Chương 9-1
Nếu hắn muốn bức cô rời đi, vậy thì hắn đã thành công.
Khi Ôn Mỹ Phách về đến nhà, đập vào mắt mình chính là hành lý đã được sắp xếp,Đường Hiểu Dạ đang chuẩn bị rời khỏi.
“Tôi chờ anh về để nói lời tạm biệt, tôi không có thói quen không từ mà biệt” MặtĐường Hiểu Dạ không chút thay đổi.Mấy ngày nay, nước mắt của cô đã chảy khô, cũng đã nhận ra mọi chuyện, cô ra lệnh cho mình không được xuất hiện một cảm giác nào khác với hắn.
Coi như này đây là một giấc mộng đi, tỉnh lại rồi thì chuyện gì cũng không xảy ra.
“Cô phải đi?” Cám giác trong lòng Ôn Mỹ Phách là ‘ngũ vị tạp trần’ ( ). Đây chẳng phải là hắn mong muốn sao? Làm cho cô rời xa hắn, nhưng vì cái gì khi cô thật sự quyết định làm như vậy, lồng ngực của hắn lại giống như ngừng hô hấp?
( ) Ngũ vị tạp trần: Năm vị giác của nhân gian bao gồm ngọt, đắng, chua, cay, mặn.
“Đúng vậy, tôi nghi rằng tôi không thể tiếp tục đảm nhiệm công việc này, mong chủ tịch Ôn mời người khác giỏi hơn tôi” Đường Hiểu Dạ bình tĩnh trả lời.
“Hiểu Dạ…”
“Chủ tịch Ôn, xin gọi tôi là cô Đường hoặc là Đường Hiểu Dạ, đừng quên chúng ta chính là ông chủ cùng vệ sĩ. Tôi không mong lại có người lầm” Đường Hiểu Dạ trào phúng nói.
“Nghe cô gọi tôi là chủ tịch Ôn, cảm thấy thật kỳ quái. Chúng ta có cần thiết phải như vậy không?” Ôn Mỹ Phách nhíu mày.
“Chủ tịch Ôn…”
“Chẳng lẽ không cho cô yêu tôi, ngay cả bạn bèchúng ta cũng không thể làm sao?” Biết rõ khiến cho cô rời đi là kết cục tốt nhất, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn giữ cô lại.
Hắn thật sự thích cô. Thích sự kiêu ngạo của cô, thích tính cách của cô… Chỉ tiếc hắn nhất định bị cô chán ghét rồi!
Nghe vậy, Đường Hiểu Dạkhông khỏi lâm vào chán nản, mặt nạ bình tĩnh rốt cuộc cũng không giữ được nữa.
Tại sao hắn có thể nói ra những lời tổn thương người khác, lại còn quay sang hỏi cô câu này? Hắn rốt cuộc xem cô là cái gì đây?
Cô giận tính khí thất thường của hắn, khiến cho mình đi theo hắn mà tâm tình luôn lúc cao lúc thấp. Ôn Mỹ Phách làm cho người ta có cảm giác hắn như như đóa hoa anh túc, biết rõ không thể, nhưng vẫn nhịn không được mà nghiện.
“Như vậy… có một loại khả năng cô không thích cũng không ghét tôi hay không?” Tròng mắt đen thâm thúy nhìn cô thật sâu, Ôn Mỹ Phách nói ra từng chữ, nụ cười so với bình thường cũng nhiều hơn một chút cô đơn.
Khiến cho cô chán ghét mìnhlà phương pháp bảo vệ cô tốt nhất, nhưng hắn lại xem nhẹ cảm xúc của chính minh. Cố gắng xem cô như không tồn tại, nói ra những lời tàn nhẫn đó, hắn cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
Ngày đó, nhìn thấy Đường Hiểu Dạđau lòng ngã vào trong lồng ngực của Lương Cảnh Sách, lần đầu tiên hắn cảm thấy Lương Cảnh Sách thật chướng mắt, mà hắn lại phải tiếp tục sắm vai người xấu.
ch.ết tiệt!
Giọng điệu cô đơn của Ôn Mỹ Phách không hiểu sao lại khiến long cô rung động. Cô kinh ngạc sự tịch mịch không nên hiện ra trên mặt hắn, bị lạc ở sâu trong mắt hắn. Vốn dĩ đã quyết tâm phân rõ quan hệ với hắn, nhưng chân lại như mọc rễ, không thể nhúc nhích.
Không ghét hắn cũng không thích hắn… Vì sao phải làm một bộ dáng chân thành cùng thâm tình nói với cô như vậy? Hắn rõ ràng đã tổn thương cô, cô phải rời khỏi, hắn không phải nên vui mừng khôn xiết hay sao? Hắn không phải rất sợ cô quấn quít lấy hắn sao?
Không gian trong đêm khuya chậm rãi chuyển động, ánh mắt nhìn nhau gắt gao, ai cũng không thể dời ra được. Thời gian như dừng lại, trời đất im lặng không một tiếng động.Mặc kệ hai người có bao nhiêu không hợp, trong lúc đó bọn họ vẫn có loại cảm xúc khó có thể nói thành lời. Có lẽ là ngay từ lần đầu gặp mặt, hai người đã bị buộc cùng một chỗ, gắt gao.
“Tại sao? Tại sao lại nói những lời kì quái như vậy…?” Không biết qua bao lâu, Đường Hiểu Dạthật vất vả mời tìm về thanh âm của mình. Cô trốn tránh ánh mắt của hắn”Cái gì là không thích cũng không ghét? Tôi không hiểu anh đang nói cái gì. Chủ tịch Ôn, chơi đùa cũng nên biết chỗ dừng lại đi!”
Tâm hoảng, suy nghĩ rối loạn, Đường Hiểu Dạ không ngừng hít sâu, không cho phép tim mình đập vì hắn.
Nghe thấy câu trả lời lạnh lùng của cô, Ôn Mỹ Phách đột nhiên lấy lại tinh thần.
Đúng! Hắn không nên nói nhưng lời như thế. Hắn làm sao vậy? Làm sao lại để lộ tâm tình của mình?
Cô nên đi, đây là quyết định của hắn không phải sao?
Miễn cưỡng ổn định lại, Ôn Mỹ Phách nhếch đôi môi mỏng, cười tới chói mắt.
“Cô Đường, tôi không tiễn” Hắn tao nhã cui người nói lời từ biệt, ánh mắt bình tĩnh, chỉ có bản thân mới hiểu được mình khó chịu bao nhiêu.
Không có dũng khí nhìn biểu tinh lúc này của Đường Hiểu Dạ, Ôn Mỹ Phách xoay người lên lầu.