Chương 49: Tôi còn đứng đây, thần chết cũng không mang được em đi

Bệnh viện tư nhân Royal
Đã gần 11h khuya, vậy và nơi này lại chẳng có vẻ gì là đã cũng màn đêm tĩnh lặng hòa vào làm một, trong bệnh viện, người chạy ra kẻ chạy vào hối hả như ở bên trong đang có cuộc diễn tập cứu hỏa, nháo nhác như kiến gặp mưa rào.


Nhưng cho dù có tất bật đến thế nào, các bác sĩ cũng tránh hết sức tránh nơi băng ghế đợi mà Lôi Triệt đang ngồi, cố tìm mọi cách để không phải đi qua đó.


Lôi Triệt ngồi một mình trên băng ghế dài, mái tóc đen nhánh của hắn xõa tung xuống vầng trán cao ngạo đẹp đẽ, chiếc áo khoác ngoài dính đầy sữa tươi đặt bên cạnh, cơ thể tràn đầy sự nam tính mạnh mẽ lộ rõ sau lớp áo sơ mi mỏng khiến cho phụ nữ phải đỏ mặt. Bàn tay hắn siết lại với nhau và thân hình cao lớn mạnh mẽ của hắn đổ gục xuống, giống như một ngọn núi hùng vị đang dần dần sụp đổ.


Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, bên trong ca trực hàng chục bác sĩ vẫn hối hả tiến hành cấp cứu cho Giai Kỳ. Bọn họ biết tuy rằng người con gái đang cấp cứu không phải là người cấp cao trọng yếu, nhưng người đang ngồi bên ngoài kia lại là một nhân vật không thể động vào được. Nếu như lần cấp cứu này mà xảy ra sai sót, chắc chắn là cả ê kíp của bọn họ không qua nổi tháng này!


Ngô Lỗi sốt ruột nhìn đăm đăm vào cánh cửa, lo lắng đến mức đi đi lại lại. Ngược lại, Lôi Triệt thì lại tĩnh lặng giống như một tảng đá, hoặc thật sự hắn đã hóa đá thật...Hắn cứ ngồi gục xuống như thế, giống như đóng đinh vị trí ấy, bất lực và yếu đuối một cách kỳ lạ.


_ Ngô Lỗi!
Một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên. Ngô Lỗi vội vàng quay lại, nhìn thấy Lão Trịnh đang đứng từ xa vẫy vẫy anh, lập tức chạy lại, cung kính cúi đầu.
_ Trịnh bá bá!
_ Không cần câu nệ! Chuyện gì thế?


available on google playdownload on app store


Lão Trịnh ân cần hỏi anh, ánh mắt nhìn Lôi Triệt hoàn toàn đã biến thành một pho tượng. Hắn im lặng không nói không rằng, như thể tâm trí của hắn cũng đông thành đá. Ngô Lỗi lo lắng nhìn Lôi Triệt, rồi nhẹ giọng nói.


_ Bạn gái của Lôi tiên sinh gặp chút chuyện, nên ngài ấy đưa cô ấy đi cấp cứu! Giờ đang ở trong phòng kia ạ!
_ Cô gái đó có phải là bạn gái của Quân Tường không?
_ D...dạ!
Ngô Lỗi khó xử gật đầu, kín đáo nhìn Lôi Triệt ngồi ở phía sau.
_ Con bé tên là gì ấy nhỉ...Giai....


_ Là Giai Kỳ ạ!
_ À! Giai Kỳ!
Lão Trịnh thở dài lắc đầu. Ngô Lỗi bên cạnh vội vàng níu lấy tay ông, suỵt nhẹ.
_ Trịnh bá bá! Bá bá đừng có nói lớn, để cho Lôi tiên sinh nghe thấy được...


_ Đến nước này rồi thì còn ngại ngần gì nữa? Không phải chính nó cũng đang dằn vặt hay sao? Ta đã biết trước thế nào cũng sẽ thế này! Cá tính của nó, ta còn lạ sao?


Lão Trịnh thở dài, cho dù giọng nói đầy trách móc, nhưng cũng kín đáo nói rất nhỏ, tránh để những lời đó lọt đến tai Lôi Triệt.
_ Mà tại sao Triệt nhi đang hợp tác với Hà gia, lại cướp bạn gái của Quân Tường, như thế thì hợp tác cái gì chứ?


Lão Trịnh tò mò hỏi Ngô Lỗi, lại thấy anh lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm.
_ Chuyện này cháu cũng không rõ...nhưng hình như Hà thiếu gia đã chia tay Giai Kỳ trước khi Lôi tiên sinh quen cô ấy, nên không dùng từ “cướp” được! Bá bá!


_ Sau khi trở về nước, Triệt nhi trở nên rất khó hiểu. Khi cái thằng nhỏ Nhiếp Phong đó đào ra được cái bằng chứng Hà gia không liên quan gì đến Lão Độc nhãn, Triệt nhi lập tức thay đổi 180 độ, khiến ta không nhận ra. Giờ nó làm gì cũng không hỏi ý kiến lão già này nữa, ngay cả việc kết hợp với Hà gia! Nó coi ta như ch.ết rồi! Ta tức nó, ở lỳ trong bệnh viện luôn! Không muốn nhìn mặt!


Lão Trịnh lớn tiếng nói, cố tình cho Lôi Triệt nghe được, nhưng lại bị Ngô Lỗi nhỏ giọng thì thầm.
_ Thế mà con thấy bá bá vừa nghe tin Lôi tiên sinh gặp chuyện đã vội vàng tới kiểm tra....thế thì có vẻ không giống từ “không muốn nhìn mặt”!
_ Bản tính ta thích huyên náo! Muốn tới hóng chuyện! Thì sao?


Lão Trịnh lớn giọng mắng Ngô Lỗi, cau mày nhìn Lôi Triệt đang hóa đá ngồi trước mặt. Trong lòng tuy giận dỗi, nhưng không khỏi lo lắng, nhưng giọng nói thì vẫn rất bực bội.


_ Nó vác mặt đến đây, cũng không tới phòng bệnh gặp ta! Chắc nó thấy ta là một cục thịt phiền phức, muốn tống ta đi để rảnh nợ hợp tác với bọn Hà gia đó!
_ Trịnh bá bá! Lôi tiên sinh không phải thế đâu ạ! Hay để con đưa bá bá qua chỗ Lôi tiên sinh...
_ Không cần! Ta không muốn nhìn mặt nó!


Lão Trịnh lập tức ngúng nguẩy phẩy tay, lại thấy Ngô Lỗi cười cười, nhẹ giọng hỏi.
_ Chứ không phải bá bá muốn để cho Lôi tiên sinh bình tâm một chút sao ạ?
_ Phiền phức!


Lão Trịnh phẩy tay cau mày như không thèm để tâm, nhưng sự thật là Ngô Lỗi nói đúng. Khi biết tin Lôi Triệt đột ngột trong đêm lao tới bệnh viện, trên tay bế một cô gái đang hôn mê, điên cuồng gọi bác sĩ váng động cả tầng cấp cứu...Ông cũng đã mơ hồ đoán ra được một vài điều....!


Nhưng từ khi Lôi Triệt lấy được chứng cứ chứng minh sự trong sách của Hà gia từ tay Nhiếp Phong, thì quay ngoắt 180 độ, còn hợp tác với Hà gia trong một dự án xây bệnh viện! Thật sự khiến cho ông uất nghẹn đến mức nghẹt cả thở!
Cho dù thế nào, ông cũng không bao giờ tin lũ người Hà gia!


Bằng chứng còn có thể ngụy tạo được, nhưng những gì mà trực giác của ông mách bảo thì không bao giờ nói sai!
Huyết án năm đó, đúng sai thế nào ông là người rất rõ! 24 năm lưu lạc chật vật đắng cay thế nào, ông cũng là người nếm trải!


Sự truy sát của Lão độc nhãn tàn bạo đến thế nào, cũng là ông chứng kiến!
Vậy nên cho dù có đầu thai đi đầu thai lại, Lão Trịnh vẫn nhất định tin rằng vụ án năm đó Hà gia nhất định có liên quan!1


Nhưng bây giờ Lôi Triệt như thể bị tẩy não, lại thân thiết với Hà gia như ruột thịt...Mà đúng là ruột thịt còn gì!1
Lão Trịnh cũng hiểu tâm trạng của Lôi Triệt! Cho dù có mạnh mẽ thế nào,quyền lực đến đâu, thì Lôi Triệt vẫn là một kẻ cô đơn!


Nên cho dù tàn nhẫn đến đâu, thì chút lương tri trong người hắn vẫn luôn muốn tìm ra bằng chứng chứng minh rằng Hà gia không hại ch.ết gia đình của mình!
Nên nếu như đã thấy bằng chứng rồi, thì chắc chắn sẽ tin tưởng tuyệt đối!


Lão Trịnh thở dài....Đứa bé gái đó, cũng không loại trừ khả năng Quân Tường thấy Lôi Triệt có hứng thú, nên đem con bé dâng lên!
_ Haizzz....Tội nghiệp! Cái tên thì đẹp biết bao...mà số phận thì...!


Lão Trịnh thở dài, buột miệng than thở một tiếng. Ngô Lôi ở bên cạnh cũng nén thở dài, nhìn Lôi Triệt đổ gục trên băng ghế...


Đột nhiên, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Bác sĩ trưởng kíp mổ hối hả bước ra khỏi phòng bệnh, tháo chiếc khẩu trang trên mặt xuống, lau vội đi cái trán đẫm mồ hôi, hồ hởi thông báo như thể chính ông vừa thoát khỏi cửa tử.
_ Lôi tiên sinh! Tiểu thư đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi!


Nghe đến đó, Lôi Triệt như thể một bức tượng được thổi hồn, hắn bật dậy ôm chặt lấy vị bác sĩ, bàn tay siết lại khiến cho gương mặt đang tươi cười hớn hở của ông co rúm lại vì đau.
_ Bác sĩ! Giai nhi không sao rồi phải không?


Lôi Triệt gấp rút hỏi, vị bác sĩ kia méo mó mặt mũi, vội vàng đập đập vào tay hắn, vội vã nói.
_ Lôi tiên sinh! Xin ngài bình tĩnh…thả tôi ra đã!


Bàn tay cứng như thép nguội của hắn lập tức buông lỏng ra, vị bác sĩ cảm thấy cánh tay mình như thể vừa bị hai gọng kìm siết chặt, đau đến mức đổ mồ hôi còn nhiều hơn lúc phẫu thuật. Vị bác sĩ len lén cử động cánh tay, chắc chắn là không có cái xương nào đi lạc vị trí, mới vui vẻ thông báo.


_ Xin ngài yên tâm! Tiểu thư ngộ độc thủy ngân, nhưng cũng may là ngộ độc nhẹ. Chúng tôi đã tiến hành rửa ruột kiểm tr.a máu, trước mắt độc tính đã không còn trong cơ thể! Cũng may là Lôi tiên sinh nhanh trí cho tiểu thư uống sữa tươi, lại còn ép tiểu thư nôn ra được, nên trước mắt không có nguy hiểm gì hết!


Lôi Triệt thở phào một cái như trút được gánh nặng, hắn nhìn vào cửa phòng cấp cứu vẫn được đóng chặt, nhẹ giọng hỏi.
_ Vậy khi nào thì Giai nhi tỉnh lại?


_ Thưa Lôi tiên sinh! Giờ chúng tôi sẽ đưa tiểu thư vào phòng hồi sức, đợi thuốc mê tan chắc khoẳng 2 tiếng nữa tiểu thư sẽ tỉnh. Lôi tiên sinh yên tâm!
_ Cám ơn ông!
Lôi Triệt vỗ vỗ vào vai vị bác sĩ, mà ông cúi đầu chào hắn, nhanh chóng rời đi.


Lúc này Lôi Triệt mới nhìn về phía Ngô Lỗi và Lão Trịnh đang mỉm cười ở phía sau, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của hắn nhìn qua, lão Trịnh đã sầm mặt xuống, nguýt hắn một cái dài rồi quay lưng bỏ đi.1
*****


Giai Kỳ giật mình tỉnh giấc, bên tai truyền đến những tiếng tít tít rất kì cục. Đầu cô nhức như búa bổ. Giai Kỳ cau chặt mày lại, đưa cánh tay gắn một đống dây truyền lên đầu, đột nhiên cổ tay bé nhỏ bị một lực rất nhẹ ngăn lại.
_ Nằm yên!


Thanh âm quen thuộc quá, vừa quyến rũ, lại ấm áp như một ly rượu thơm nồng. Giai Kỳ cau mày nhìn gương mặt ngập tràn lo lắng bên cạnh giường, bàn tay nhỏ bé của cô nằm trong lòng tay ấm áp của hắn, khiến cho trái tim cô tự nhiên đập mạnh…
_ Lôi Triệt!


Giai Kỳ thì thào gọi tên hắn, đầu lông mày xinh đẹp của cô lại cau chặt lại. Cô nhớ lúc đó mình mình cố gắng tự vẫn bằng cách uống thủy ngân từ trong nhiệt kế…Thủy ngân vừa trôi vào cơ thể, đã khiến ruột cô đau quặn lên và cô không thể thở được, bàn tay cô níu lấy cánh tủ thuốc rồi ngã sấp xuống sàn, mê man không biết gì nữa…


Rồi trong vô thức, Giai Kỳ nghe thấy một tiếng gọi thẳng thốt. Sau đó cô cảm thấy có người điên cuồng cho cô uống thứ chất lỏng thơm như sữa, rồi bụng cô lại quặn lên một lần nữa…và rồi cô rơi vào vô thức, nửa tỉnh, nửa mê….


Nhưng trong cơ mê man ấy, Giai Kỳ luôn cảm thấy có một vòng ôm rất ấm áp bao bọc lấy cô, một thanh âm trầm thấy điên cuồng gọi tên cô….
Lẽ nào là hắn?


Lớp găng da ram ráp trên tay của Lôi Triệt dịu dàng vuốt ve gò má cô. Giai Kỳ không phản ứng lại, hoặc vì cô quá yếu nên không thể phản ứng, cứ để yến cho hắn chạm vào má mình.
Lôi Triệt mở miệng, vừa định nói gì đó, thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng quát vang động.
_ LÔI TRIỆT!


Một giọng nữ cao chót vót đầy uy quyền vang lên, và tiếng bước chân hối hả vọng tới….
Sau đó là cánh cửa phòng bệnh của Giai Kỳ bị mở tung ra.


Một nữ bác sĩ đứng tuổi với mái tóc búi cao và gương mặt với những đường nét rất sắc sảo lao vào phòng bệnh. Chiếc áo blouse trắng của bà phất phơ theo từng bước chân gấp gáp.
Lôi Triệt đứng dậy, chưa kịp phản ứng thì bàn tay của bà đã dang ra, và tát thẳng lên gương mặt tuấn mĩ của hắn.


Cú tát rất mạnh, làm váng động cả căn phòng. Bên ngoài cửa, vị bác sĩ vừa phẫu thuật cho Giai Kỳ cũng vừa chạy tới, chứng kiến được cảnh bà thẳng tay tát Lôi Triệt thì đứng tim hóa đá, cả cơ thể lạnh toát lắp bắp không ra hơi.
_ Trưởng…trưởng khoa!
_ Lôi Triệt! Nhìn đi! Cái gì đây?


Bác sĩ Lưu gay gắt quát hắn, bàn tay bà lăm lăm một đống giấy tờ đập thẳng vào người hắn.
Đống giấy tờ rơi lả tả trên sàn, Lôi Triệt đứng im như tượng, im lặng không thốt lấy một lời.
Lòng mắt lạnh giá của hắn nhìn vào cơn phẫn nộ của bà.


_ Trong máu của con bé ngoài độc tố của thủy ngân còn có hàm lượng Epimedii herba rất cao! Lôi Triệt! Đến bao giờ cậu và Tề Yến Thanh mới thôi cái trò này đây hả?
Bác sĩ Lưu lớn tiếng quát, ánh mắt bà sắc bén quét cao gương mặt băng giá của Lôi Triệt, hướng đến phía Giai Kỳ đang trố mắt nhìn bà.


Bà ấy….vừa đánh Lôi Triệt sao?
Vị nữ bác sĩ này….rút cuộc là thần thánh phương nào vậy?
_ Giai Kỳ!
_ Dạ!
Bác sĩ Lưu gọi cô, lập tức Giai Kỳ lớn tiếng đáp lời, bản năng mách bảo cô tốt nhất là đừng lôi thôi với bà.


_ Nói cho bác nghe! Có phải tên cầm thú này cho cháu uống thuốc kịch dục đúng không?
Vị bác sĩ đứng bên ngoài lỗ tai lùng bùng, nhìn bác sĩ Lưu mạnh mẽ thay trời hành đạo thì sợ đến mức mất mật.
_ Bác sĩ Lưu….tôi nghĩ là!
_ Im ngay!


Bà chỉ tay về phía vị bác sĩ kia, ông lập tức im bặt. Sau đó bà tiến tới phía Lôi Triệt, gằn giọng nói.
_ Lôi Triệt! Tôi là người chăm sóc cho cậu từ nhỏ, tôi quen biết anh chị Lôi từ trước khi cậu ra đời! Nếu như bây giờ nhìn thấy cậu như thế này, thì anh chị Lôi sẽ nghĩ sao?


Giai Kỳ cảm thấy toàn thân cô lạnh toát…!
Cho dù có ngu ngơ thế nào, Giai Kỳ cũng biết cha mẹ của Lôi Triệt là một phạm trù vô cùng nhạy cảm, nhất định không được phép đụng tới! Nếu ai vô tình nhắc đến, chắc chắn là tới số rồi! Vậy mà bác sĩ Lưu lại….!


_ Cậu lớn rồi! Gần 40 tuổi rồi! Làm ơn làm cái gì thì lấy não ra suy nghĩ đi! Đừng có như con thú vật suốt ngày đi hành hạ phụ nữ như thế nữa! Tôi nói cho cậu biết, để cậu về nói cả với Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong! Nếu như lần sau mà tôi còn thấy chuyện tốt đẹp các cậu làm như thế này một lần nào nữa! Thì các cậu mau cuốn gói cút ra khỏi bệnh viện này! Biết chưa hả?


Lôi Triệt lẳng lặng chẳng đáp lời. Gương mặt của hắn hoàn toàn giống như được tạc từ băng, mặc kệ cơn giận giữ của người phụ nữ trước mặt. Bác sĩ Lưu lừ mắt nhìn hắn, và quay đầu gọi Giai Kỳ.
_ Giai Kỳ!
_ Dạ!
_ Cháu có muốn báo cảnh sát nó lạm dụng ȶìиɦ ɖu͙ƈ cháu không?


_ D….dạ….
Giai Kỳ ấp úng, ánh mắt cô nhìn về phía Lôi Triệt lúc này cũng đang lạnh giá nhìn cô…Cô im lặng một lát, rồi khẽ khàng lắc đầu.
Bác sĩ Lưu lạnh giọng hừ một tiếng, quay ngang qua phía Lôi Triệt, gằn giọng mắng.


_ Nếu như cậu còn thế này nữa! Tôi sẽ mang ông chú của cậu ném ra ngoài đường!
_ Là lỗi của cháu! Cháu làm cháu chịu! Tại sao cô lại ném chú Trịnh đi?
_ Ông ấy có ở đây cũng xấu hổ vì hành vi của cậu thôi!
Bác sĩ Lưu gằn giọng nói, lớn tiếng mắng hắn.


_ Giống như anh chị Lôi, nếu như biết được, chắc chắn cũng rất xấu hổ!
_ Cô Lưu!
Thanh âm lạnh giá của Lôi Triệt vang lên, hắn cao ngạo nhìn bác sĩ Lưu, nhẹ giọng lên tiếng.
_ Với tất cả sự tôn trọng! Cháu mong cô đừng bao giờ nhắc đến cha mẹ cháu một lần nào nữa!


Sự cảnh cáo đầy lạnh lùng của Lôi Triệt khiến bác sĩ Lưu câm lặng. Bà lắc đầu, giận dữ nhìn Lôi Triệt, và sau đó bà phẩy tay bước đi.
Vị bác sĩ sợ đến mức đầu gối dúm lại, hối hả chạy theo, vừa chạy vừa khóc không thành tiếng.


Tiếng bước chân nóng nảy rời đi, lúc này Giai Kỳ mới thở lại được bình thường. Người phụ nữ lúc ấy như một cơn bão, thật quá mức đáng sợ.
Nhưng Lôi Triệt….còn đáng sợ hơn!
_ Còn đau sao?
Lôi Triệt đột ngột hỏi cô, thanh âm nhàn nhạt, không một chút cảm xúc.
_ Tôi không sao!


Giai Kỳ lắc đầu, đột nhiên lại thấy ánh mắt của hắn lạnh lại, sau đó là thanh âm nhàn nhạt mang hơi tức giận của hắn vang lên.
_ Dám dùng cách tự tử để trốn thoát khỏi tôi! Em cũng to gan lắm!


Giai Kỳ im lặng nhìn hắn, lòng mắt lạnh giá của hắn khiến cho cô chột dạ. Mím chặt môi lại, Giai Kỳ quay nghiêng sang một bên, lần nữa đối diện với hiện thực.
Cơn tức giận âm ỉ của Lôi Triệt được dịp bùng ra phát tác. Hắn bước tới, bàn tay đi găng nắm vào thành giường, lạnh lùng nói với cô.


_ Nói cho em biết! Giai nhi! Đồ của tôi thích, người khác đừng bao giờ mơ có được! Ngay cả tôi không thích, người khác cũng đừng hòng chạm vào! Ngay khi tôi còn đứng ở đây, thì cho dù là thần ch.ết, cũng không mang được em đi khi tôi chưa cho phép! Em nghe rõ chưa?


Giai Kỳ thở dài, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn những gì mà cô cảm nhận được hàng trăm phần trăm là mê sảng tạo thành! Sự dịu dàng lo lắng của Lôi Triệt dành cho cô, làm gì có trên đời này chứ?
Kẻ lãnh khốc như hắn, làm sao biết thương xót chứ?


Nhưng thật sự trong cơn mê man, cô cảm nhận được sự lo lắng đến sợ hãi rất chân thực của hắn, khiến cô mờ mịt như đi giữa sương mù!
_ Ngoan ngoãn dưỡng sức cho tốt! Và đừng bao giờ nghĩ đến chuyện muốn rời khỏi tôi! Khi tôi còn chưa chán em, em ch.ết cũng không xong đâu!


Lôi Triệt gằn giọng nói với cô, và ngón tay hắn vươn tới tóm lấy cằm cô nhấc lên. Giai Kỳ còn yếu lắm, không thể nào chống cự lại được, chỉ đành cau mày ngẩng đầu lên nhìn hắn.


Lòng mắt đen thẫm tuyệt tình của Lôi Triệt thật phức tạp…hắn nhìn sâu vào lòng mắt trong vắt của cô….và đôi môi hắn nghiến ngấu bất chợt siết lên môi cô.
Nụ hôn như mang theo sự trừng phạt, Giai Kỳ cau chặt mày lại, cứng người chống đỡ hắn.


Lôi Triệt hôn cô như vũ bão, hàm răng nghiến lấy môi như muốn cắn đứt nó ra….Rồi hắn giận dữ bứt môi mình khỏi môi cô, sau đó phẩy áo rời đi.
Để lại một mình Giai Kỳ trống rỗng mơ hồ trong phòng bệnh, hoàn toàn bị hắn làm cho choáng váng….
Rút cuộc….hắn đang nghĩ gì?
****


Kỳ Kỳ biết mỗi ngày 1 chap là rất ít, làm các bạn phải đợi lâu. Thông cảm cho Kỳ Kỳ nhé, tại Kỳ Kỳ bận quá mà 😭
Theo dõi Kỳ Kỳ đi, mỗi lượt theo dõi của các bạn là động lực to lớn để Kỳ Kỳ cố gắng mỗi ngày đấy ☺️


Cứ cmt đi, cho dù Kỳ Kỳ ko trả lời hết được nhưng Kỳ Kỳ đều đọc không sót đâu!






Truyện liên quan