy khai sinh của Gia Kỳ, ở đó ghi rõ ràng tên cô là mẹ, bấy giờ Thư Mộng không phản bác được nữa, nhưng cô ta vẫn không buông tha cho cô.
“Cả kể là thế đi chăng nữa thì cô cũng làm trái quy định của đài truyền hình, vẫn phải bị phạt.”
Thư Mộng quay sang nói với Hàn Mạt
“Hàn biên tập, đây là vấn đề ý thức, nếu không phạt cô ta, sau này cô ta cứ lấy lí do con trai của mình bị bệnh ra để thoái thác, chúng ta không xử lí thì chẳng phải người ta biết sẽ không phục, nói đài truyền hình của chúng ta không công bằng sao?”
Nam Ngữ lên tiếng
“Thư Mộng, nếu nói tôi vi phạm quy định của công ty, thì cô cũng có chứ nhỉ?”
“Ha! Cô đang nói linh tinh gì vậy?”
“Trong giờ làm việc, cô hoàn toàn đùn đẩy hết mọi việc cho tôi làm, sau đó ngồi chơi điện thoại, cô còn tự ý ra ngoài, chính mắt tôi đã nhìn thấy. Nếu không, cứ việc check camera xem có không thì biết.”
Cô nhếch môi cười, Thư Mộng giật mình, Hàn Mạt liếc nhìn cô ta, cô ta cũng lảng tránh ánh mắt của Hàn Mạt, biểu hiện có tật giật mình rõ ràng như vậy, đúng là Thư Mộng cũng vi phạm quy định.
“Thư Mộng, cô thân là nhân viên của đài đã lâu, vậy mà còn không biết phép tắc, phạt cô tháng này đi làm không lương!”
Hàn Mạt lạnh lùng nói, sau đó lại hướng đến Nam Ngữ
“Nam Ngữ, cả cô nữa, cho dù có là lí do bất khả kháng thì cũng là vi phạm quy định, cô bị phạt nửa tháng lương.”
“Hàn biên tập!”
Thư Mộng không cam tâm, tại sao cô ta bị phạt những một tháng lương và Nam Ngữ thì lại chỉ bị phạt có nửa tháng lương?!
“Cô còn thắc mắc cái gì, ra ngoài làm việc đi!”
Hàn Mạt nghiêm giọng đuổi cô ta ra ngoài, Thư Mộng nghiến răng, lúc đi qua Nam Ngữ còn gằn giọng nói
“Nam Ngữ, được lắm, cô cứ đợi đấy!”
Thư Mộng đóng sầm cửa lại đi ra ngoài, Nam Ngữ bấy giờ mới nhỏ giọng cảm ơn Hàn Mạt
“Hàn biên tập, cảm ơn chị.”
“Không có gì, tôi cũng là mẹ đơn thân như cô, cho nên tôi rất hiểu điều đó.”
Cô ta nói, Nam Ngữ ngạc nhiên, sau đó cúi đầu chào đi ra ngoài, lần này may mà có Hàn Mạt giúp đỡ, lần trước vụ trộm nhẫn cô ta cũng nói giúp cô.
Lúc này ở trong bệnh viện, Gia Kỳ đang ngồi chống tay khoanh chân nhìn ra ngoài cửa sổ như ông cụ non, cậu đang chán quá mà không có ai chơi cùng, đột nhiên nhớ tới một người, thế là ngón tay ấn số gọi cho Mộ Hàn, chưa đầy ba tiếng chuông, anh đã bắt máy.
“Chú đẹp trai!”
“Nhóc.”
Lần này anh đã nhớ cậu, không còn quên như trước nữa.
“Cháu không phải là nhóc, cháu tên là Kỳ Kỳ.”
“Kỳ Kỳ.”
Mộ Hàn gọi, Gia Kỳ đột nhiên cảm thấy ước gì có một baba gọi tên cậu bé như thế.
“Có chuyện gì không?”
Anh hỏi.
“Chú đẹp trai có thể đến bệnh viện chơi với Kỳ Kỳ được không? Kỳ Kỳ chán quá.”
Gia Kỳ nũng nịu với anh.
“Được.”
“Hoan hô! Kỳ Kỳ sẽ đợi chú!”
Mộ Hàn cúp máy, mấy người ngồi xung quanh cảm thấy kì lạ nhưng không dám ho he gì, vừa nãy chứng kiến tổng giám đốc nghe điện thoại giữa cuộc họp, lại còn hơi nhếch môi cười, bọn họ làm việc bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên được chứng kiến anh có thái độ dịu dàng nhường này.
“Tan họp đi.”
Giọng nói vừa cất lên, tất cả bọn họ đều sững sờ.
“Nhưng thưa tổng giám đốc, chúng ta vẫn chưa họp xong mà…”
“Tôi bận rồi.”
Mộ Hàn không giải thích, cứ thế cầm áo khoác đi thẳng, để lại cho các cổ đông mắt chữ o mồm chữ a kinh ngạc.
“Không phải chứ? Ba trăm sáu mươi lăm ngày, lần đầu tiên thấy tổng giám đốc hủy họp giữa chừng đó…”