Chương 85
“Nam Cung Ảnh ! Anh khốn khiếp ! Không cho phéppp ! Anh đã nói anh muốn tôn trọng tôi đấy”
Nhan Mạt Hàn cổ họng kêu ách rồi , hôm nay không phải kì an toàn ! Cô không cần
Bên trên người đàn ông này không có ý rời đi , ngược lại càng bá đạo xé rách y phục của cô
Nhan Mạt Hàn tứ chi giùng giằng , nước mắt theo khoé mắt chảy ra , cô không cần có tình yêu mang chất ȶìиɦ ɖu͙ƈ này
Cô khóc nức nở , van cầu Nam Cung ảnh “ Xin anh , Nam Cung Ảnh , tôi xin anh..”
Nam Cung Ảnh căn bản không để ý đến cô , tiếp tục hôn lên đôi môi cô , như đang trừng phạt cô , làm cho cô có chút đau
“ Leng keng ...”
Chợt bên ngoài có tiếng chuông cửa .. Nam Cung Ảnh ngớ người , nhìn Nhan Mạt Hàn tựa như đang hỏi cô
Thừa cơ hội này , Nhan Mạt Hàn đẩy hắn ra , lượm y phục dưới đất , tuỳ tiện kím cái áo sơ mi trong tủ mặc vào mở cửa đi ra
Trong phòng , Nam Cung Ảnh quẹt quẹt môi , tà mị cười . Cổ áo của hắn đả mở ra một nửa , lộ ra các tiểu mạch của cơ ngực
“Bác? Bác quên gì sao?” Nhìn thấy mẹ của Lạc THần đứng trước cửa , gương mặt của Mạt Hàn ửng đỏ..
“Đúng vậy , bác quên mang theo điện thoại và chìa khoá , đi nửa đường rồi mới phát hiện , bây giờ quay trở về lấy”
Nói xong , mẹ của Lạc Thần cười cười vào phòng nhưng một giây kế tiếp “ Má ơi ! Mạt Hàn , đây là ai vậy?”
Nam Cung Ảnh lúc này trên giường , đôi tay ôm ngực , quần áo xốc xếch
Không cần đoán cũng biết , hắn và Mạt Hàn đang làm gì rồi...
“A..Hắn...” Nhan Mạt Hàn vừa định không biết nói gì , nhưng lập tức phản ửng kịp , làm sao có thể không biết?!
“À , nhất định là tổng giám đốc của tập đoàn Nam Cung? Chồng của Mạt Hàn đúng không?”
Mẹ Ngôn cười cười . Nhan Mạt Hàn lập tức lúng túng..
“ Bác..” Cô nhỏ giọng , kéo kéo áo của Mẹ Ngôn
(JJ: kêu mẹ của Lạc Thần là mẹ Ngôn nha )
Nói xong , mẹ ngôn chậm chậm chạy vào gian phòng cầm chìa khoá cùng điện thoại , lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nhà “ Cạch” một tiếng cửa liền đóng .. Còn lại chỉ là Nam Cung Ảnh và Mạt Hàn
Nhan Mạt Hàn liếc nhìn Nam Cung Ảnh đang tà mị cười , nhặt lại quần áo , lui về phía sau hai bước “ Này , đây là nhà của bác tôi , anh đừng làm loạn nha”
Nhan MẠt Hàn nhìn hắn một chút , ngồi tên ghế salon
Nam Cung Ảnh ngồi bên cạnh cô “ ANh đã điều tr.a bối cảnh của gia đình em”
“Cái gì?!?”
“ừ , thì cái này , cái đó , đương nhiên em phải hiểu rõ nhất chứ”
“Vậy anh cũng không thể tuỳ tiện điều gia bối cảnh gia đình tôi” Nhan Mạt Hàn có chút oán giận nhìn hắn
“Bảy tuổi , mẹ em đã qua đời? Sau đó lên mười liền được người ta nhận nuôi?”
Nhan Mạt Hàn cúi đầu , trong lòng lại có chút khổ sở
Cô gật đầu một cái , mẹ Ngôn và mẹ ruột của cô đều như nhau .. Đã nhiều năm như vậy , Nhan Nhậm chưa hề tìm cô , từ hồi năm 9 tuổi đến Cô Nhi Viện chưa ai nghe qua về gia đình cô dù chỉ là một chút
“Em có thử tìm ba chưa?”
“Không có”
Đối với Nhan Nhậm , cô rất hận , trong lòng vẫn nhớ ... Thật không có cách nào tha thứ cho hắn , mẹ của cô vì hắn mà tự sát
“Hắn đã hại ch.ết mẹ của tôi , tôi cả đời sẽ không tha thứ cho hắn”
Nam Cung Ảnh có chút đau đớn , ôm chầm lấy cô
“Anh mà đem chuyện vừa rồi nói với ai , tôi sẽ hận anh cả đời đó” Nhan Mạt Hàn trừng mắt nhìn Nam Cung Ảnh
Nam Cung Ảnh chẵng qua là cánh tay buộc hơi chặt , Nhan Mạt Hàn cảm giác được hắn ôm cô rất chặt
Loại cảm giác này đột nhiên thật ấm áp...