Chương 63: Gặp lại Trần Mặc
Trợ lý Lưu liền tăng tốc, chiếc xe đen lướt vụt qua cô. Nam Ngữ bấy giờ đang đỡ một cụ bà qua đường, cô nhặt mấy trái cam vương vãi dưới đất lên bỏ vào cái túi đưa lại cho bà ấy, cụ bà đó rối rít cảm ơn. Cô khẽ mỉm cười chào tạm biệt rồi quay lại công việc của mình.
"Khoan đã."
Bà ấy cất tiếng gọi, còn kéo tay áo cô lại.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Cụ bà chỉ vào đống tờ rơi
"Hôm nay cháu đã giúp bà, bà sẽ mua lại cho cháu đống tờ rơi này."
Nam Ngữ ngạc nhiên, xua tay
"Không cần đâu ạ."
"Không sao đâu, cháu cầm lấy đi."
Bà ấy lấy từ trong túi áo ra một xấp tiền rồi dúi vào tay cô nhưng Nam Ngữ nhất quyết không nhận.
"Không được đâu, cháu không cầm đâu, cháu giúp bà không phải vì tiền."
Đôi mắt cô kiên quyết, long lanh. Bên môi bà ấy thoáng nở nụ cười hài lòng.
"Được rồi, vậy cháu có thể cho bà số tờ rơi này được không? Coi như là cháu phát nó cho bà."
Nam Ngữ hơi chần chừ, bà ấy liền nói.
"Cháu còn suy nghĩ gì nữa, cứ đưa đây cho bà."
Dứt lời đã đoạt lấy tờ rơi trên tay cô, sau đó còn hỏi tên của cô.
"Cô gái, cháu tên là gì?"
"Cháu là Nam Ngữ..."
Cô vẫn còn chút bất ngờ, nhẹ giọng đáp lại.
"Nam Ngữ à, được rồi, bà nhớ rồi, bà đi đây."
Nam Ngữ nhìn theo bóng lưng hơi còng của bà cụ, cảm thấy mọi chuyện vừa nãy xảy ra rất nhanh. Nhưng mà đằng nào thì cô cũng phát hết tờ rơi rồi, không suy nghĩ gì nhiều mà quay trở về đài truyền hình.
Cụ bà kia sau khi đi được một đoạn mới xoay người lại nhìn cô, mỉm cười một cái. Lúc này người đàn ông mặc đồ đen mới từ trên xe ô tô đỗ cách đó không xa đi tới, cung kính cúi người, nói.
"Chủ tịch."
***
Nam Ngữ quay trở về Đài Truyền hình, trên đường tình cờ thấy một đám đông túm tụm lại với nhau, tiếng la hét ầm ĩ vang lên vô tình thu hút sự chú ý của cô. Còn nữa, người phụ nữ đang bị túm tóc kia không ai khác chính là Hàn Nhược Uyên.
“Tên khốn này…”
Không cần đoán cũng biết đó là người chồng bợm nhậu của Hàn Nhược Uyên, anh ta lại lên cơn đi kiếm chuyện đây mà. Nam Ngữ chạy tới tung người đạp một cước vào bụng hắn ta, Hàn Nhược Uyên cùng tất cả những người đứng đó đều há hốc mồm, Dương Lâm lãnh trọn cú đá của cô liền ôm bụng lăn ra đất, Nam Ngữ cảnh cáo hắn ta.
“Tên khốn! Khôn hồn đừng có đến đây gây chuyện nữa, bằng không gặp lần nào tôi đánh lần đó!”
Cô đỡ Hàn Nhược Uyên dậy, lần trước gặp không đánh hắn ta là may rồi, không ngờ mới có vài ngày đã lại tiếp tục tới đây gây chuyện.
Dương Lâm nhổm người dậy, vốn dĩ đang có sẵn men say trong người, hắn ta cầm lấy chai rượu nhắm vào đầu Nam Ngữ, vành mắt đỏ ngầu, long sòng sọc như một kẻ điên mất hết lí trí.
“Choang!”
Một người đàn ông nhanh như cắt lao tới đỡ cho cô, tiếng chai vỡ vang lên, cả người cô được bảo vệ bởi một vòng tay mạnh mẽ, Nam Ngữ giật mình quay đầu lại, cô chỉ nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, còn Dương Lâm sau đó mới hốt hoảng định bỏ chạy thì bị người của Trần Mặc bắt lại đưa tới đồn cảnh sát, Hàn Nhược Uyên sững sờ, Nam Ngữ lúc này mới phản ứng đỡ lấy anh ta.
“Anh không sao chứ?”
“Không sao.”
Trần Mặc mỉm cười, ban nãy chai rượu thùy tinh kia đập vào lưng anh, chỉ hơi nhói một chút.
“Vẫn nên đi bệnh viện kiểm tr.a thì hơn.”
Nam Ngữ lo lắng, một người lạ đột nhiên đỡ cho cô, cô không cảm kích sao được.
“Anh đã đỡ cho tôi như vậy, tôi phải có trách nhiệm chứ, để tôi cùng anh đến bệnh viện.”
Nét mặt cô cứng rắn, kiên quyết, giống như không cho anh từ chối. Trong mắt Trần Mặc thoáng qua vẻ dịu dàng và hứng thú, giây lát sau mới cất lời
“Được thôi.”
Anh đưa mắt nhìn thư ký Kim, anh ta liền đi tới “Tổng giám đốc, đã đưa hắn ta đến đồn cảnh sát rồi ạ.”
Trần Mặc ra hiệu, thư ký Kim lập tức nắm bắt được, tên Dương Lâm kia e rằng phải ăn cơm tù vài ngày rồi.
“Nam Ngữ..”
Hàn Nhược Uyên vẫn còn sợ hãi, không ngờ Dương Lâm lại dám ra tay hiểm độc như vậy.
“Nhược Uyên, cô đừng lo, tôi đi một lát, cô về đài truyền hình trước đi, tôi sẽ nhắn tin xin phép.”
Nói xong, cô lên xe cùng với Trần Mặc đến bệnh viện, lúc này Hàn Nhược Uyên mới nhớ ra người đàn ông ban nãy chính là người đã bỏ một số tiền lớn ra mua hết số tờ rơi lần trước.
Vừa lên xe, Nam Ngữ đã thấy chiếc xe này là loại đắt tiền, so với xe của Mộ Hàn không hề kém cạnh chút nào, bấy giờ mới tò mò quan sát Trần Mặc một chút.
Sống mũi cao ráo, xương hàm vuông vức, trên người anh chỉ mặc áo polo và quần dài đơn giản nhưng vẫn tôn lên thân hình hoàn hảo, nếu như ở Mộ Hàn là vẻ đẹp lạnh lùng không ai dám tới gần thì Trần Mặc lại mang một vẻ đẹp tuấn tú, dịu dàng hơn.
Nam Ngữ lắc đầu nguầy nguậy, tại sao cái gì cô cũng so sánh với Mộ Hàn hết vậy? Đã quyết định là không để tâm đến anh nữa rồi mà…
Trần Mặc lên tiếng “Cô sao vậy?”
“Không…không có gì…”
Cô ấp úng trả lời.
“Cô tên là gì?”
Anh hỏi, ngữ khí đặc biệt trầm thấp dịu dàng, lúc nhìn Nam Ngữ ở khoảng cách gần thế này, Trần Mặc càng rung động hơn.
“Nam Ngữ.”
Cô đáp.
“Vậy còn anh?”
Trần Mặc thu lại ánh mắt có phần chăm chú của mình dành cho một người phụ nữ. lúc cô nhìn anh, đôi mắt trong veo lấp lánh như hai viên ngọc, chiếc mũi cao xinh xắn, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, vẻ đẹp của cô đã hoàn toàn chiếm cứ tâm trí anh lúc này.
“Trần Mặc.”
Nam Ngữ không phát giác ra tâm trạng của anh, cô nở nụ cười xinh đẹp.
“Thật lòng cảm ơn anh vì ban nãy đã cứu tôi. Trần Mặc.”
Anh ngây người mất một lát “Không có gì.”
Vừa nãy chỉ là tình cờ đi ngang qua, không ngờ lại gặp được cô, lúc nhìn thấy Dương Lâm hằm hằm lao đến, Trần Mặc đã không chút nghĩ ngợi lao ra đỡ cho cô.
“Chỉ cần cô không sao là tốt.”
Anh mỉm cười dịu dàng, Nam Ngữ bỗng nhiên thấy hơi e ngại, không hiểu sao cô cứ có cảm giác ý tứ trong lời nói của anh, nhưng cô nhanh chóng gạt nó đi, có lẽ chỉ là do cô nghĩ nhiều quá mà thôi.
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, vô tình lại đúng là bệnh viện X, lúc cô và Trần Mặc bước xuống xe đi vào, Nhiễm Hải lại nhìn thấy cảnh này.
Anh ta chợt cảm thấy kì lạ. Là ai vậy? Họ hàng của Nam Ngữ ư? Nhưng có vẻ là không giống…
Nhiễm Hải chần chừ có nên nói cho Mộ Hàn biết chuyện này hay không, cuối cùng thở dài quyết định cất điện thoại vào túi, chuyện của hai người bọn họ, có lẽ anh ta không nên quá nhiều chuyện.
May mà vết thương không nghiêm trọng, chỉ là xây xát ngoài da, lúc đi ra khỏi phòng bệnh, Nam Ngữ cười bối rối nói
“Cảm ơn anh, tiền viện phí cứ để tôi thanh toán là được.”
“Hôm nay cô đã cảm ơn rất nhiều rồi, không cần đâu, đối với tôi khi giúp được người khác là thấy vui rồi.”
Trần Mặc đúi hai tay vào túi quần, mỉm cười đáp lại.
“Nếu cô cảm thấy ngại, chi bằng cho tôi số điện thoại đi, cô mời tôi một bữa cơm coi như đền đáp.”
Anh lại nói tiếp.
Nam Ngữ cảm thấy không có vấn đề gì, thế là đọc cho anh số điện thoại của mình.
Điện thoại của cô tức thì reo lên, Trần Mặc dịu dàng nói.
“Đó là số của tôi.”
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay “Nam Ngữ, bây giờ tôi có việc bận mất rồi, hẹn gặp lại cô sau.”
“Được thôi, tạm biệt.”
Trần Mặc lưu luyến nhìn cô thêm lần nữa rồi mới lên xe rời đi, Nam Ngữ cũng quay trở về đài truyền hình, cô lưu số của Trần Mặc vào máy, lúc về đến nơi thì Hàn Nhược Uyên đã vội vàng kéo cô lại một góc nói.
“Nam Ngữ, người đàn ông lúc nãy chính là người lần trước đã bỏ tiền ra mua hết số tờ rơi mà tôi phát.”
“Vậy sao?”
Trùng hợp như vậy?
Hàn Nhược Uyên gật đầu, thế mà vừa nãy anh lại không nói gì, thực ra nhìn bề ngoài Trần Mặc có vẻ dịu dàng và lịch sự, nhưng cô không thể chắc chắn anh có mục đích gì hay không.
“Tôi biết rồi, Nhược Uyên, vậy còn cô, cô định tính thế nào?”
Cô ta biết là cô đang nói về Dương Lâm.
Ánh mắt Hàn Nhược Uyên hơi rũ xuống, nhưng lát sau đã nói.
“Cứ để anh ta ở đồn cảnh sát vài ngày đi.”
Nam Ngữ không nói thêm gì nữa, đối với Hàn Nhược Uyên, có thể đây chính là một trong những quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời này. Bỏ mặc người chồng của mình bị giam, nhưng cô ta cũng không chịu nổi nữa, cứ kéo dài tình trạng như thế này thì cô không thể nào tha thứ cho Dương Lâm thêm được.
Hai người quay trở lại công việc của mình, lúc này bên bộ phận khác có người xuống nói cần đồ nghề chụp quảng cáo, Nam Ngữ đứng dậy đi lấy, lúc đi qua hai người đàn ông còn lại trong phòng, cô chợt đứng lại, gõ gõ lên bàn của bọn họ.
“Làm phiền một chút, hai người có thể đi lấy cùng tôi hay không?”
Bọn họ cũng ở phòng tiêu thụ này ngay từ ban đầu, nhưng Nam Ngữ khi đó không dám hỏi Hàn Nhược Uyên hai người này làm công việc gì, cô chỉ thấy mọi việc trong phòng chỉ có cô và Hàn Nhược Uyên làm hết.
Hai người đó không thèm liếc mắt nhìn cô, tiếng bàn phím gõ cành cạch vang lên, Nam Ngữ nhìn vào, là đang chơi game.
Cô cũng không nói nhiều, trực tiếp bước tới rút phựt dây máy tính ra, người đàn ông cao gầy bị bất ngờ, giận dữ đứng dậy lớn tiếng.
“Cô làm gì vậy hả?!”
“Bây giờ thì các anh nghe thấy tôi nói gì chưa?”
Nam Ngữ lạnh lùng đáp lại, khí thế không hề có chút chùn bước.
Người đàn ông cao gầy hít sâu một hơi, người đàn ông béo mập ngồi bên cạnh lên tiếng.
“Này cô, việc ai thì người đấy làm, đừng lôi chúng tôi vào.”
Ngữ điệu của anh ta không giận dữ mà nhàn nhạt, một lời đủ bày tỏ rõ quan điểm cùng thái độ của mình.
Nam Ngữ cảm thấy bọn họ thật thiếu trách nhiêm, anh ta tiếp tục nói.
“Nếu cô cảm thấy không hài lòng thì cứ đi nói với lãnh đạo, dù sao ở một vị trí như thế này cũng đâu còn chỗ nào thấp hơn được nữa, kẻ không muốn vào người có muốn ra cũng chẳng được.”
Cô im lặng, ý của bọn họ là dù cô có nói với ai thì bọn họ cũng chẳng hề hấn gì. Một vị trí cho có mà không ai cần tới.
Hàn Nhược Uyên lúc này mới lại gần cô, kéo cô ra ngoài.
“Tôi đi với cô.”
Nam Ngữ “Vì lí do đó nên ngay từ đầu cô mới cùng tôi làm hết mọi việc, mặc kệ bọn họ?”
Thái độ cùng cách làm việc như vậy, còn xứng đáng ở lại đây?
Hàn Nhược Uyên cười khổ.
“Cô không hiểu bọn họ, đừng đánh giá quá sớm như thế, người cao gầy ban nãy tên là Minh Thao, học IT rất giỏi, còn người mập kia tên là Kim Thành, anh ấy cũng là một kì tài trong lĩnh vực marketing.”
“Vậy tại sao hai người bọn họ lại bị chuyển xuống đây?”
Nam Ngữ bỗng thấy hiếu kì.
“Cái đó tôi cũng không biết.”
Cô không hỏi nữa, cô đoán Hàn Nhược Uyên không muốn nói ra, dù sao cũng là lí do cá nhân của bọn họ.
Hai người đi tới kho chứa đồ rồi dừng lại trước cửa, bên ngoài lại bị khóa, Nam Ngữ nói với Hàn Nhược Uyên đợi ở đây rồi đi hỏi lấy chìa khóa, khi đi tới cầu thang cô chợt nghe thấy tiếng loạt soạt cùng tiếng thở, bèn dừng lại, có ai đang làm gì ở bên đó sao?
Nam Ngữ nhẹ nhàng bước tới gần, nhưng bọn họ giống như có linh tính đã rời đi trước khi cô tới, có điều cô vẫn kịp nhìn thấy bóng dáng hai người đó.
Cô nhìn nơi mà bọn họ vừa ở, chỗ này là góc khuất không có camera, xem ra có người đang lén lút làm chuyện không muốn ai biết ở đây…