Chương 121: Ngoại truyện 1: BA NĂM SAU
3 năm sau
Trời vào thu, mang theo hơi lạnh man mác, chút u buồn trong vẻ đẹp cảnh sắc lúc giao mùa. Trời trong xanh, mây trắng bay. Vùng ngoại ô yên bình thơ mộng với những thảm lá vàng ruộm ngập tới ngang đầu gối, dòng sông nhỏ nhắn chảy qua những cây cầu nhỏ nối liền hai bờ thành phố. Từng đàn chim bồ cậu đậu trên những bãi cỏ xách rúc rích gù gù....Những rạp hàng đầy màu sắc bày bán những món đồ mĩ nghệ, những món quà lưu niệm cho khách du lịch trải dọc theo hai bên con đường đẹp nhất vùng ngoại ô Sergiev Posad. Từ xa vọng lại, tiếng chuông nhà thờ vang trong không gian yên bình êm ả...
Một người nhân viên giao hàng đang xếp lại những sọt rau củ và hoa quả tươi ngon lên xe chở đồ đông lạnh, cả những hộp thịt bò xay và những dẻ sườn cừu được cắt đều chằn chặn, những miếng thăn bò lớn còn đỏ au máu, những khúc cá ngừ tươi ngon...Tất cả đều được kiểm đếm cẩn thận, bọc kín và đóng dấu của siêu thị...
_ Đủ rồi đó! Anh chở tới Điền trang hoa hồng nhé!
Nhân viên siêu thị nói với người giao hàng, anh chàng trẻ tuổi có mái tóc vàng và đôi mắt xanh biếc.
_ Mỗi lần bên đó gọi điện tới mua hàng là cả huy động cả siêu thị ra phục vụ.
Anh chàng gãi gãi mái tóc vàng óng, cười rạng rỡ nhìn chuyến hàng lớn.
_ Ông chủ của Điền trang đó là khách hàng thân thiết luôn đấy! Anh giao hàng đến nhớ thái độ lịch sự! Đừng có làm mất khách đấy nhé!
Anh chàng tóc vàng cười tươi tắn, đương nhiên là anh ta biết cách ứng xử thế nào cho phải phép rồi. Ông chủ điền trang đó không những là khách sộp của siêu thị, mà mỗi lần anh giao hàng tới đều được boa một khoản hậu hĩnh...Có điên không mà làm mất lòng vị khách này chứ?
Chỉ có điều là, cho dù anh ta đã giao hàng rõng rã gần ba năm tới nơi này, nhưng cũng chưa từng một lần gặp mặt chủ nhân của điền trang, lần nào ra trả tiền nhận hàng cũng là cặp vợ chồng nhập cư, chẳng khi nào thấy mặt của ông chủ.
Sở dĩ có tên là Điền trang Hoa hồng, là bởi vì trước căn nhà đẹp đẽ lớn nhất vùng ngoại ô đó, là cả một thảm hoa hồng đủ màu sắc, lúc nào cũng nở bung thơm ngát, giống như những bức tranh của Thomas Kinkade.
Con đường dẫn vào Điền trang đẹp như tranh vẽ, xung quanh ngoài những thảm hoa, cây cối xanh mướt mát ra thì chẳng có một căn nhà nào kế bên..Ông chủ đất cũ của Điền trang kể lại, người chủ thần bí hiện tại đã mua hết toàn bộ số đất đồ sộ xung quanh điền trang, chỉ với mục đích muốn được riêng tư...
Có không ít lời đồn thổi về người chủ của Điền trang Hoa hồng, có người nói ông ta là một lão già hói đầu, vốn là một quan chức cấp cao của Trung Quốc nhưng bị cách chức, phải trốn sang vùng ngoại ô này sống tách biệt, có người thì lại nói đó là một người đàn ông rất đẹp trai, giống như một tài tử điện ảnh, nhưng tính cách lại giống như mấy vị cố vấn cấp cao....
Nhưng lời đồn tai tiếng nhất, lại chính là về người phụ nữ bí ẩn trong điền trang đó...
Có vài người làm vườn và dọn dẹp nhà cửa theo thời vụ tuồn ra, trong điền trang đó không chỉ có ông chủ bí ẩn, còn có một cô gái nữa, còn bí ẩn hơn nữa...
Lời đồn nào cũng giống nhau, đều miêu tả cô gái ấy rất xinh, với mái tóc xoăn nhẹ, khuôn dung dịu dàng, ánh mắt sắc sảo, khí chất quyến rũ....Nhưng chưa ai từng nhìn thấy cô ấy cười, hay nghe thấy cô ấy nói...Trong những lần nhìn qua len lén vội vã, người ta luôn thấy cô ấy ngồi trước khung cửa mở rộng, nhìn xuống thảm hoa hồng trước mặt...So với những đóa hồng kia còn im lặng hơn....
Gã tóc vàng xoa xoa mái tóc rối bù của mình, chiếc xe chở thực phẩm đi qua cây cầu duy nhất nối giữa vùng ngoại ô và khu điền trang hoa hồng, cây cầu nhỏ chỉ vừa đủ cho chiếc xe tải nhỏ đi qua là chật khít. Người thanh niên vừa lái xe vừa huýt sáo, cửa xe để mở để gió lùa vào trong mang theo hương hoa hồng thơm ngát…
Mùi hương thơm ngát cách hơn 30m đã ngửi thấy, chiếc xe lăn trên con đường đẹp như tranh vẽ, và cả biển hoa hồng hiện ra…
Đã qua đây không ít lần, nhưng người tài xế vẫn không khỏi cảm thán với cảnh đẹp như trong tranh vẽ trước mắt, đúng là một khung cảnh thần tiên giữa nhân gian…
Chiếc xe tải chạy chầm chậm rồi dừng hẳn, đỗ trước cánh cổng lát đá ong mang sắc thái cổ điển. Một người đàn ông và một người phụ nữ da màu đứng đợi sẵn ngoài cổng, nheo mắt lại vì ánh nắng mặt trời chói lóa…
Gã thanh niên tóc hoe vàng nhảy xuống từ cabin, đóng dập cánh cửa xe lại và chạy thẳng ra sau thùng đông lạnh, bẻ khóa cài, mở toang thùng xe ra…
Một luồng hơi lạnh buốt phả ra, làm mọi người không khỏi run run rùng mình…
Dưới cái nắng mùa thu, khí lạnh tự dưng ùa tới, lại mang lại một cảm giác mang mác lạ lẫm.
_ Tất cả hàng hóa thực phẩm đều được giao tới. Mọi người kiểm hàng đi!
Gã thanh niên cười toe toét, ánh nắng chiếu vào mái tóc của hắn càng thêm hoe vàng.
Người phụ nữ da màu đã có tuổi lật đật chạy qua, nhìn vào thùng xe kín đặc đồ ăn tươi sống. Thanh âm vui vẻ nói với người đàn ông bên cạnh:
_ Lucas! Con lên bê hàng xuống đi!
Người đàn ông da màu tên Lucas cao lớn và khỏe khoắn, bờ vai lực lưỡng giống như một con gấu nâu, thân hình tuy to lớn nhưng lại không hề nặng nề phục phịch, thân thủ nhanh nhẹn nhảy tót lên thùng xe tải, bốc dỡ những thùng hàng đông lạnh xuống.
_ Cậu mang vào để trước thềm nhà là được!
Người phụ nữ nói với gã tóc vàng hoe. Gã thanh niên cười toe toét nhanh nhẹn phụ Lucas bốc dỡ những hộp thực phẩm xuống.
Rất nhanh, những kiện hàng lớn nhỏ đều đã được xếp gọn trước thềm nhà. Người phụ nữ cẩn thận kiểm đếm, mỗi lần đều tỉ mỉ tích vào danh sách đang cầm trong tay một dấu x con con.
_ Xong rồi đấy! Cậu đợi một chút! Tôi vào trong lấy tiền ra trả cậu!
Người phụ nữ nhẹ nhàng nói với gã lái xe tóc vàng hoe. Gã gật đầu cười tít mắt, đút tay vào túi quần huýt sao nhởn nhơ trước điền trang tuyệt đẹp, nhìn Lucas chăm chỉ vận chuyển mấy thùng thực phẩm nặng trịch vào trong nhà.
Đôi mắt xanh biếc của hắn di chuyển lướt qua căn nhà hai tầng mà rộng hút tầm mắt trước mặt, trong lòng thầm ghen tị suy bì, không biết bao giờ hắn mới có thể ở trong căn nhà đẹp nhường này!
Đúng lúc này, ánh mắt của hắn chợt bắt được một hình dung dịu êm trước một ô cửa sổ…
Bóng hình vừa mới lướt qua, đã khiến hắn ngẩn ngơ…
Trước ô cửa kính, đằng sau tấm rèm màu trắng sữa được cài lên, một người con gái với mái tóc mềm mại xoăn nhẹ như dòng nước, khuôn dung xinh đẹp cùng ánh mắt u buồn tựa như một thiên thần lạc lối…
Người con gái đang ngồi yên lặng, ngắm nhìn biển hoa hồng trước khung cửa sổ, từ thần thái tĩnh lặng như hồ nước mùa thu tới dung mạo đều toát ra sức hút quyến rũ mê người.
Trái tim của gã tóc vàng hoe đập bing bing trong lồng ngực, cảm xúc nhảy múa cuồng say. Nếu như gã là một nhà thơ, chắc chắn hắn sẽ sáng tác một áng thơ tuyệt phẩm dành cho người con gái ấy. Hoặc nếu hắn là họa sĩ, hắn sẽ vẽ được một bức họa tuyệt phẩm thế gian…
Nhưng rất tiếc hắn chỉ là một người lái xe tải bình thường, chẳng thể nào bày tỏ cảm xúc trong lòng ngoài việc ngẩn ngơ ngắm nhìn.
_ Tiền hàng của cậu! Số thừa cậu cứ cầm lấy nhé!
Người phụ nữ ra tới nơi, nói với gã lái xe. Nhưng tâm hồn gã ấy đã treo ngược dưới khung cửa sổ nơi có người con gái ấy đang ngồi, chẳng nghe thấy gì nữa!
_ NÀY!
Tiếng quát lớn kéo hắn về thực tại. Gã tóc vàng giật nảy mình, nhìn người phụ nụ trước mặt, hấp tấp hỏi:
_ Loren! Người con gái ấy là ai?
_ Ai?
_ Nàng…ấy…
Gã lái xe hấp tấp kéo tay bà chỉ vào khung cửa sổ, nhưng ánh mắt hắn lập tức chửng hửng…Tấm rèm khẽ đung đưa, người con gái ấy đã không thấy ngồi ở đó nữa.
Loren nhìn gã lái xe một cách kì quặc, cau mày hỏi lại.
_ Người con gái trong điền trang này, vừa nãy tôi thấy nàng ngồi cạnh khung cửa sổ…Người con gái Châu Á xinh đẹp ấy! Là ai vậy? Loren!
Gã lái xe nói một cách hấp tấp, câu chữ sắp xếp không đâu vào đâu. Loren nghe xong liền lừ mắt, cau mày với hắn:
_ Đó là vợ của ông chủ! Là bà chủ của điền trang này!
_ HẢ?
Câu trả lời của bà làm cho gã lái xe như rơi từ đỉnh cao xuống vực sâu. Gã thẫn thờ lẩm bẩm vô vọng:
_ Nàng….là vợ của gã hói đầu đó sao?
_ Gã hói đầu nào?
Loren nhìn gã lái xe càng lúc càng kì lạ kia, cau mày thắc mắc. Gã lái xe rối rít đáp lời, với sự tức giận ghen tị không che dấu.
_ Ông chủ điền trang này! Không phải là một lão già hói đầu bụng phệ sao?
_ Thôi cậu nói càng lúc tôi càng không hiểu gì cả! Lằng nhằng lắm! Cầm tiền rồi đi đi! Đừng có đứng mãi ở đây nữa!
Loren dúi tiền vào tay gã lái xe, rồi vừa đẩy vừa đủn hắn ra khỏi sân.
Gã tóc vàng vừa đi vừa nhìn lên khung cửa số đầy tiếc nuối, lầm bầm mấy từ gì chẳng rõ rồi bước ra xe tải…
Gã thở dài leo lên cabin, vẫn tiếc rẻ nhìn vào khung cửa ấy, chỉ ước mong có thể gặp được hình dung tuyệt mĩ ấy thêm một lần nữa…Nhưng đáp lại hắn, chỉ là một khung cửa trống không…
Gã đóng cửa xe lại, trong lòng thầm nghĩ…Có khi nào chủ nhân của điền trang này, cái gã to béo hói đầu bụng phệ đó, là một con ma cà rồng già cỗi cổ kính, chuyên bắt cóc các cô gái xinh đẹp về làm vợ, giống như trong mấy câu chuyện truyền thuyết mà mấy bà cô già ở vùng ngoại ô nước Nga này tin tưởng một cách bất chấp hay không?
Nếu như đây không phải là vùng Sergiev Posad, mà là vùng Rumani…thì biết đâu truyền thuyết lại thành thật thì sao?
Chiếc xe tải lăn bánh chầm chậm quay ngược trở lại. Loran thở dài chép miệng, lật đật đóng cánh cổng lại, đi vào trong nhà.
Bên trong căn nhà rộng như một viện bảo tàng, không khí thoáng mát sạch sẽ, nội thất bằng gỗ tối giản và hiện đại, hoàn toàn mang vẻ sang trọng mà không hề làm người ta cảm thấy hào nhoáng nặng nề.
Loren nhanh nhẹn rảo chân bước lên cầu thang gỗ, dẫn lên tầng hai, hướng về phía căn phòng đang để ngỏ cửa.
Loren vuốt vuốt lại trang phục cho tươm tấp, thăng lưng gõ lên cánh cửa gỗ.
_ Mời vào!
Thanh âm trầm thấp vang lên, êm ả như một ly rượu vang đắt tiền…
_ Thưa ngài! Thực phẩm đã nhập đủ rồi ạ!
Loren tươi cười hướng về phía bóng người phía trước, nhẹ giọng thông báo.
Người đàn ông điềm đạm, khí chất bất phàm. Tuy rằng mái tóc đã xen lẫn những sợi bạc, không còn giữ được màu đen tuyền của thanh xuân, nhưng gương mặt lại không hề xuất hiện một nếp nhăn của thời gian, so với khoảng thời gian ba năm trước, không hề già đi, mà chỉ có tăng lên sự thâm trầm an tĩnh.
Những ngón tay thon dài đẹp đẽ đặt chiếc bút máy xuống,..Người đó nhấc gọng kính xuống khỏi sống mũi cao thẳng tắp, ánh mắt sắc bén như của loài chim ưng hướng về phía Loren, đôi môi mỏng bạc tình nở một nụ cười dịu dàng…
_ Tôi biết rồi! Cám ơn Loren!
_ Không có gì! Thưa ngài!
Loren cúi đầu rồi quay lưng bước đi. Người đàn ông đó sắp xếp lại giấy tờ đang dang dở, ngón tay khẽ day day ấn đường…Đeo kính lâu làm mắt hắn tê dại mỏi nhừ.
Khoảng thời gian trước xảy ra biến cố…con người chẳng bao giờ rơi lệ như hắn, lại phải khóc cho đủ cả cuộc đời…Khóc tới mức mắt cũng hỏng, giờ không có kính thì nhìn văn bản chẳng rõ nữa…Qua ba năm mà tự nhiên lại trở thành phế nhân!
Hắn đứng dậy, thân thể so với ba năm trước càng dẻo dai mạnh mẽ, dáng người đẹp đẽ cao lớn, tựa như một con báo đen, lại lịch thiệp duyên dáng. Sải chân dài bước qua cánh cửa, hướng về phía căn phòng ngay đối diện phòng làm việc của hắn…
Ánh nhìn của hắn lập tức trở nên dịu dàng, ấm áp chan chứa khi nhìn thấy người con gái ấy. Cô đang ngồi trước bàn trang điểm, chiếc lược gỗ trôi trên mái tóc mềm mại.
Những ngón tay thon dài của hắn chạm lên bàn tay nhỏ nhắn của cô, lấy chiếc lược ra, dịu dàng chải tóc cho cô.
Người con gái biểu cảm chẳng thay đổi, ánh nhìn lãnh đạm quan sát bóng hình nam tính in lên trong gương…
_ Chào em! Giai nhi!
Lôi Triệt dịu dàng nói với cô, ánh mắt thâm tình phản chiếu qua tấm gương, say đắm âu yếm nhìn cô…
Giai Kỳ chẳng nói gì, ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào Lôi Triệt. Hắn chải tóc cho cô xong, dịu dàng đặt lên đỉnh đầu cô một chiếc hôn.
Giai Kỳ không né không tránh, không đón không nhận, im lặng như một con búp bê xinh đẹp trong lòng tay hắn.
_ Hôm nay trời đẹp lắm! Anh đưa em ra ngoài ngắm cảnh nhé?
Lôi Triệt hỏi cô, ánh mắt của Giai Kỳ lướt qua tấm gương, hướng về phía góc phòng, lơ đãng không quan tâm.
Bàn tay của Lôi Triệt đặt lên vai cô, thì thầm nuông chiều.
_ Em không thích thì anh ra ngoài vườn hái hoa cho em nhé?
Đáp lại hắn, chỉ là sự im lặng…
Giai Kỳ chẳng nói một câu. Cô lách khỏi bàn tay đặt trên vai mình, đứng dậy…
Trước ánh mắt của Lôi Triệt, lạnh lùng quay lưng bỏ ra ngoài…
Căn phòng đột nhiên trở nên trống vắng…
Lôi Triệt nén tiếng thở dài…Hắn trầm ngâm với nỗi buồn chất đầy trong ánh mắt...
Đã ba năm…
Kể từ ngày định mệnh oan nghiệt đó…
Đã ba năm…Giai Kỳ đã im lặng suốt ba năm…kể từ đó…
Đã ba năm, hắn không còn được nghe thấy thanh âm giọng nói của cô nữa….Không còn được nhìn thấy nụ cười tươi tắn của cô nữa….
Đã ba năm rồi….!
*****
(Dòng in nghiêng là hội thoại bằng tiếng Nga)
LIKE và VOTE cho Kỳ Kỳ nhé