Chương 40: Nè
*
Đang vào mùa hè, khiến người ta bực bồi, ngay cả không khí cũng trở nên sền sệt, thở thôi cũng cảm thấy ngột ngạt.
"Chương Kỳ, cậu sợ à, mau nhảy!" Ở phía bên kia của bức tường, một cậu bé mặc đồng phục học sinh, cắn kẹo ʍút̼ cười vui vẻ, hướng về phía Chương Kỳ trên tường làm một khuôn mặt quỷ.
Chương Kỳ ngồi trên tường vây, hai tay ôm tường, sống ch.ết không chịu nhảy xuống, trong miệng còn đang lẩm bẩm.
"Tần Tri Thư đồ mất não, cao như vậy, nhảy xuống tuyệt đối gãy xương đó!"
Tần Tri Thư lấy kẹo ʍút̼ trong miệng ra, cười ha ha, nhìn Chương Kỳ, đôi mắt trong suốt đặc biệt của thiếu niên tràn đầy trào phúng.
"Không dám thì nói không dám đi, lẩm bẩm cái gì, Cảnh Dược, chúng ta đừng chờ cậu ta nữa, đi đi đi."
Ánh mắt Tần Tri Thư chuyển đến Tô Cảnh Dược vừa mới trèo lên tường vây.
Tô Cảnh Dược thời trẻ vẫn là một bộ dạng lạnh lùng thản nhiên, đôi mắt đen bình tĩnh đảo qua vẻ mặt sợ hãi của Chương Kỳ.
Vỗ vỗ tro bụi trên tay, Tô Cảnh Dược từ đầu tường đứng lên, mặt không chút thay đổi giơ chân lên, một cước đá Chương Kỳ xuống.
" Ngược rồi, ngược rồi, Cảnh Dược, cậu đá ngược rồi!" Tần Tri Thư khoa trương hô to kêu nhỏ ở phía dưới, "Sao cậu lại đạp cậu ta trở về?!"
Hắn vì để Chương Kỳ leo lên tốn bao nhiêu công sức, thật vất vả mới có được, lại bị Tô Cảnh Dược một cước bay trở về
Gió cuốn theo làn sóng nhiệt mà đến, buổi chiều mùa hè nóng chói, làm cho người ta mơ màng buồn ngủ.
"Diệp Phong An đâu?" Tần Tri Thư dứt khoát lại bò lên, kéo Chương Kỳ từ
bên kia tường vây lên, "Vừa rồi không phải cậu ta nói muốn đi tìm giáo viên bắt chúng ta sao?"
Sau khi Chương Kỳ trèo lên, lần này Tô Cảnh Dược có ý tốt đạp Chương Kỳ ra ngoài tường.
"Diệp Phong An?" Tô Cảnh Dược mặt không chút thay đổi nhìn về phía một hướng khác, một học sinh tiểu học mặc áo ngắn tay bị trói vào cột xà đơn bằng dây thừng.
"Tô Cảnh Dược, Tần Tri Thư, Chương Kỳ! Ba người bỏ học, tôi sẽ quay lại nói với giáo viên! "Diệp Phong An vừa vặn vẹo giãy dụa, một bên hướng về phía Tô Cảnh Dược đang đứng trên tường hô to, "Các cậu chờ đấy!"
Nhưng mà khuôn viên trường quá lớn, lại không có bao nhiêu người
đến, Diệp Phong An dưới ánh nắng chói chang kêu hơn mười phút
cũng không có ai phản ứng cậu ta, cậu cứ như vậy trơ mắt nhìn mấy tên ngốc này lên xuống trên tường vây.
Chơi đùa vô cùng vui vẻ.
"Ôi chao, đây không phải là lớp trưởng sao, sao trời nóng nực như vậy lại phơi nắng dưới ánh mặt trời." Tần Tri Thư e sợ thiên hạ không loạn mà hướng Diệp Phong An vui sướng khi người gặp họa hô, "Nóng hay không nóng, có cần tôi đi ra ngoài mua cho cậu một chai sữa ướp lạnh không?"
Diệp Phong An sửng sốt, càng tức giận, vóc dáng của cậu ta ở trong đống nam sinh không tính là cao, mẹ cậu ta vì để cho cậu cao hơn mỗi ngày bắt cậu ta uống sữa, không nghĩ tới mỗi ngày đều bị Tần Tri Thư lấy ra cười nhạo, còn tuyên truyền cả trường.
Không biết xấu hổ!!!
Đáng khinh!!!
"Đi thôi." Tô Cảnh Dược từ đầu tường nhảy xuống, kêu Tần Tri Thư một tiếng,đi về phía bên kia đường.
Cái gọi là trường quý tộc, chính là so với trường học bình thường quản lý nghiêm ngặt hơn.
Về phần giáo viên trong truyền thuyết nhìn sắc mặt học sinh? Đùa giỡn cái gì, đám rắm thối này đều là các đại gia tộc lấy mục đích kế thừa gia nghiệp bồi dưỡng ra.
Lỡ như tạo ra một tên ăn chơi trác táng, phụ huynh tìm tới, bọn họ không sẽ chịu nổi.
Diệp Phong An vẫn còn tại chỗ hô to: "Cậu chờ Tần Tri Thư, tôi tuyệt đối phải nói cho thầy! Cậu chờ đó!"
Lá cây ào ào rung động, ánh sáng mặt trời chói mắt xuyên qua các khe hở của lá, rơi xuống đất.
Tạo thành bóng lắc lư.
Đã đi thật xa, Tần Tri Thư còn đang cười ha ha, trong đôi mắt đen sáng ngời tràn đầy ý cười.
"Cảnh Dược, cậu thật lợi hại, tôi nói cho ậu biết, tôi ghét tiểu tử Diệp gia kia đã lâu rồi." Tần Tri Thư ôm bả vai Tô Cảnh Dược, "Lớp trưởng cái gì, học sinh giỏi cái gì, chỉ biết học tập, đã thế còn mỗi ngày đều uống sữa."
"Uống sữa mãi cũng không cao!"
Chương Kỳ cởi áo khoác đồng phục học sinh của mình ra, vỗ vỗ dấu chân trên người, lúc này mới đuổi theo Tần Tri Thư, khuôn mặt dữ tợn, "Tần Tri Thư, cậu đứng lại cho tôi!"
Tần Tri Thư ngậm kẹo ʍút̼, chạy về phía trước, "Cậu có giỏi thì đuổi theo đi, rác rưởi! "
Sau 7h chiều mà vẫn còn nắng, Tô Cảnh Dược chậm rãi đi bộ cuối cùng, ánh sáng chiếu lên đồng phục học sinh, mơ mơ hồ hồ, xinh đẹp không gì so sánh được.
- -----
Lúc Chương Kỳ từ trong khách sạn đi ra, khói trong tay lóe lên trong bóng đêm, chậm rãi phun ra một ngụm khói.
Chậm rãi ngân nga những bài ca dao cổ xưa.
Tô Cảnh Dược ơi Tô Cảnh Dược, cậu rốt cục cũng sắp ngã.
Anh và Tô Cảnh Dược từ nhỏ chơi đùa đến lớn, Tô Cảnh Dược từ nhỏ đã có một bộ dáng lạnh lùng không có việc gì để ý tới tôi, từ sau khi rơi vào tay Ôn Thất Bạch này, đột nhiên có thêm vài phần khói lửa nhân gian.
Chương Kỳ mở cửa xe, ấn diệt khói trong tay, loại tình cảm này, tóm lại là có ưu có hại, có chút nhân khí, cũng không nhất định là thứ tốt.
"Này, anh đẹp trai, có muốn đi chơi hay không?" Cửa sổ xe bị gõ một cái, gương mặt đê tiện của Tần Tri Thư dí sát trên cửa sổ xe, cười tủm tỉm nhìn Chương Kỳ.
"Mẹ nó, sao cậu lại ở đây?" Chương Kỳ bị hoảng sợ, nhìn thấy khuôn mặt Tần Tri Thư liền nhịn không được muốn chửi bậy.
Tần Tri Thư: "Tôi đưa bạn gái tôi tới đây, đúng rồi, cậu có thấy Tô Cảnh Dược không?"
Chương Kỳ: Không thấy, cảm ơn.
Tần Tri Thư:...
*
Lúc Lục Mạch gọi điện thoại tới, Ôn Thất Bạch đã cuốn chăn ngủ thiếp đi.
Tô Cảnh Dược tựa vào ban công nhận điện thoại.
"Nói đi." Giọng Tô Cảnh Dược trầm thấp, bị gió lạnh thổi tan trong không khí.
Lúc Tô Cảnh Dược trở lại giường, cả người đầy khí lạnh, ôm lấy Ôn Thất Bạch, Ôn Thất Bạch mơ mơ màng màng mở mắt ra, đưa tay sờ sờ ngực lạnh lẽo của anh.
"Sao anh lại lạnh như vậy?" Ôn Thất Bạch tuy rằng trong miệng nói như thế, nhưng vẫn không tự giác chui vào trong ngực anh.
Tô Cảnh Dược hai tay xuyên qua ôm lấy cậu, nâng cậu lên, ôm vào trong ngực.
Cảm giác thân mật của da thịt không thể dùng lời miêu tả, tim đập cùng một nhịp, ngay cả hô hấp cũng làm cho lòng người ngứa ngáy, Tô Cảnh Dược cong khóe môi, cúi đầu hôn lên mi tâm của cậu.
"Chúc ngủ ngon."
*
Sáng sớm hôm sau người đến gõ cửa nhưng Ôn Thất Bạch bất đắc dĩ từ chối, là tư thế ngủ của Tô Cảnh Dược không tốt, đè lên người cậu, sống ch.ết không cho cậu xuống giường.
"Đừng để ý tới người bên ngoài." Tô Cảnh Dược ôm lấy Ôn Thất Bạch, vùi đầu vào hốc vai cậu, hoàn toàn không để ý tiếng gõ cửa càng ngày càng dồn dập.
Tiếng gõ cửa từ từng chút từng chút đến cuối cùng gần như nóng nảy đập
cửa.
"Tô Cảnh Dược, đừng tưởng rằng tôi không biết anh ở bên trong, nếu anh không mở cửa tôi sẽ đạp cửa!" Người ngoài cửa rốt cục nhịn không được, một cước đá tới cửa, "Tô Cảnh Dược! "
" Cậu mặc quần áo trước, tôi đi mở cửa." Tô Cảnh Dược rốt cục từ trên người Ôn Thất Bạch đứng lên, dụi dụi mắt, đi ra ngoài mở cửa.
*