Chương 44: Băng …. Băng vệ sinh?!
Vi Vi sửng sốt , tự gõ gõ vào đầu mình , cô thực hoài nghi , có phải bởi vì gần đây ở chung với Sở Tiều nên đầu óc cô cũng có chút không được bình thường , cư nhiên lại nghĩ đến mấy chuyện linh tinh này.
” Cái kia.” Vilian thấp giọng ho khụ khụ , che giấu vẻ mất tự nhiên của bản thân ,” Trong nhà tôi không có phụ nữ , tạm thời cô cứ mặc quần của tôi đi…… Dưới lầu có cửa hàng , bây giờ tôi xuống mua vài thứ cho cô.”
Vi Vi nhìn nhìn áo vest xám bên hông mình , lại nhìn chiếc quần trong tay Vilian , cô còn lựa chọn gì khác sao ?
” Cảm ơn .” Lúc Vilian sắp đóng cửa , Vi Vi đứng gần đó , nói.
Vilian dừng bước , hắn không quay đầu lại nên Vi Vi cũng không thấy biểu tình trên mặt hắn lúc này , chỉ thấy hắn khoát tay nói :” Không có gì.”
Lúc Vilian về , Vi Vi đã thay chiếc quần tây , đang ngồi trên sô pha xem TV.
Vilian đưa một chiếc túi to cho Vi vi :” Tôi không biết cô thích kiểu dáng gì , cho nên đành chọn theo ý tôi , cô đi thay đồ đi.”
Trên truyền hình đang phát sóng bộ phim xuyên không hiện nay rất được ưa chuộng , Vilian trước giờ đã không thấy hứng thú với mấy loại phim viễn tưởng này , tiện tay cầm điều khiển chuẩn bị đổi kênh song nghĩ nghĩ , lại buông điều khiển xuống.
Sau khi cô đi vào phòng thay đồ , chốc lát , tiếng mở cửa vang lên , Vilian tùy ý nhìn sang , cũng chỉ là một chiếc váy nhưng mặc trên người cô ấy rất phù hợp , không chỉ là màu sắc lẫn kiểu dáng , ngay cả kích thước cũng thực vừa vặn.
Chỉ là….. mặt Vi Vi đỏ bừng đứng cúi đầu ở trước cửa phòng.
Vilian nghi hoặc hỏi:” Sao vậy ?”
Lại nhìn nhìn chiếc váy trên người cô , cũng không có gì kì lạ.
” Có phải chiếc váy bị làm sao không ?”
Đây là lần đầu tiên hắn giúp phụ nữ mua váy , lúc đứng lóng ngóng chọn tới chọn lui ở trước quầy trưng bày những mẫu hàng mới nhất trên thị trường , nhân viên bán hàng đến hỏi hắn kích thước váy , hắn chỉ biết khoa chân múa tay , đỏ mặt lắp bắp nói :” Chính là….. eo lớn như vầy …. dáng người cũng trạc trạc giống con ma nơ canh này …. chiều cao của cô ấy thì thấp hơn tôi một cái đầu….”
Cuối cùng nhân viên bán hàng đưa đến cho hắn một mớ váy , không cần xem lại , sau khi thanh toán , hắn liền cầm một túi to bước nhanh khỏi cửa hàng , không hiểu sao vẫn luôn cảm thấy có chút xấu hổ.
Bây giờ Vi Vi lại như vậy , khiến hắn chợt nghĩ đến chắc hẳn là quần áo có vấn đề gì rồi.
”Lúc mua là nhân viên bán hàng chọn giúp tôi, tôi không có xem qua ….. rốt cuộc nó bị sao vậy ?”
Vi Vi mặt đỏ như trái táo chín , nhìn chằm chằm dưới nền đất , không dám ngẩng mặt lên , lại không chịu nói gì , hai tay vắt đằng sau như đang muốn giấu thứ gì đó , Vilian đến nhìn qua , kia không phải là quần của hắn sao ?
” Sao vậy ?” Vilian nhìn Vi Vi từ trên xuống dưới , ngữ khí mang theo chút lo lắng .
Vi Vi cắn cắn môi dưới , nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên , vẻ mặt ngượng ngùng xen lẫn xấu hổ nhìn Vilian , thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu :” Cái đó… không phải tôi cố ý…”
Vilian không hiểu trăng sao gì , cô ấy như thế nào lại giống như đang giải thích vậy ?
Vi Vi cắn răng , đánh bạo đưa chiếc quần đến trước mặt hắn :” Này ! Tôi không định làm bẩn quần anh …. tôi không biết hôm nay lại….”
Cho đến khi nhìn thấy rõ , khóe mắt Vilian co rút , không khỏi đơ người trong chốc lát.
Quần của hắn , dính một vệt máu đỏ.
Hắn cũng không phải ngu ngốc đến nỗi không biết đây là gì…..
Thoáng đỏ mặt , Vilian nhìn sang chỗ khác.
” Cái kia….. quần này dù sao tôi cũng mặc lâu rồi…. vốn đang định vứt đi….”
Vi Vi thở phào nhẹ nhõm :” Vậy thật tốt…”
” Cô nói gì ?”
” Không , không có gì .” Vi Vi cười lắc lắc đầu sau đó lại cúi đầu xuống ” Vilian…… anh có thể giúp tôi một việc nho nhỏ hay không ?”
” Việc gì ? Nhỏ bao nhiêu ?”
Vi Vi xòe năm ngón tay ra trước mặt Vilian , rồi lập tức khép 4 ngón tay kia , chỉ còn chừa lại ngón út :” Việc đó rất nhỏ , rất nhỏ , nhỏ như này này !”
Vilian tỏ vẻ nghi ngờ :” Thật không ?”
” Thật , thật .” Trong mắt Vi Vi tràn ngập sự hy vọng , ánh mắt thoắt cái trở nên sáng ngời :” Vilian….. dưới lầu chắc là có cửa hàng tiện lợi phải không ?”
Vilian gật đầu :” Ừ, có.”
” Vậy anh giúp tôi mua một vài thứ đi.” Ánh mắt cô vẫn sáng ngời như cũ ,” Nếu không dù có thay váy mới sẽ vẫn bị bẩn …”
Khóe mắt Vilian co rút , nhất thời hiểu ra việc nho nhỏ cô cần hắn giúp là gì.
” Băng… băng vệ sinh ?”
[Sne : Ủa , chẳng phải Vi Vi có mang hành lý quần áo đến à , sao phải mặc quần của Vilian >< Khó hiểu , bực mình thật >< Truyện này càng ngày càng có nhiều lỗi phi lí ==’’ ]
Sở Tiểu Kiều đang muốn đi trộm một chiếc di động , chỉ cần xem xem trái cây có còn hay không thôi , thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Lúc đó , cô đang dính chặt lấy vách tường , tư thế 10 phần giống kẻ trộm , trong lòng còn đang thầm nghĩ như thế nào tìm được di động thì bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình .
Mở cửa phòng , Sở Tiểu Kiều sửng sốt :” Phí Nặc Hiên.”
Người đứng ngoài cửa quả thật là Phí Nặc Hiên.
Từ khi cậu ta đến đây , chỉ sau 2 , 3 ngày liền bốc hơi , nghe đại thúc nói cậu ta rất thích đến Mị Sắc , còn giống như tìm được hồng nhan tri kỷ ở nơi đó , không định sẽ về nhà , cho nên một tuần liền Sở Tiểu Kiều không gặp cậu ta.
” Chị dâu !”
Phí Nặc Hiên tươi cười , lớn tiếng chào cô.
Khóe mắt Sở Tiểu Kiều co rút , đứng chặn ở cửa phòng không cho cậu ta vào:” Hắn không có ở đây , đến công ty rồi , phỏng chừng đến tối mới về, cậu chờ đến tối rồi lại đến nhé.”
Hơn nữa , bây giờ cô có việc cần làm …. Nếu cho cậu ta vào làm trì hoãn thời gian của cô thì sao lấy được di động đây ?
Nhưng mà , người đứng ở cửa kia rất muốn chui vào bên trong , không hề biết được suy nghĩ của Tiểu Kiều.
” Chị dâu , tôi không đến tìm anh hai.” Ánh mắt đào hoa , Phí Nặc Hiên cười khiêu khích xen lẫn cợt nhả khiến cho Sở Tiểu Kiều rất muốn lấy cây kéo đến cắt nát mặt cậu ta, ” Tôi tới tìm chị , chúng ta nói chuyện một chút , được không ?”