Chương 12
Hai người sau khi đã dạo một vòng chợ đêm, khi đi đến bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe, hắn khởi động xe làm cho điều hòa trong xe chạy khiến không khí trong xe bớt oi bức nhưng lại không hề có cho xe chuyển động để về nhà.
Quý Thư Ny cảm thấy kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, không hiểu được hắn vì sao còn chưa lái xe đi, thậm chí ngay cả dây an toàn cũng không thắt, không hiểu đang ngây ngốc nghĩ cái gì.
Bên trong xe chỉ có ánh đèn lờ mờ khiến hai người như bị bóng tối vây quanh, nàng lần nữa nhìn vào hắn, ánh sáng mong manh chiếu vào hắn khiến nàng mơ hồ nhìn thấy hắn đang nhìn thẳng vào mình, nhưng lại không đủ sáng để thấy rõ vẻ mặt hắn đang thể hiện gì.
Hắn là làm sao vậy? “Hướng tiên sinh?” Quý Thư Ny khẽ gọi một tiếng.
“...... Ân?” Hồi lâu, trong bóng đêm mới vang lên tiếng hắn đáp lại.
“Ngươi không khỏe sao?” Nàng đột nhiên cảm thấy hắn trở nên kì lạ.
“...... Không.” Hắn chính là...... đã rất lâu không cảm nhận được cảm giác nhận được quá nhiều sự quan tâm như thế.
Hắn tuy rằng từ “chăn ấm đệm êm” nhưng vì cha mẹ hắn căn bản trong mắt chỉ nhìn thấy lẫn nhau, không mất quan tâm đến hắn, hơn nữa cũng không có anh em để chia sẻ tâm tình, hắn chỉ có thể một mình đối diện với cảm giác “tịch mịch” đó, mà hiện tại...... thế nào lại có “tiểu ma tước” suốt ngày líu ra líu ríu nhưng lại quan tâm đến áp lực công việc của hắn?
Loại cảm xúc này đối với hắn hoàn toàn xa lạ,hắn không biết làm thế nào để hình dung ra.
“Ta chỉ là đang suy nghĩ, ta hình như không cảm thấy công việc có quá nhiều áp lực.” Hắn nói mà cảm thấy không thật.
Quý Thư Ny nháy mắt mấy cái, giống nhau ở xác nhận chính mình có nghe lầm hay không: “Thật vậy sao?” Ngữ khí của nàng mang theo chút nghi ngờ. Mỗi người dù làm gì thì ít nhiều cũng có áp lực chứ? “Ân....Cũng tại ta cảm thấy ngươi ở công ty hình như không mấy vui vẻ......Liệu có phải do ngươi không phát hiện ra hay không? Mỗi lần ta mang cơm trưa cho ngươi, ngươi đều không lộ ra biểu tình gì, cho tới khi cùng ta nói chuyện vài câu ngươi mới bắt đầu có chút mỉm cười, ta là nghĩ do ngươi có nhiều công việc quá khiến áp lực nhiều quá mới có thể.....”
Giọng của nàng càng nói càng nhỏ, người ta rõ ràng đã nói không có áp lực, nàng làm gì mà cứ cứng rắn muốn nói những lời ấy...thật là.....
“Cũng có thể?” Im lặng hồi lâu, hắn bỗng nghi hoặc nói.
“Chắc không có đâu, hẳn là tại ta suy nghĩ nhiều quá thôi a.” Nàng cố pha trò.
Hướng Quân Ngạn nghiêng đầu, nhìn về phía nàng đang ngồi trên ghế lái phụ.
Bắt gặp ánh mắt hắn nhìn mình, nàng nói nhỏ: “Ân....Chắc tại ta không biết công việc bình thường thế nào thôi....” Nàng thành thật nói: “Lúc trước ta cũng có từng đi làm mấy công việc này, nhưng do không thể thích ứng nên lại ở nhà làm đồ thủ công.” Nàng nhún vai.
Hắn nhướng mày, có vẻ có chút kinh ngạc, nhưng trong bóng đêm, nàng không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn.
“Dù sao ta như bây giờ cũng rất tốt nha!” Nàng nói mà như tự nói với chính mình: “Chuyện kia là do ta nghĩ trên lập trường của ta, cá tính của ta vốn không thích hợp những công việc đó nên mới cảm thấy áp lực quá lớn.” Nàng lại giải thích: “Công việc của chúng ta không giống nhau, khả năng cảm thấy có áp lực chắc cũng không giống nhau, nhưng ngươi là ông chủ, công việc lại nhiều như vậy, cho dù không có áp lực, làm việc cả ngày chắc cũng có điểm mệt mỏi, ngẫu nhiên đi dạo một chút chắc cũng sẽ thấy khá hơn.”
Nàng hình như quả quyết rất vui vẻ, như thế nào là không thích hợp công việc văn phòng? Hướng Quân Ngạn nghi ngờ. Bất quá, nàng không đi làm bên ngoài cũng tốt, ở bên hắn đợi hắn trở về là đủ rồi...... Giây tiếp theo hắn đột nhiên ý thức được bản thân mình mà lại xuất hiện loại suy nghĩ đó, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
“Quý...... Thư Ny.” Hắn định gọi nàng như bình thường nhưng không hiểu sao lại sủa lại, gọi hẳn tên nàng.
“Ân?” Nàng vì thấy hắn lần đầu gọi thẳng tên mình, ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn.
“Ba tháng sẽ nhanh chóng trôi qua......Ngươi có tính sẽ tiếp tục ở lại không?” Nghe giống như giọng của hắn bình tĩnh lắm, nhưng hắn cũng không biết được trong ngữ khí của hắn thật có điểm mong chờ căng thẳng.
“Nếu ngươi không tính đuổi ta đi,đương nhiên ta muốn ở lại nha.” Trong giọng nói của nàng không giấu một chút khẽ cười.
Nghe vậy, hắn thở phào, một cảm giác sung sướng khó tả nhất thời lan ra toàn thân hắn.
“Ân, về nhà thôi.” Hắn duy trì ngữ khí thật bình tĩnh, chậm rãi lái xe rời khỏi bãi đỗ xe.
Về nhà...... thì ra cùng ai đó nói ra hai chữ này, cảm giác đúng là không tệ nha.
Về nhà, Hướng Quân Ngạn giúp nàng đem ba chú cá mới vớt được thả vào bể cá, sau khi đã rủa tay hắn trở lại phòng khách, chỉ thấy Quý Thư Ny đang dán mặt vào bể cá, “điểm danh” mấy chú cá vàng.
Hắn khóe môi khẽ cong lên, lặng lẽ đi đến phía sau nàng, bên tai nhẹ giọng nói: “Nuôi lớn có thể nấu lên ăn.”
“Cái gì...” Nàng vừa nghe, lập tức mở trừng hai mắt giận giữ nhìn hắn: “Không được! Ngươi dám ăn chúng, ta liền liều mạng với ngươi!” Nàng hung tợn cảnh cáo người đang đứng phía sau nàng.
“Chúng nó thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu thịt.” Hướng Quân Ngạn cười nhẹ, vì hắn ghé sát bên tai nàng nên có thể ngửi được hương thơm ngọt nhẹ trên tóc nàng, hắn tham lam làm ình xích gần hơn một chút, cái mũi như muốn dán vào tóc nàng.
Đột nhiên cảm giác được một cảm giác nhột nhột, mất vài giây nàng mới phát hiện hai người bây giờ khoảng cách gần như không thấy.
Nàng nhìn hình ảnh phản chiếu trên bể cá, thấy hắn như đang dán vào phía sau tai nàng, mà hai tay của hắn không biết từ khi nào đã đặt lên kính của bể cá, khiến nàng lúc này bị nhốt trong vòng tay hắn. (hana: há há....có chuyện hay á)
Nàng kinh ngạc quay đầu, đập vào mắt nàng ngay lập tức là ngực của hắn, nàng ngước mắt nhìn hắn mới phát hiện hắn đang dùng một ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn nàng.
Ánh mắt kì lạ kia làm tim nàng bắt đầu gia tăng tốc độ, hai chân nàng như nhũn ra.....Kia
“Ngươi...... Dựa vào gần như vậy làm gì?” Nàng khẩn trương nuốt nước miếng.
Nàng biết hắn bộ dạng rất tuấn tú, nhưng cũng không cần phóng điện với nàng như vậy chứ.......
“Ta đang nghĩ đến một chuyện.” Hắn mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng tiến gần nàng hơn.
“Nghĩ....nghĩ cái gì?” Nàng bị hắn dồn ép khiến cho gáy đã muốn dán vào bể cá.
“Dầu gội của ngươi và của ta không giống nhau sao?” Hắn nhíu mày hỏi, lại lộ ra nụ cười mang theo vài phần tà ác. (hana: *ngất*)