Chương 95: Tai Nạn
Chứng kiến một màn như vậy, cả khán phòng ồn ào bàn tán.
Lão thái thái đột ngột bước tới giật lấy micro của Mộ phu nhân, trấn an các quan khách.
"Thực lòng xin lỗi các vị vì đã để xảy ra sự việc không hay ngày hôm nay, mời các vị quay lại với bữa tiệc."
Lão thái thái đích thân lên tiếng, bọn họ cũng ngừng bàn tán đi.
Bà liếc mắt qua Mộ phu nhân, mắng.
"Ngu xuẩn!"
Mộ phu nhân giật mình, sắc mặt trắng bệch.
Bữa tiệc kết thúc một cách chóng vánh, Mộ Hàn không hề quay lại.
Lão thái thái gọi điện cho anh nhưng không được, anh tới bệnh viện tìm cô nhưng cô vẫn chưa về, còn tới cả khu chung cư nhấn chuông inh ỏi cũng chẳng có một ai ra mở cửa, anh ảo não phóng xe trên đường, trong tâm trí chỉ nghĩ tới cô.
Bác tài chở cô nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, nhẹ giọng hỏi.
"Cô gái, địa chỉ của cô ở đâu?"
Nam Ngữ suy nghĩ một lát rồi đáp.
"Bác chở cháu tới nhà tang lễ X đi."
Bác tài không hỏi gì thêm, tăng tốc hơn.Đến nơi, Nam Ngữ cảm ơn rồi xuống xe, cô bước vào, tìm đúng hộc tủ đựng tro cốt của mẹ, lúc nhìn vào tấm ảnh mẹ cô dịu dàng mỉm cười, Nam Ngữ không kìm chế được mà bật khóc.
"Mẹ..."
Cô vuốt ve tấm ảnh, nước mắt chảy dài trên gò má, rơi xuống.
Trước mặt người khác, cô luôn tỏ ra là mình mạnh mẽ, nhưng thực ra bên trong Nam Ngữ khao khát được yêu thương hơn bất cứ ai.
Quá khứ và nỗi đau đã giày vò cô nhiều lắm rồi, hiện tại bây giờ bao giờ mới có thể kết thúc? Tại sao những con người đó luôn muốn cô phải đau khổ? Luôn muốn cô phải tổn thương thì bọn họ mới hài lòng?
Nước mắt cô rơi càng nhiều hơn, Nam Ngữ ôm lấy khung ảnh của mẹ, run rẩy.
"Mẹ...con nhớ mẹ lắm..."
Lúc cô nhận ra tình cảm muộn màng này thì mẹ cô chỉ còn là hũ tro cốt ở trong tủ kính kia mà thôi...
Mẹ cô cũng bỏ cô mà đi, người mà cô gọi là cha bao nhiêu năm nay lại chính là kẻ phản bội, còn đứa con trai chỉ mới ba tuổi lại mắc bệnh máu trắng, đến Mộ Hàn...anh là niềm hạnh phúc duy nhất của cô cũng bị cướp đoạt.
Trong mắt tất cả mọi người, cô trở thành một kẻ tội đồ, đã bao nhiêu lần cô dặn lòng phải kiên cường vì con trai, nhưng lúc này đây, Nam Ngữ lại không thể ngăn nổi giọt nước mắt.
Trong căn phòng lạnh lẽo hoang vắng, tiếng nữa nở cô vang lên từng hồi, hai bờ vai gầy guộc run rẩy.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, trong tầm mắt mờ nhòe, ngón tay cô run run ấn nút nghe.
"Alo?"
Bên kia, giọng nói của y tá vô cùng gấp gáp.
"Cô là Nam Ngữ có phải không?! Cô có phải là người nhà của Mộ Hàn không? Anh ấy bị tai nạn, hiện đang được cấp cứu! Số điện thoại cuối cùng mà anh ấy gọi tới chính là số này..."
Nam Ngữ nghe xong, ngã bệt xuống đất, điện thoại trong tay cô cũng rơi xuống...
"Alo! Cô có nghe thấy tôi nói gì không? Nếu cô quen biết anh ấy, mau tới bệnh viện X..."
Cô hoảng loạn cầm điện thoại lên, sau đó lao tới bệnh viện.
Bên ngoài cơn mưa to từ bao giờ liền trút xuống, cô vẫy mấy lượt taxi đều không được, trong lòng nóng như lửa đốt, cứ thế chạy thẳng tới bệnh viện.
Nam Ngữ tháo đôi giày cao gót dưới chân ra quăng đi, cô xé luôn vạt váy dài, lấy hết sức chạy tới bệnh viện.
Cô mặc kệ mưa có ướt đẫm người, mưa táp vào người đau buốt, dưới chân dẵm phải sỏi đá, xây xát ứa máu.
Trong thâm tâm cô lúc này chỉ còn lại giọng nói của cô y tá lúc nãy vang lên như sấm rền.
Mộ Hàn gặp tai nạn rồi!
Mộ Hàn của cô...anh đã gọi cho cô rất nhiều...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nước rơi trên khuôn mặt cô không phân biệt được đâu là nước mưa hay nước mắt nữa, Nam Ngữ lấy tay quệt nó đi, cuối cùng cũng đến nơi, cô bám lấy tay một y tá đi qua như cọng rơm cứu mạng, thở hổn hển hỏi.
"Xin hỏi có một người bị tai nạn...tên là Mộ Hàn, anh ấy đâu rồi?"
Cô y tá đó giật mình sửng sốt, nhìn dáng vẻ của Nam Ngữ hình như cũng bị dọa sợ, chỉ vào một phòng bệnh.
Nam Ngữ chạy tới đó, vừa đi vào đã nhìn thấy cảnh một người đầy máu me nằm trên giường, gương mặt được băng bó kín mít, các bác sĩ xung quanh không ngừng ép tim cho anh, máy sốc điện còn đã được chuẩn bị sẵn.
"Không được rồi! Mau sốc điện!"
Thân người anh nảy lên từng hồi, máy đo vẫn chỉ hiển thị hàng ngang, không hề có dấu hiệu của sự sống, bác sĩ chưa bỏ cuộc, nét mặt tất cả mọi người căng thẳng.
Thời gian lúc này như ngừng lại, trái tim trong lồng ngực cô cũng như ngừng đập theo.
Cả người lạnh buốt ch.ết lặng, cho đến khi không thể cứu được nữa, một vị bác sĩ buồn bã lên tiếng.
"Từ vong lúc mười một giờ ba mươi phút ngày xx...mau thông báo cho người nhà bệnh nhân đi."
"Không!"
Một tiếng hét thất thanh vang lên, Nam Ngữ lao đến bên cạnh anh, khóc nức nở ôm lấy thân thể còn nhuốm máu.
"Hàn! Anh đừng bỏ em mà!! Hàn...hãy mở mắt ra nhìn em đi...em đến rồi đây! Anh đừng dọa em mà...hãy tỉnh lại đi anh...anh từng nói sẽ không bao giờ bỏ em lại một mình, thế mà bây giờ anh lại phá vỡ lời hứa đó hay sao...huhu..."
Nam Ngữ đã khóc đến nỗi nói không nên lời, cô liên tục nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, cô không tin...cô không chấp nhận nổi sự thật này!
"Xin anh hay tỉnh dậy đi mà! Hàn...em yêu anh...anh đừng bỏ hai mẹ con em mà đi..."
Cô lay lay người anh, nhưng người nằm trên giường vẫn không phản ứng, còn không có chút hơi ấm nào.
Trái tim cô đau đến không thở nổi, tầm mắt bỗng nhiên quay cuồng, đúng lúc này lại có một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy cô, Nam Ngữ rơi vào một lồng ngực ấm áp, mùi hương bạc hà quen thuộc vẫn vít bên mũi...
"Bảo bối..."
Thanh âm trầm khàn của Mộ Hàn từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Nam Ngữ run rẩy ngước lên nhìn anh, cô tưởng rằng mình đang mơ, ngón tay lạnh buốt khẽ chạm lên khuôn mặt anh.
"Hàn...có phải là anh không? Hay là em đang mơ?"
"Bảo bối, anh đây."
Nam Ngữ rơi nước mắt, Mộ Hàn xót xa ôm chặt lấy cô, tầm mắt cô nhòe đi, cô cảm nhận hơi ấm từ anh truyền tới chứ không phải là sự lạnh giá như ban nãy nữa, nhưng đầu cô lúc này bỗng choáng váng, người Nam Ngữ mềm oặt đi, may mà anh nhanh nhẹn đỡ lấy.
Cô chỉ thấy gương mặt anh mờ dần rồi tối hẳn.
"Nam Ngữ!"
Mộ Hàn vô cùng lo lắng gọi tên cô, người cô ướt đẫm thế này.
Mấy vị bác sĩ lúc nãy nhanh chóng khám cho cô, khi Nam Ngữ chầm chậm mở mắt một lần nữa thì cô phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của anh.
"Xử lí mấy bài báo đó đi...còn cả chuyện tối hôm nay, nhất định không được để lộ ra ngoài!"
Mộ Hàn đang gọi điện thoại, cảm nhận được bảo bối trong lòng khẽ động đậy, anh liền ngắt máy để điện thoại sang một bên, cúi đầu dịu dàng hôn lên trán cô.
"Em tỉnh rồi à?"
Váy trên người cô đã được thay bằng một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, cả người được bao bởi vòng tay ấm áp của anh.
Nam Ngữ vẫn còn chưa hết sợ hãi, khóe mắt bỗng chốc rưng rưng ôm chặt lấy thắt lưng anh, dụi mặt vào ngực anh nỉ non.
"Em tưởng...người vừa nãy là anh..."
Mộ Hàn vừa buồn cười vừa xót xa, ôm cô chặt hơn, nói
"Ngốc...anh chỉ bị xây xát một chút thôi, anh không sao cả."
Nam Ngữ khịt mũi, lo lắng ngước mặt lên hỏi anh.
"Anh bị thương ở đâu?"
Mộ Hàn nhìn hai mắt cô khóc sưng cả lên, thương cô không hết, nhưng mà vẫn muốn nhân cơ hội này làm cô hết giận anh chuyện ban nãy.
"Anh bị đau ở ngực..."
Vẻ mặt anh bỗng giả vờ tỏ ra đau đớn, quả nhiên Nam Ngữ sợ hãi ra mặt, luống cuống nói
"Chỗ nào cơ? Để em đi gọi bác sĩ...có cần chụp x quang không..."
Dứt lời cô còn định đi gọi bác sĩ thật nhưng lại bị anh ôm chặt lấy, Mộ Hàn nhìn sâu vào trong mắt cô, khẽ khàng thốt lên.
"Anh bị đau...ở trong tim."
Anh nắm tay cô đặt lên ngực mình, cách một lớp vải, Nam Ngữ cảm nhận rõ tiếng thình thịch truyền lại, bấy giờ cô mới nhận ra là anh muốn trêu mình, nhưng mà nước mắt lại đột nhiên rơi xuống.
"Bảo bối...em sao vậy? Đừng khóc, anh xin lỗi, anh sai rồi..."
Mộ Hàn thấy cô khóc, bối rối vừa hôn vừa xin lỗi dỗ dành cô.
Nam Ngữ khóc nức nở như một đứa trẻ, giống như bao nhiêu tủi hờn mà cô phải chịu đều được xả ra hết ra trong lúc này, thậm chí cô còn khóc ướt hết cả một mảng áo trước ngực anh thì mới dần nín lại.
Mộ Hàn nâng khuôn mặt cô lên xem, bật cười.
"Ôi trời ơi...xem em kìa, khóc đến nỗi mặt mũi lem nhem hết cả rồi."
Cô khịt mũi rồi lau hết nước mắt cùng nước mũi lên áo anh, dáng vẻ trẻ con này là lần đầu anh được thấy, trước mặt anh hồi trước, cô lúc nào cũng tỏ ra là một người mạnh lẽ, lý trí.
Mộ Hàn dịu dàng nâng cằm cô lên rồi đặt lên đó một nụ hôn nồng nàn thay cho lời muốn nói, bảo bối vừa nghe tin anh bị tai nạn đã dầm mưa chạy tới, chứng tỏ cô rất yêu anh, ở bữa tiệc lúc nãy Mộ Hàn đã rất sợ cô sẽ lạnh nhạt mà muốn chia tay với anh.
Nam Ngữ cũng nhắm mắt đáp lại anh, Mộ Hàn đưa lưỡi vào cuồng nhiệt ʍút̼ mát lấy môi cô, nụ hôn sâu như muốn hút hết không khí.
Lúc nãy vì khóc quá nhiều mà mũi cô bị nghẹt, bây giờ còn bị anh hôn nhiều như thế, Nam Ngữ đúng là không thở nổi.
"Ưm...Hàn...em không thở được..."
Nam Ngữ khe khẽ rên rỉ, nức nở giữa môi lưỡi anh.
Mộ Hàn không nỡ buông cô ra nhưng mà lại thương yêu cô, đành phải lưu luyến mà rời khỏi môi cô.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu không thấy đáy, ngón tay dịu dàng lướt qua bờ môi đỏ mọng, ẩn chứa ham muốn.
Nam Ngữ nhìn thấy vết xước trên trán anh, cô đau lòng, nói.
"Hàn...anh có đau không? Em xin lỗi vì đã không nghe điện thoại của anh..."
"Anh không sao."
Anh hôn lên bàn tay cô, đôi mắt như có lửa nhìn cô không rời.
Hai gò má cô vì thế mà ửng hồng, nhìn càng đáng yêu.
Mộ Hàn chuyển một tay lên vuốt ve má cô, khẽ giọng nói.
"Vừa nãy em ngất đi, anh đã rất lo lắng."
Cô tựa đầu vào lồng ngực anh, cảm nhận nhịp tim trầm ổn của anh.
Ngón tay nhỏ mân mê hàng cúc trên đó, hồi tưởng lại cảnh tượng cấp cứu lúc nãy, cô sợ hãi, may mà người đó không phải là anh.
"Chuyện kia..anh sẽ cho người giải quyết ổn thỏa, em đừng lo."
Mộ Hàn trấn an cô.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong mắt đong đầy yêu thương và tin tưởng anh, nói.
"Hàn...em tin anh mà.
Dù có chuyện gì xảy ra em cũng không sợ đâu, em chỉ sợ anh sẽ không còn ở bên cạnh em nữa thôi."
"Đồ ngốc này..." Anh mắng yêu cô, anh yêu cô còn không hết, làm sao nỡ rời xa cô.
"Anh hứa sẽ không bao giờ rời xa em."
Mộ Hàn nói chắc chắn.
Nam Ngữ an tâm hơn, nỗi bất an dần được xua đi, cô mệt mỏi nhắm mắt dần thiếp đi trong lòng anh.
"Anh đừng để bản thân mình rơi vào nguy hiểm...em yêu anh..."
Nam Ngữ nói xong, hơi thở dần đều.
Mộ Hàn xúc động hôn lên trán cô, anh cũng tìm một tư thế thoải mái rồi ôm chặt bảo bối trong lòng, nhắm mắt.
"Anh cũng rất yêu em."
Bên ngoài, mưa đã tạnh.
Vầng trăng tròn vành vạnh dịu dàng tỏa sáng, lan tỏa ánh sáng đến hai thân hình ôm ấp với nhau trên giường..