Chương 32: Đại tiểu thư
Đám người đuổi theo phía sau khi nhìn rõ người trong xe thì vội vàng thu hồi súng lại, cung kính đứng ở một bên.
Hắc Ngân Thánh cúi đầu, nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô gái trong lòng, thân người lạnh run, hai tay gắt gao giữ chặt lấy áo hắn cứ như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“ Ngân Đế, là người của Địa Ngục Môn…” Dịch Phong nhìn dấu hiệu của đám người trước mắt liền nhận ra ngay.
“ Bọn họ vì sao muốn bắt cô?” Hắc Ngân Thánh khơi mào cằm cô gái lên. Cô gái này có làn da trắng nõn như nước, đôi mắt trong suốt nhìn hắn rất giống cô gái trước kia hay làm nũng với hắn, nhưng từ khi cô mười lăm tuổi, bọn họ đã không còn thân thiết như vậy nữa.
Cô sợ hắn, trốn hắn, thậm chí là….Hận hắn.
“ Không biết! Người mà bọn họ muốn tìm là Việt Trạch. Tôi cùng với anh ta không có quan hệ.” Cô gái biết mình đã gặp được một đại nhân vật, cho nên liều lĩnh van xin Hắc Ngân Thánh, “ Xin ngài! Nhất định phải giúp tôi!”
“ Ta vì sao phải giúp cô?” Hắc Ngân Thánh tà mị nhìn lại, bàn tay nhẹ nhàng chu du trên da thịt tinh tế của cô ta. Cô gái nhắm mắt, quyết tuyệt nhìn thoáng qua người đàn ông đeo mặt nạ bạc trước mặt, chỉ nhìn thấy một đôi mắt đan phượng rất đẹp.
“ Ngài muốn cái gì, tôi đều sẽ cho ngài….”
“A…”Một tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng của hắn.
Ngay sau đó, Hắc Ngân Thánh đột ngột đẩy cô gái trong lòng ra, mở cửa xe tiến ra ngoài.
Lúc thân ảnh kiêu căng của hắn đứng trước mặt đám người kia, chỉ thấy đầu bọn chúng càng cúi thấp hơn, vẻ mặt hèn mọn, cung kính: “ Ngân Đế!”
“ Cô gái kia là của ta! Các người đều đã thấy rõ, từ nay về sau không cho phép động đến cô ta!”
Một câu nói thản nhiên của hắn khiến cô gái ngồi trong xe thụ sủng nhược kinh, đôi mắt nhìn hắn thoáng chốc trở nên rung động.
*****
Biệt thự Lâm Hải.
Cô gái với đôi chân trần nhẹ nhàng dẫm lên tấm thảm trắng noãn, cảm giác nhẹ nhàng giống như được đi trên mây, trên người cô mang theo mùi sữa tắm dễ ngửi. Đó là mùi cỏ huân y.
Một đôi bàn tay to từ phía sau ôm lấy eo của cô, Hắc Ngân Thánh gần như tham luyến ngửi mùi hương trên người của cô.
“ Tên cô là gì?” Giọng nói của hắn trầm thấp rất dễ nghe, khi vang lên bên tai cô là lúc cô mẫn cảm co rụt người lại, sau đó trả lời hắn bằng hai chữ: “ Tô Khuynh.”
“ Khuynh Khuynh….” Hắc Ngân Thánh kêu cái tên này lên, bàn tay to lớn sau đó lập tức giữ lấy cằm của cô, cuồng dã hôn lên môi cô.
Không giống như sự ôn nhu dịu dàng như ánh sáng mặt trời của Việt Trạch, người đàn ông này tràn ngập sự bá đạo, mạnh mẽ như vậy, trực tiếp như vậy, cường hãn chiếm đoạt như vậy…
“ Việt Trạch là hôn phu của cô, cậu ta hiện tại bản thân còn có bảo toàn, cô, có muốn theo bên người ta không?” Giọng nói của Hắc Ngân Thánh tràn đầy dụ hoặc. Tô Khuynh giống như bị thôi miên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như đáy hải dương kia, cô không chút do dự mà gật đầu.
“ Tôi…tôi…nên gọi ngài như thế nào?” Tô Khuynh chủ động ôm lấy cổ Hắc Ngân Thánh, khi tay cô chạm đến mặt nạ bằng bạc lạnh lẽo kia, có một loại cảm xúc muốn tìm tòi nghiên cứu diện mạo thật sự của hắn.
“ Ngân Đế, hoặc là…chủ nhân.”
Không có một cô gái nào là ngoại lệ, tiếng “ anh” kia chỉ thuộc về “ cô”, độc nhất vô nhị.
Hồng Anh đứng ngoài phòng, nghe tiếng đàn ông gầm nhẹ cùng tiếng phụ nữ ngâm nga rên tỉ, hai bàn tay của cô càng lúc càng siết chặt hơn.
Không bao lâu sau, Dịch Phong tới, Hắc Ngân Thánh lúc này mới rời khỏi thân thể của cô gái ấm áp trong lòng.
Có thể quấy rầy hắn, cũng chỉ có một người.
“ Lôi Ân hiện tại đang bảo hộ cho con trai của thị trưởng Vili, Đại tiểu thư đã rời khỏi đó rồi …..” Những lời này của Dịch Phong truyền vào tai hai cô gái một cách rõ ràng. Hồng Anh và Tô Khuynh nghe ba chữ “ Đại tiểu thư” trong miệng Dịch Phong, chỉ biết đó là một cô gái rất quan trọng với Hắc Ngân Thánh.