Chương 2
Edit: Ngạc Tuyết
Thời điểm Lạc Cảnh Xuyên nhận được thông báo điều chuyển, nội tâm là 10 ngàn cái không muốn. Lạc Linh nhà hắn tính cách hướng nội sợ người lạ, mỗi lần đến hoàn cảnh mới đều phải thích ứng rất lâu, thế nhưng Thẩm chủ tịch đối với hắn có ơn tri ngộ, tại thời điểm hắn khó khăn nhất đã giúp hắn.
Hắn cũng hỏi qua, chỉ là điều phối một thư ký tổng tài, vì sao nhất định phải tìm hắn, Thẩm chủ tịch biểu thị: “Cảnh Xuyên à, ta cũng không còn cách nào, lớn lên dễ nhìn hơn cậu có mấy người đâu, dù dễ nhìn hơn thì chân cũng không dài bằng, chân dài hơn thì lại không dễ nhìn bằng cậu a.”
“Chủ tịch, ngài đây là chọn thư ký hay chọn con dâu?” Lạc Cảnh Xuyên ngồi ở trên ghế sa-lon, câm lặng nhìn Thẩm chủ tịch vuốt lông mèo, vuốt xong một lần lại một lần.
Lão gia tử đôn hậu mà cười ha ha: “Cảnh Xuyên à, cậu cũng là người có khuê nữ, chờ khuê nữ lớn rồi, cậu liền rõ ràng, cha mẹ a, vẫn là hận không thể đem toàn bộ thứ tốt nhất trên thế giới này cho con trai mình.”
Nói xong Thẩm chủ tịch rút ra một xấp tài liệu đưa cho Lạc Cảnh Xuyên, Hân di ở bên cạnh hầu hạ nhất thời kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn. Nếu như nàng nhớ không lầm, phần văn kiện kia hình như là ghi chép những chuyện xuẩn ngốc của tiểu thiếu gia từ khi vào tiểu học đến giờ đi, chủ tịch sao lại muốn đưa cái này cho Lạc Cảnh Xuyên?
“Trạch Nhiên vẫn rất có năng lực, chỉ là tính cách có chút giống mẹ nó, tôi muốn phiền Cảnh Xuyên cậu chiếu cố nó một chút.”
Lạc Cảnh Xuyên sau khi nhận lấy đứng lên: “Chủ tịch không cần khách khí như thế, nếu như không có chuyện gì khác, Cảnh Xuyên liền cáo từ trước.”
“Lạc Linh, lại đây.” Nam nhân hướng về phía cô bé đang ngồi xổm trong sân mà vẫy vẫy tay, ôm lấy bé đang chạy tới: “Cùng gia gia nói tạm biệt nào.”
Cô bé lí nhí nói một câu, lập tức dúi đầu vào lồng ngực Lạc Cảnh Xuyên.
“Đứa nhỏ này, vẻ ngoài lại có bảy phần giống tiểu thiếu gia.” Trước đó Lạc Linh vẫn luôn cúi đầu, khi thấy rõ dáng vẻ cô bé, Hân di liền vui vẻ mà thuận miệng nói một câu.
Lạc Cảnh Xuyên dùng ánh mắt quái dị mà nhìn Hân di liếc mắt một cái, vội vã ly khai Thẩm gia.
Người đi rồi Hân di liền không nhịn được mà hỏi lão gia tử một câu: “Đem những chuyện kia của tiểu thiếu gia cho người ngoài biết không sao chứ? Dù sao tiểu thiếu gia đều đã lớn như vậy, nhiều ít cũng muốn giữ chút mặt mũi a.”
Thẩm chủ tịch dùng mũi “Hừ” một tiếng: “Mặt mũi? Hắn ở trước mặt ta khóc lóc om sòm lăn lộn sao không sĩ diện? Quăng oan ức cho thư ký của hắn làm cho toàn bộ công ty đều cho là Tiểu Tiểu* yêu thích tổng tài tiểu thuyết, bị cấp dưới cười nhạo sao không sĩ diện? Trước đó vài ngày còn đem lông đuôi A Hoa đều bứt trụi, hại A Hoa đã lâu không để ý tới ta sao không sĩ diện? Ta cố tình kéo cái lợi hại tới trừng trị hắn đó!”
(Đây là tên thư ký của bạn tổng tài gốc là 瞿筱筱 (Cù Tiểu Tiểu?) mình hông biết dịch sao mà thấy có 刘筱筱 là Lưu Tiểu Tiểu nên để vậy ai biết góp ý giúp mình với (⁎˃ᆺ˂))
Nhìn lão gia tử đau lòng thổi thổi đuôi A Hoa, cầm cá khô nhỏ mà ăn nói khép nép, từng bước dụ dỗ… Hân di bỗng nhiên minh bạch, cái cuối cùng mới chính là trọng điểm đi…
Lạc Cảnh Xuyên trực tiếp nhảy vọt qua tư liệu nửa phần trước, chỉ nhìn từ điểm Thẩm Trạch Nhiên tiến vào công ty, càng nhìn càng câm lặng. Chẳng trách chủ tịch sẽ tăng lương cho hắn, này không phải tìm vợ, này là muốn tìm cái bảo mẫu cấp ảnh đế!
Thẩm Trạch Nhiên gõ gõ bút lên máy tính một cái, ngã người ra sau, nhấc hai chân lên, trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, ta thích uống cà phê xay, nước nhất định phải đúng 90°…”
Oh, ngươi không phải đã từng một ngày uống mười bình sữa Canxi AD?
“Ta không thích thủ hạ nhiều lời…”
Oh, bởi vì nữ chủ trong tiểu thuyết sẩy thai mà lôi kéo cựu thư ký khóc lóc kể lể nửa ngày là ai?
“Phòng làm việc nghiêm cấm làm việc riêng không liên quan đến công việc…”
Oh, ba giờ chiều tác giả không đúng hạn cập nhật, là ai F5 liên tục muốn hỏng luôn cái bàn phím?
“…… Nếu đến đây thì nhớ tuân thủ quy củ, hiểu chưa?” Thẩm Trạch Nhiên cầm lấy cà phê Lạc Cảnh Xuyên vừa pha uống một hớp, mặt vặn vẹo một chút, liền thật nhanh khôi phục nguyên dạng.
“Thẩm tổng, cần thêm rất, nhiều, đường sao?” Lạc Cảnh Xuyên mặt không thay đổi dò hỏi.
“… Không, không cần, ta thích cà phê đắng.” Thẩm Trạch Nhiên vung vung tay: “Ngươi đi xuống đi.”
Thấy Lạc Cảnh Xuyên vừa ra khỏi cửa phòng làm việc, mặt Thẩm Trạch Nhiên lập tức xoắn thành bánh bao, vội vàng từ trong ngăn kéo móc ra chai sữa Canxi AD một hơi uống vào.
Tiểu Tiểu, ngươi mau trở lại ~QAQ