Chương 110: Nhận tin dữ (Phần 1)
Lôi Triệt chống tay xuống mặt bàn gỗ. Vạt của chiếc áo vest được cắt hoàn toàn thủ công khẽ chạm vào cạnh bàn, đôi găng da thuộc màu nâu đậm càng tôn lên vẻ sang trọng quyền lực của hắn. Ánh mắt tràn đầy tự tin, sắc lạnh như ánh nhìn của một con chim ưng đang nhắm lấy con mồi thu hút toàn bộ sự chú ý của những người trong phòng họp. Vị quan chức của Bộ Kinh tế Mỹ ấy – Thierry - với đôi mắt xanh biếc và mái tóc nâu đậm ấy đang chăm chú lắng nghe từng lời hắn nói, và rõ ràng là ông ta đã rất thích thú với những gì mà Lôi Triệt đang đề cập tới, nhưng bản năng của những tên tài phiệt Tư bản lọc lõi ấy không cho phép ông ta tỏ ra thích thú với bất kì sản phẩm nào đó, nhất là ngay trước mặt người bán.
_ Cũng khá là ấn tượng đấy anh bạn trẻ! Phải nói rằng với một người ngoài 30 tuổi như anh thì tư duy cũng khá đáng gờm….
_ 40!
Lôi Triệt ngắt lời người đàn ông đó, với một nụ cười tự tin của một kẻ mà bản năng kinh doanh đã ăn sâu vào máu. Lôi Triệt chỉnh lại áo vest, thỏng thả ngồi xuống chiếc ghế lớn như ngai vua, dáng vẻ cao lớn mà mạnh mẽ tràn đầy khí chất thành đạt ấy toát ra sự thu hút đáng gờm.
Nụ cười ngạo nghễ hiện trên môi, Lôi Triệt thong thả lên tiếng, thứ tiếng Anh chuẩn xác được thốt ra bằng giọng nói êm như thứ rượu vang hảo hạng mà tay quan chức người Mỹ ấy đã nốc tới cốc thứ 3.
_ Tôi đã 40 tuổi rồi!
_ Woa….!
Đôi mắt xanh biếc của Thierry ánh lên sự ngỡ ngàng, chắc chắn không thể tin nổi được người đàn ông trẻ tuổi trước mặt mình đã…40 tuổi!
_ Ngài trẻ hơn tuổi thật của mình…Rất rất nhiều đấy!
Thierry cảm thán với sự ngỡ ngàng thích thú, và mặc cho gò má của hắn đang đỏ gắt lên vì rượu, thì hắn vẫn cứ hào hứng nốc tiếp ly rượu thứ tư.
Lôi Triệt ung dung ngả lưng ra thành ghế, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Thierry thích thú uống ly rượu vang ngon tê đầu lưỡi trong tay…
_ Chà…Loại rượu này ngon tuyệt! Tôi đang tự hỏi tại sao vị rượu ngon thế này mà một thị trường lớn như Mỹ lại không thể tìm thấy?
Gã quan chức người Mỹ đặt chiếc ly pha lê rỗng xuống mặt bàn, khà một tiếng khoan khoái, thắc mắc.
_ Vì tôi không bán!
_ Sao cơ?
Đáp lại ánh mắt hoài nghi của gã quan chức, Lôi Triệt nhấc ly rượu lên môi, nhấp nhẹ...
_ Vì tôi không bán cho thị trường Mỹ!
_ Ô...tôi không ngờ ngài đây còn sản xuất cả rượu vang! Dầu mỏ và rượu vang...đúng là những loại chất lỏng quý giá...Vàng đen và vàng đỏ! Tại sao ngài không đưa loại rượu này vào thị trường Mỹ, tôi dám cá chắc chắn sẽ vô cùng được ưa chuộng! Người Mỹ chắc chắn sẽ chào đón nó!
_ Dầu mỏ cũng là một sản phẩm vô cùng được ưa chuộng, và cần thiết cho mọi quốc gia...Nhưng người Mỹ đâu có hào hứng?
Lôi Triệt nghiêng đầu nói, ngón tay hắn miết lên thành ly. Đôi mắt sắc bén của hắn chẳng kiêng nể nhìn thẳng vào ánh mắt xanh biếc đang nheo lại ấy, kèm theo một nụ cười ngạo nghễ đặc trưng của hắn...
Vị quan chức đó đương nhiên cảm thấy sự đáng gờm từ người đối diện, có điều gì đó ở người đàn ông đó làm cho ông ta cảm thấy áp lực...
Còn áp lực hơn cả việc phải tiếp nhưng vị đại sự cấp cao trong các cuộc gặp thượng đỉnh đầu mưu đồ chính trị nữa...
Ẩn chứa trong dáng vẻ ung dung nhàn nhạt ấy, là một điều gì đó gai góc uy lực, mà phải trải qua năm tháng, với rất nhiều biến cố mới tạo tác lên được!
_ Chúng tôi thích dầu mỏ, chẳng ai không thích cả! Nhưng chúng tôi không thích dầu mỏ của người Nga!
_ Tôi không phải là người Nga!
Lôi Triệt nhún vai lắc đầu, nhưng có vẻ như tay quan chức đó lại rất nóng lòng phản bác điều đó.
_ Nhưng mỏ dầu đó nằm trên lãnh thổ Nga, thì nó là dầu Nga!
_ Lãnh thổ của Nga! Nhưng mỏ của tôi! Dầu của tôi! Tôi mua lại mỏ dầu đó từ chính phủ Nga rồi!
_ Chắc ngài đang đùa tôi rồi! Ngài Lôi!
Thierry không tin vào tai mình! Đương nhiên là không! Vì chẳng bao giờ chính phủ Nga lại đồng ý bán một mỏ dầu cho một người ngoài khai thác! Không đời nào!
Đó là một sự phi lí!
_ Tôi không biết đùa!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói, ánh mắt điềm tĩnh ấy khiến cho vị quan chức kia ngớ người. Bàn tay hắn xoài lên mặt bàn, và hắn hít vào một hơi trước khi thong thả lên tiếng...
_ Đất nước các ngài đang cần tìm một lượng dầu đã qua chế biến đủ để không làm đứt gẫy chuỗi 672.000 thùng dầu mỗi ngày các ngài cần dùng để vận hành bộ máy kinh thế thứ nhất thế giới. Nhưng các ngài lại không muốn mua dầu từ người Nga, nhưng dầu của Nga thì lại có chất lượng rất tốt. Thật khó nghĩ! Tôi biết mà!
Lôi Triệt nhún vai, nụ cười tinh quái nở ra trên môi hắn. Đôi mắt xanh của vị quan chức nhen lên một tia bàng hoàng, giống như một con mồi nhận ra việc mình đang từ từ, dần dần, từng phút từng phút bước vào nanh vuốt của thú săn mồi, mà không thể thoát ra...
_ Nên ngài có thể mua dầu của tôi. Với sản lượng khoảng 60.000 thùng 1 ngày. Không nhiều, nhưng là xấp xỉ 10% sản lượng dầu ngài cần, không tệ phải không? Dùng dầu chất lượng của người Nga, mà lại không phải qua chính phủ Nga với những tính toán chính trị nặng nề mà tôi biết ngài cũng chán ngấy rồi!
Lôi Triệt cười tủm tỉm, những ngón tay hắn co co nhẹ nhàng vào nhau...
_ Còn chưa kể máy tay Nga ấy bán đắt lắm, tôi bán rẻ hơn nhiều! Vì tôi chỉ là một thương nhân nhỏ, không có cả một bộ chính trị cần phải nuôi phía sau!
Thanh âm vừa cương vừa nhu, chẳng dề dông dài nói thẳng vào trọng điểm. Lôi Triệt nhìn thấy Thierry ngập ngừng đắn đo, ánh mắt hắn di chuyển về phía nữ thư kí đang đứng ở phía sau. Cô gái lập tức hiểu ý tiến tới tiếp tục rót thêm rượu cho gã quan chức ấy...
Mùi rượu thơm nồng bung tỏa ngất ngây khiến Thierry khó lòng từ chối, nhưng mà uống nhiều quá thì kể ra cũng không hay, nên hắn cứ để ly rượu ở đó, như thể một thứ trái cấm không được nếm tới...
Nhận thấy sự dao động trong đôi mắt xanh biếc ấy, Lôi Triệt khẽ nheo mắt lại, hắn ɭϊếʍƈ khẽ môi mình, và nụ cười tràn đầy tự tin của hắn lộ ra...
_ Và nếu như ngài đồng ý, sản phẩm rượu này của tôi cũng đang cần đưa vào thị trường Mỹ.Nếu như ngài đồng ý thìngài có thể là chủ phân phối độc quyền, ngài chỉ cần lo thủ tục giấy tờ tại nước sở tại, còn toàn bộ chi phí đưa sản phẩm, xây dựng cửa hàng, quảng bá...tôi sẽ lo! Với mức phần trăm bán sản phẩm có thể thương lượng một chút!
_ 50 – 50!
_ 20- 80!
_ 40 – 60!
_ 25 – 75!
_ 30 – 70!
_ Đồng ý!
Lôi Triệt đứng dậy, cánh tay hắn tới nhấc ly rượu lên, với sự tự tin ngút trời, và thanh âm quyến rũ êm ái vang lên.
_ Mừng sự hợp tác!
Thierry nhấc ly rượu lên, mời Lôi Triệt và nốc cạn. Hắn cười thỏa mãn, sốc lại áo vest của mình. Ngón tay hắn phẩy nhẹ và hai người thư ký phía sau lập tức bước tới, bày sẵn ra hai bản hợp đồng bọc trong bìa da đỏ rực với lớp chữ phủ vàng bên ngoài. Hai chiếc bút kí bọc vàng cũng được mang đến, đặt trang trọng trước mặt hai người.
_ Mừng sự kết hợp!
_ Mừng sự kết hợp!
Lôi Triệt nghiêng đầu. Ngón tay hắn vặn nắp bút bằng vàng nằng nặng ra và đặt bút lên trang giấy.
Chữ kí như rồng bay phượng múa, dòng mực xanh biếc màu nước biển thơm nức hương hoa trên lớp giấy mịn. Lôi Triệt ký hai bản hợp đồng, và giao lại cho người trợ lý, và nhận lại bản hợp đồng của Thierry.
Sau khi hoàn thành nốt công đoạn cuối. Lôi Triệt gập hợp đồng lại, đưa lại phía sau cho thư kỳ và tiến tới, bắt tay gã quan chức cấp cao ấy rất thân thiện.
_ Ngài phải đảm bảo tuần sau mỗi ngày đều phải giao trữ lượng dầu đúng như đã thỏa thuận cho chúng tôi!
_ Ngài yên trí! Đúng hẹn hàng sẽ lên tàu!
_ Nếu như phía chính phủ “bên ấy” có động thái gì, thì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!
_ Tôi biết cách xoa dịu những cái đầu nóng mà ngài yên tâm!
Lôi Triệt lịch sự mỉm cười, khoe hàm răng được chăm sóc kĩ càng. Thierry cười thích thú, thương vụ bạc tỷ lần này không ngờ lại được kí kết một cách đơn giản như vậy. Hắn luôn thích làm việc với những kẻ kì cựu như Lôi Triệt, đơn giản, lịch thiệp, và rất biết cách đưa ra những lợi ích giá trị đến từng xu lẻ.
Nhưng ngay vào lúc Lôi Triệt đang bắt tay một Thierry đang vô cùng hào hứng, thì cánh cửa phòng họp đột ngột mở bật ra.
Gã quan chức ấy suýt nữa thì nhảy dựng lên vì lên cơn đau tim khi thấy hai người đàn ông cao lớn xồng xộc lao vào phòng họp. Những tên vệ sĩ đứng phía sau lập tức rút súng ra chĩa thẳng về phía trước, tiếng lên đạn náo động cả khán phòng…
_ Bình tĩnh! Họ là bạn tôi! Bạn – thân!
Lôi Triệt hét lên với những tay súng nóng nảy ấy, hắn nhảy vào giữa, với cánh tay giang rộng…Ánh mắt ngạc nhiên của Lôi Triệt hướng về phía gương mặt trắng bệch của Nhiếp Phong và ánh mắt quá mức lo lắng của Tề Yến Thanh….
Một dự cảm không lành lan tới lồng ngực của Lôi Triệt, xuyên qua mạch máu thấm vào từng đầu ngón tay của hắn. Ánh mắt của Lôi Triệt dừng lại trên đôi mắt sâu thẳm quá nhiều ẩn ý ấy….những ý tứ quá mức kinh hoàng khiến Lôi Triệt bất giác lạnh sống lưng…
_ Đưa…đưa ông ấy đi đi…Tới khách sạn dành cho khách VIP!
_ Dạ!
Người thư ký lập tức cúi đầu, cung kính mời gã quan chức đó ra ngoài. Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong rất nhiêm nhường, cả hai đều hương lòng bày ta ra ngoài và đưa lên ngang mặt khi Thierry cũng những tên vệ sĩ của ông ta đi qua, bày tỏ họ không hề có ý định xấu. Lôi Triệt nói điều gì đó với gã quan chức ấy khi đưa ông ta ra ngoài, sau đó thì hắn ngay lập tức quay lại…
_ Sao vậy Tề Yến Thanh? Nhiếp Phong?
Trái tim của Lôi Triệt đập loạn nhịp khi ánh mắt của Tề Yến Thanh lướt qua Nhiếp Phong…Nhiếp Phong không đón ánh mắt ấy, mà nuốt khan lắc đầu…
Tiếng thở dài đầy ngần ngại vang lên, Tề Yến Thanh hít một hơi dài, bàn tay hắn siết chặt vào nhau, và thanh âm u uẩn như tiếng gió thổi qua những tán rừng ấy khó khăn vang lên…
_ Lôi Triệt…Mình…vừa nhận được tin…Giai Kỳ….cô ấy…..
Ánh mắt sâu thẳm không có đáy ấy khó nhọc hướng lên đôi mắt của Lôi Triệt...Lần đầu tiên trong đời, Tề Yến Thanh cảm thấy nói ra một lời, lại khó đến như thế…
_ Lôi Triệt….Giai Kỳ….cô ấy…
_ Giai Kỳ….làm sao?
Trong giọng nói của Lôi Triệt, có điều gì đó như rạn vỡ…Vẻ cao ngạo đạo mạo của hắn khi nãy hoàn toàn biến mất, chỉ thấy một Lôi Triệt bối rối, gấp gáp đến đáng thương…
_ Cô ấy….bị….bắt cóc rồi!
****
Cho Kỳ xin lỗi vì mấy ngày vừa rồi không ra chap nhé. Không phải vì Kỳ lười không viết chap đâu, mà vì 03 chap này cần sự liền mạch nên Kỳ chờ đăng cùng 1 lúc. Cám ơn các bạn đã đợi Kỳ nhé ❤️
Nhớ VOTE, LIKE và THEO DÕI TÀI KHOẢN của Kỳ nhaaaa ❤️
Tiktok của mình: p.thaoo0813