Chương 2: Quá khứ: mẹ và em mới
Khi Khiết Băng đến tuổi 15,cái tuổi bắt đầu hiểu được vấn đề trong cuộc sống,gia thế của gia đình cô năm năm trước thay đổi đi rất nhiều,công ty mẹ cô gây dựng bây giờ đã đổi chủ,bố cô lên điều hành,rồi gây dựng tiếng tăm phát triển mạnh hơn trước nhiều,sống với sự co đơn của mặc cảm với sự dày vò đến vô cảm,cô âm thầm nhờ quản gia tìm người đi tìm mẹ nhưng kết quả chỉ là số không.Cầm hình ảnh mẹ và Cô chụp đã lâu
-"Mẹ con sẽ tìm được mẹ,để cho mọi người biết mẹ không phải người như vậy"-suy nghĩ
Ngồi thẫn thờ trên giường với sự yên lặng bao trùm bỗng tiếng gõ cửa vang lên và có tiếng nói
- Tiểu thư,Ông chủ mời cô xuống có chuyện cần nói-quản gia
- Dạ,cháu xuống giừ,bác xuống trước đi ạ.Gác tấm ảnh lên đầu tủ nhìn qua mẹ rồi bước xuống nhà.Đập vào mắt Khiết Băng là hôm nay hình như là nhà có khách,có hai người lạ một phụ nữ,và một đứa con gái chắc trách tuổi mình.
- Con gái xuống rồi à,nhanh vào đây để ta giới thiệu.Khiết Băng lặng người rồi bước lại ghế quên không gật đầu chào người phụ nữ trước mặt
- Cháu xinh quá,hèn gì bố cháu khen cháu với dì suốt -giọng điệu điệu chảy mỡ của người phụ nữ đó
- Woa,chị thật xinh đẹp,nhìn đồ đắt tiền vậy là biết chị thế nào rồi -cô gái đó thèm thuồng giọng thì như đã kích
- E hèm.... Trật tự nào,hôm nay ta muốn nói với con rằng đây là dì Thảo còn kia là Ái Ly.Sau này là người cùng nhà với ta và con.Nãy giờ cô chăm chút nghe
- Ý bố là...-cô lạnh giọng
- Bố sẽ cưới dì làm vợ,dì sẽ là mẹ kế con...chưa nói hết câu,Khiết Băng đã
- Bố....- Cô nói mạnh-Mẹ còn chưa tìm được bố đi lấy người này là thế nào
- Chúng ta có tìm được đâu,năm năm rồi con gái à,chắc bây giờ mẹ con đang hạnh phúc trong tình yêu của người đàn ông khác -ông vờ như đau khổ
- Bố đừng nói linh tinh khi không có bằng chứng về mẹ như vậy,mẹ là vợ bố là mẹ của con và cả anh hai,mẹ không phải người như vậy...con sẽ tiếp tục tìm mẹ vì vị trí mẹ và phu nhân của cái nhà này là mẹ con - Khiết Băng nói xong giọt nước mắt rơi xuống,đã lâu lắm ròii cô mới khóc trước mặt nhiều người,cô luôn Khóc khi về đêm khi chỉ có một mình với màn đêm và anh trăng trên bầu trời
- Khiết Băng à,bố biết con nhớ mẹ nhưng
bố không thể cô đơn mãi về sau được,con biết không
- Cô đơn,cô đơn sao,sao bố không huy động lực lượng tìm kiếm mẹ đi,kiếm được mẹ là bốn không cô đơn.Nghe con gái nói như vậy dù rất tức nhưng đành nén chịu
- Ý ta đã quyết,ta và dì ra tuần sẽ làm đám cưới,con không thể cản bố được đâu
- Bố.....con ghét bố -rồi cô chạy thẳng lên lầu,để lại cái lắc đầu đầy buồn Bã của ông bố.Đóng cửa sầm lại,cô nằm lên giường
- Mẹ bố thật đáng ghét đúng không,con sẽ không tha thứ cho bố,tuyệt đối không.Vớ lấy cái điện thoại bấm số và nghe
- Anh hai à,em nhớ anh..-cô gọi cho người anh hai bên nước ngoài có lẽ Bây giờ chỉ có anh hai mới là người thân của cô bây giờ.Mọi người đều dấu anh chuyện mẹ rời đi vì tính anh hai sẽ quay về VN cho bằng được,sẽ không lo học nữa,năm xưa bố mẹ tống anh sang kia du học để dẹp đi cái tính chơi bời,ngương ngạnh,quậy phá của mình để học thành tài mà sau này tiếp quản công việc.Hai anh em nói chuyện một hồi lâu.....
Đã mấy ngày qua cô không bước xuống nhà,không ra khỏi căn phòng nữa bước,ông bố cũng lo lắng vì sự con gái làm quẩn đôi khi bước đến Gõ cửa tính bước vào nhưng lại quay đi.Hai con người sau này sẽ trở thành "một nhà " với cô th đang say sưa làm đẹp sắm sửa mọi vật vì sắp đến cái ngày mà hai người một bên là bố một bên là đi ghét thành đôi về cùng nhà.
Thời gian trôi nhanh thấm thoát đã đến ngày cưới,không gian cưới được tổ chức ngay tại khu khuôn viên cỏ sau nhà,khách khứa đến đông,gia nhân chạy tấp nấp chỉ có người con gái ấy đứng trên nhìn xuống ôm chặt tấm hình mẹ và thì thào trong gió
- Hôm nay bố lấy vợ mới mẹ ạ,con không đủ can đảm để bước xuống vì con còn mẹ,mẹ ơi mẹ nơi đâu thì mau về nha,con đợi mẹ......cô Cười khổ,không biết thời gian mình sẽ như thế nào khi trong nhà này xuất hiện " mẹ kế và con chồng".Ánh mắt cô dán vào hai con người đang tiến vào thảm đỏ trong sự vỗ tay chúc mừng của khách,chua xót nhỉ,cái tuổi thơ mẹ sống nhưng bố lấy người khác,nực cười với cuộc đời thật...