Chương 14: Áp lực của Lôi tổng
Giai Kỳ ngồi dựng đứng lưng trên chiếc ghế gia thuộc đắt tiền, mùi rượu thoang thoảng trong không gian rất nồng đượm, nhưng không thể nào lấn át được mùi xạ hương sang trọng ngây ngất tỏa ra từ phía người bên cạnh. Giai Kỳ cắn môi cố gắng giữ nhịp thở của mình thật nhẹ, sợ rằng mùi hương say ngất ngây ấy sẽ khiến nàng say mất.
Cảm giác ngồi trên xe của Lôi Triệt cho dù bao lần thì vẫn cứ áp lực như lần đầu tiên. Sự xa hoa quá mức của không gian mà chỉ có tiền mới mua được, mùi hương làm say ngất ngây khứa giác, và vẻ trầm mặc băng lãnh của chủ nhân là một kiểu áp lực khiến cho người khác không giám thở mạnh.
Giai Kỳ len lén nhìn về phía người đàn ông đang ngồi cạnh mình...
Lôi Triệt ngồi tựa vào ghế da, thân thể cao lớn tuyệt đẹp của vừa vặn hoàn hảo với bộ trang phục sang trọng được cắt may cầu kì, chiếc ghim cài áo nạm kim cương trên ve áo comple phản sáng lấp lánh, bàn tay đeo găng da chụm vào nhau thành hình mái lều, đặt ngay ngắn trên đôi chân thon dài đang vắt lên nhau. Lôi Triệt im lặng như một pho tượng biểu tượng cho chất đàn ông tuyệt đẹp...
Giai Kỳ đột nhiên ngẩn người tò mò vì sự im lặng của Lôi Triệt. Nàng cảm thấy dường như hắn đang che giấu điều gì đó đằng sau sự bình lặng mà hắn khoác lên cho vẻ bề ngoài của mình.
Nàng cảm thấy con người Lôi Triệt quả thực rất khó hiểu. Hắn là người ép nàng lên xe cùng hắn, vẻ dữ dội đáng sợ như một ngọn lửa khiến nàng sợ đến mức không dám phản đối, đành cun cút leo lên xe hắn trước khi hắn xách cổ nàng nhét vào trong. Vậy mà khi cánh cửa xe đóng lại, hắn lại giống như biến thành một người khác, trầm lặng như một tảng đá, hoàn toàn mặc kệ nàng thích làm gì thì làm, hoàn toàn chìm đắm vào suy nghĩ riêng của mình.
Đột nhiên nàng có một suy nghĩ rất điên khùng, đó là muốn thử chạm vào gương mặt điển trai với sống mũi thẳng tắp kia xem liệu làn da của hắn có lạnh ngắt như dáng vẻ “tảng băng trôi hình người” hắn đang trưng ra kia không?
Vừa vặn, khi suy nghĩ này của nàng vừa nảy ra trong đầu, thì “tảng băng trôi hình người ấy” đột ngột quay lại, thế là bắt được luôn khoảng khắc nàng đang ngắm trộm hắn.
Ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu tâm can của nàng sáng lên một tia ngạc nhiên, khiến cho Giai Kỳ chưa kịp phản ứng gì, gò má của nàng đã đỏ ửng lên.
Đáng sợ nhất là dáng vẻ nửa cười nửa không bông đùa như nhìn thấu tâm tư bộ dạng như một quả cà chua đang dần dần chín đỏ lựng của cô.
_ Em thích tôi sao?
Thanh âm như được ướp hương rượu mạnh gợi cảm đến xuyến xao khiến cho Giai Kỳ nhất thời đờ đẫn. Lôi Triệt thích thú nhìn ánh mắt trong vắt của nàng mở to ra và rồi sự sợ hãi tràn qua đó...
Nàng nở nụ cười run rẩy, nụ cười run như chính tâm hồn của nàng lúc này. Hàm răng trắng tinh đều đặn nộ ra làm nụ cười của nàng thêm xinh đẹp, khiến cho Lôi Triệt cảm thấy rất hợp mắt.
Thanh âm vang lên, Giai Kỳ đã cố gắng giữ cho chất giọng của mình không run bắn lên, nhưng làm sao nàng qua mắt được một kẻ lọc lõi như Lôi Triệt? Kể cả nếu như gương mặt của nàng không đỏ lựng lên như trái cà chua chín, thì ánh mắt hoảng hốt không thể che dấu kia cũng thành công tố cáo nàng.
_ Lôi tổng!Ngài thật khéo đùa rồi!
Giai Kỳ vừa cười vừa nói, cúi thấp đầu xuống cố gắng che dấu đi sự bối rối trong ánh mắt nàng. Nào ngờ người kia vừa nghe thấy thanh âm của nàng, thanh âm trầm thấp đã ồ lên một tiếng ngạc nhiên.
_ Ồ...? Vậy ra trong mắt em tôi là lúc nào cũng dễ dàng đùa cợt như thế sao?
_ Không...ngài đừng hiểu lầm!Tôi hoàn toàn không dám có ý đó?
Giai Kỳ vội vàng xua tay, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm tới mức khiến người khác rùng mình ấy. Lôi Triệt nheo mắt nhìn nàng, im lặng trước dáng vẻ chối bay chối biến của nàng. Không nói không rằng, hắn ngả người ra ghế, ngón tay trỏ của hắn khẽ đụng nhẹ lên tấm kính cửa xe bên cạnh.
Giai Kỳ theo bản năng nhìn theo hướng ngón tay trỏ của hắn, và lập tức đôi mắt xinh đẹp của nàng đờ ra.
Phía cửa kính xe, Giai Kỳ có thể thấy rõ mồn một bóng hình xinh đẹp của nàng in trên đó, thậm chí ngay cả vẻ mặt ch.ết trân như một kẻ trộm bị bắt quả tang ngay tại hiện trường của nàng lúc này cũng bị phơi bày ra không xót một biểu cảm!
Hóa ra lúc nãy, khi nàng lén nhìn hắn, bộ dạng lén lén lút lút của nàng đã hoàn toàn bị Lôi Triệt tóm gọn. Mà nàng lại quá kém quan sát, không nhận ra bóng hình phản chiếu trên cửa kính xe đã thành công bán đứng nàng! Hóa ra lúc nãy Lôi Triệt chẳng phải ung dung ngắm phố phường gì cả, mà hắn đơn giản chỉ là ngồi nhìn nàng ngắm hắn qua cửa kính xe.
Thế này thì còn cãi vào đâu được nữa?
Lôi Triệt đủng đỉnh quay đầu lại, gương mặt đường hoàng cao ngạo của hắn hoàn toàn tương phản với sắc mắt tái mét của nàng. Giai Kỳ cắn chặt môi, nuốt khan trong cổ họng, im lặng nhìn hắn.
_ Xem ra em có vẻ rất giỏi nói dối nhỉ!
Lôi Triệt ngả người ra ghế, bờ vai rộng lớn của hắn tựa vào thành ghế da sang trọng, đôi chân thon dài của hắn ưu nhã gác lên nhau, hướng đầu gối về phía nàng, bàn tay đi găng siết lại đặt trên đấu gối, chỉ một cái chuyển mình rất nhẹ, Lôi Triệt đã thành công khóa nàng vào trong chiều không gian chỉ thuộc về hắn.
Giai Kỳ bắt đầu cảm thấy không khí vô cùng áp lực, nàng sợ hãi cái nhìn sắc bén như ánh mắt của một con chim ưng khi thấy một con thỏ con từ độ cao hàng trăm mét ấy. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng khiến cho Giai Kỳ ớn lạnh, nàng không biết nên nói như thế nào để trả lời cho lời cáo buộc ấy, lúc này nàng bỗng nhiên lại có điều ước, giá như mình sở hữu chiếc lưỡi linh hoạt như của Nhiếp đại luật sư.
_ Đang nghĩ cái gì vậy?
Lôi Triệt đột ngột hỏi nàng, ánh mắt tò mò của hắn gắn chặt vào gương mặt đột nhiên ngây ngẩn của nàng. Giai Kỳ hướng mắt về phía Lôi Triệt, rồi thành thật trả lời.
_ Tôi đang nghĩ đến Luật sư Nhiếp!
Câu trả lời của Giai Kỳ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lôi Triệt. Ánh mắt vốn luôn trầm tĩnh bình lặng của hắn hiện lên sự kinh ngạc.
Lôi Triệt nhìn gương mặt thành thật của Giai Kỳ, không thể tin được chỉ sau có vài ngày ngắn ngủi, thế nào mà hắn đã bị người phụ nữ này mấy lần khiến cho nghẹn giọng không thể thốt ra lời?
_ Sao tự dưng lại nghĩ đến cậu ta?
Giai Kỳ giật mình, không khó để nhận ra sự tức giận đột nhiên bùng ra của Lôi Triệt sau khi nghe câu trả lời của nàng.
_ Tại....tôi đang nghĩ....Nếu như tôi có khả năng giao tiếp tốt như ngài Nhiếp, cho dù có bị phát hiện đang nói dối, thì cũng không khiến cho ngài tức giận! Mà nếu như ngài có tức giận, thì cũng có thể uốn bảy tấc lưỡi để xin ngài tha cho tôi!
Giai Kỳ vừa thốt ra câu trả lời, kinh ngạc nghe thấy tiếng cười của Lôi Triệt.
Đúng vậy!
Nàng quả thực không nghe nhầm!
Đúng là Lôi Triệt đang cười, không những vậy, còn cười rất sảng khoái!
Giai Kỳ ngẩn người ra nhìn Lôi Triệt cười lớn, đôi môi mỏng bạc tình của hắn hé mở để lộ ra hàm răng trắng tinh được chăm sóc rất kĩ càng. Nụ cười của Lôi Triệt rất đẹp, vừa mạnh mẽ, vừa hào sảng, lại vô cùng quyến rũ, khiến cho Giai Kỳ bị hút mắt.
Trong ấn tượng của nàng, Lôi Triệt là người rất hiếm cười. Xác suất nhìn thấy nụ cười của Lôi Triệt còn khó hơn cả nhìn thấy nhật thực nữa!
Ngay cả hôm nay, lúc nhận chức Tỏng giám đốc của CHARM, Lôi Triệt cũng không hé môi để lộ ra bất kì nụ cười nào, kể cả chỉ là một nụ cười mỉm.
Lôi Triệt cười thoải mái, giống như lâu rồi hắn cũng chưa được cười như vậy! Ánh mắt sâu thẳm của hắn hướng về gương mặt kiều diễm của nàng, thanh âm trầm ấm vang lên, mà Giai Kỳ nghe ra rõ ràng có sự dịu dàng hơn trước rất nhiều...
Có phải nàng nghe nhầm rồi không?
_ Em thật sự đáng kinh ngạc đấy!Em biết không Giai Kỳ?
Giai Kỳ ngẩn ra một lúc, rồi chậm rãi lắc đầu.
_ Tôi tại sao lại muốn làm hại em chứ? Đó là lý do khiến em căng thẳng à?
Lôi Triệt nheo mắt hỏi nàng, Giai Kỳ im lặng, lại lần nữa lắc đầu.
Lôi Triệt nghiêng đầu, nhìn vào gương mặt xinh đẹp của nàng, đôi môi căng mọng gợi cảm của Giai Kỳ mím khẽ lại, khiến cho ánh mắt của hắn tối dần đi.
_ Vậy có phải là em thích tôi nên bối rối khi ở gần tôi không?1
Câu hỏi của Lôi Triệt vang lên khiến cho Giai Kỳ ớ ra. Nàng vội vàng lắc đầu, ánh mắt lộ ra sự hoảng hốt.
_ Lôi tổng! Xin ngài đừng nói như vậy...như vậy thật không phải!
_ Không phải?
Phản ứng của nàng khiến cho Lôi Triệt không vui, nhưng hắn che dấu cảm xúc khéo léo, khiến cho người suy nghĩ đơn giản như Giai Kỳ hoàn toàn không nhận ra.
_ Ngài với Quân Tường là anh em họ nên....xin ngài đừng hiểu lầm một chuyện kì quặc như vậy!
_ Hóa ra là chỉ vì tôi và Quân Tường là anh em họ, nên em không thể thích tôi sao?
Lôi Triệt cau mày, rõ ràng cố tình xoáy sâu vào ý niệm kì quặc ấy. Giai Kỳ cảm thấy không khí của cuộc nói chuyện này đã đi xa quá mức một cuộc trò chuyện bông đùa bình thường, cho dù nàng không nhận ra một chút ý đùa nào trong giọng nói của Lôi Triệt từ đầu đến giờ!
_ Không phải!
Giai Kỳ lắc đầu, đôi môi căng mọng của nàng khẽ khàng mím lại...
_ Thế thì tại sao?
Thanh âm trầm thấp của Lôi Triệt vang lên, và Giai Kỳ nhận thấy dường như hắn đang tiến gần lại phía nàng, mùi xạ hương thơm ngây ngất tỏa ra từ cơ thể thơm ngát cùng mùi hương nam tính đặc trưng của hắn càng lúc càng gần khiến cho Giai Kỳ sợ hãi, thậm chí nàng còn cảm nhận được hơi thở của hắn phả lên tóc nàng.
Giai Kỳ né xa khỏi Lôi Triệt, tránh đi ánh nhìn sâu thẳm của hắn, nghiêng đầu về một phía, nhẹ giọng lên tiếng.
_ Bởi vì tôi yêu Quân Tường!
Im lặng!
Sau câu trả lời của Giai Kỳ, là một sự im lặng đến đáng sợ lan ra trong không gian. Thậm chí Giai Kỳ có thể nghe được tiếng hít mạnh của người đối diện, mà vì quá run nên nàng không dám ngẩng mặt lên để đối diện với ánh mắt lúc này của hắn, mà hình như tiếng điều hòa chạy trong xe đột nhiên to hơn thường lệ, khiến cho nàng cảm thấy ong ong trong tai.
Mà dường như nàng còn cảm thấy cơn giận dữ tràn ra từ người đối diện, áp lực từ cả từ tiếng nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của hắn, từ hơi thở lạnh ngắt như băng của hắn phẩy qua làn tóc của nàng, cả về sự áp lực vô hình mà nàng không thể gọi tên từ phía hắn.
Giai Kỳ không thể không cảm thấy kì lạ, nếu như biết được nàng yêu em họ mình, đáng lý ra Lôi Triệt phải cảm thấy hài lòng mới đúng, tại sao phản ứng của hắn lại khiến nàng bối rối như vậy?
Giai Kỳ thật sự không muốn nghĩ tới tình huống khiến nàng khó xử nhất, rằng Lôi Triệt có thể đã...thích nàng!
Rồi đột ngột, Lôi Triệt quay người lại, ngón tay của hắn ấn vào một chiếc nút nhỏ gắn trên tay ghế, thanh âm khô khốc và lạnh tanh của hắn vang lên.
_ Mời Giai tiểu thư xuống xe!
Lúc này, người lái xe mới mở cửa xuống. Chỗ ngồi của hắn và nàng ngăn cách với chỗ ngồi của người lái xe bằng một tấm chắn rất kín, từ phía trước không thể nghe thấy, hay nhìn thấy bất cứ thứ gì ở ghế sau.
Điều này khiến cho tâm lý của Giai Kỳ cũng thoải mái hơn một chút.
Cánh cửa xe mở ra, Giai Kỳ hoảng hốt nhìn thấy khung cảnh quen thuộc ở khu chung cư của nàng, không phải hắn nói muốn đến quán cà phê sao?
_ Lôi Tổng, thế này là....?
_ Giai tiểu thư! Ngài Lôi biết cô hôm nay bận nên đã chủ động chở cô về nhà, mời cô!
Người lái xe nhẹ nhàng trả lời thay Lôi Triệt. Giai Kỳ nhìn Lôi Triệt im lặng ngồi quay mặt về phía khác, nàng không biết hắn có phải đang quan sát biểu cảm của mình một lần nữa qua cửa kính xe hay không, nhưng đối với nàng thế này chẳng khác gì một sự ân sủng!
Giai Kỳ cố gắng hết sức không thể hiện sự vui mừng qua giọng nói của mình. Nàng cúi đầu xuống, nhẹ giọng chào hắn.
_ Lôi Tổng! Cám ơn ngài! Tôi xin phép đi trước!
Lôi Triệt chẳng trả lời, cũng không liếc nhìn nàng lấy một cái, nhưng Giai Kỳ cũng cảm thấy không có gì phiền lòng. Nàng nhanh nhẹ bước xuống, cúi người cảm ơn người tài xế và vội vã rời đi.
_ Giai tiểu thư!
Người tài xế gọi nàng, khiến cho Giai Kỳ giật thót mình. Chẳng lẽ Lôi Triệt lại đổi ý....?
Giai Kỳ quay lại, nhìn thấy người lái xe đang cung kính chìa ra chiếc túi xách của nàng.
_ Túi xách của tiểu thư!
_ À...vâng! Cám ơn Mạnh tiên sinh!
Giai Kỳ bối rối đón lấy món đồ của mình, cảm thấy bản thân chắc là điên rồi, rút cuộc là làm sao mà lại đãng trí như thế?
Rõ ràng mục đích chính là để lấy lại món đồ của nàng, thế nào mà tiếp xúc với hắn một lúc đầu óc nàng lại chở nên ngơ ngẩn như thế này cơ chứ?
Thật là...!
Giai Kỳ cắm cổ đi như chạy, và khi nàng còn chưa bước vào cửa chung cư, chiếc Bentley của Lôi Triệt đã lao bắn đi như một mũi tên.
Nàng thở dài nhìn theo, cảm thấy con người của Lôi Triệt quả thật quá mức kì quặc!
Nhưng Giai Kỳ cũng không nghĩ nhiều, tối nay nàng còn có cuộc hẹn với Quân Tường, nàng cũng nên chuẩn bị sửa soạn một chút....!
*****