Chương 7: Cậu chủ ốm rồi
Những ngày nhàn nhã tự tại cũng chẳng kéo dài được lâu, bởi Văn Thanh vừa nhận một đơn hàng mới, khách hàng yêu cầu phải cho ra bản thiết kế trong vòng một tuần, thời gian yêu cầu gấp rút như thế khiến ban đầu Văn Thanh vốn không định nhận đơn hàng lần này, nhưng số tiền công khách đưa ra thật sự rất cao, cậu đắn đo một chút rồi cuối cùng vẫn nhận việc.
Đừng nhìn Văn Thanh thường ngày tính cách bình thản, cậu là loại người khi bắt đầu làm việc, chính là chăm chú làm liên tục một ngày một đêm.
Đối với việc này người cảm thấy không vui nhất chính là Bạc Vị Nam, bởi Văn Thanh là kiểu người chỉ cần vừa xuất hiện linh cảm thì cho dù đang ngủ cũng phải bật dậy tìm máy tính ghi lại, chuyện như vậy xảy ra đã vài ba lần. Anh vốn muốn ôm người nọ ngủ đến sáng, giờ thì hay rồi, thường xuyên tỉnh lại lúc nửa đêm thấy trên giường chỉ có mình mình.
“Meo meo! Meo meo! Meo meo!” Việc này mà còn nhịn được thì chắc trên đời chẳng có việc gì không nhịn được nữa, Bạc Vị Nam quyết định nghiêm túc bày tỏ sự bất mãn của mình.
“Tiểu Tra?” Văn Thanh nghi hoặc nhìn bé mèo cố tình ngồi trên giấy vẽ của cậu không chịu đi: “Tiểu Tra, làm sao thế?”
Bạc Vị Nam:”Meo meo…” Cậu có biết cậu đã vùi đầu làm việc mấy tiếng liền rồi không! Phải biết làm việc kết hợp nghỉ ngơi hợp lý chứ!
Văn Thanh liếc nhìn đồng hồ rồi mới giật mình: “A, thời gian trôi nhanh quá! Anh quên nấu cơm trưa cho bé mất rồi!”
Cậu vừa nói vừa vội vàng đứng dậy bế Tiểu tr.a đi vào bếp:”Xin lỗi Tiểu Tra, chắc bé đói lắm rồi, lần sau nếu anh lại quên thì bé nhắc anh sớm hơn nhé.”
Bạc Vị Nam vốn chỉ định khiến Văn Thanh đứng dậy nghỉ ngơi một lúc, giờ thấy cậu đi nấu cơm cho mình ăn luôn, đúng là may mắn ngoài dự kiến.
Thế nhưng chuyện tiếp theo lại khiến Bạc Vị Nam tức giận.
Văn Thanh vẫn như thường lệ nấu cơm cho anh, thế nhưng bản thân cậu lại lấy một gói mì ăn liền ra để ăn tạm.
Bạc Vị Nam nổi giận, chân mèo lập tức đè lên gói mì tôm.
Văn Thanh không hiểu sao đành hỏi: “Tiểu Tra, bé muốn ăn mì hả?”
Bạc Vị Nam:…
“Không được đâu Tiểu Tra, mì ăn liền có nhiều phụ gia lắm, mèo không ăn được!”
Bạc Vị Nam:”Meo meo…” Vậy thì cậu cũng không được ăn.
Văn Thanh ôm Tiểu tr.a từ bàn làm việc đặt xuống đất: “Tiểu tr.a ngoan nào, đi ăn cơm đi, để anh làm xong việc đã.” Nói rồi cậu lại ngồi xuống trước máy tính tiếp tục làm việc.
Bạc Vị Nam nôn nóng đi vòng vòng quanh chỗ Văn Thanh làm việc, qua một phút, năm phút, rồi mười phút…
Bạc Vị Nam hoàn toàn tức giận, cậu muốn ăn mì ăn liền cũng được, nhưng cậu ngâm mì nó vừa thôi chứ, ngâm mười phút liền thì còn ăn được nữa à!
“Meo meo méo!” Bạc Vị Nam nhảy lên đùi Văn Thanh, trừng to đôi mắt mèo nhìn cậu.
Văn Thanh bị âm thanh giận dữ của Tiểu tr.a làm giật mình, cậu chưa từng thấy Tiểu tr.a kêu như thế bao giờ.
“Tiểu Tra?”
Bạc Vị Nam nhảy lên bàn, đem mấy bức tranh Văn Thanh vừa vẽ xong gạt hết xuống đất, sau đó dùng móng vuốt chạm vào bát mì đã bị trương phềnh kia.
Văn Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhận ra, Tiểu tr.a nhà cậu đang giục cậu ăn à…
Văn Thanh mỉm cười, đưa tay ôm Tiểu tr.a vào lòng: “Tiểu tr.a ngoan, anh biết sai rồi, không nên bỏ cơm, bé đừng giận, nhé?” Cậu vừa nói vừa vuốt vuốt lông của Tiểu Tra: “Đừng giận, lần sau anh không dám nữa…”
Văn Thanh nói chuyện với giọng điệu dịu dàng như thế luôn dỗ được Bạc Vị Nam, anh bất đắc dĩ meo một tiếng.
Văn Thanh đã ở cùng Tiểu tr.a nhiều ngày, tất nhiên là hiểu rõ tính tình của bé, cậu thấy đôi mắt bé mèo không còn trừng to, cũng không xù lông nữa, liền biết là bé nguôi giận rồi, cậu nhanh chóng đứng dậy đem đổ bát mì kia đi, rồi nấu một bát khác để ăn.
Bạc Vị Nam như thường lệ đứng cùng cậu ở trong bếp, khuôn mặt nghiêm túc.
Văn Thanh day day ấn đường, làm việc ba ngày liên tục, cậu cũng rất mệt, có Tiểu tr.a loanh quanh nghịch ngợm bên cạnh thế mà lại khiến cậu thoải mái hơn rất nhiều.
“Tiểu Tra, làm xong đơn hàng này thì mấy tháng sau anh sẽ nhàn hơn nhiều lắm, tiền công lần này bằng thu nhập nửa năm của anh đấy. Hai ngày nữa anh sẽ lại có thời gian chơi cùng bé, bé đừng giận.”
Bạc Vị Nam im lặng, đương nhiên là anh biết, chỉ có điều anh không chịu được khi thấy Văn Thanh vất vả như vậy, thời điểm này trong năm nhiệt độ vào ban đêm rất lạnh, nếu Văn Thanh cứ thế làm việc đến nửa đêm, rất có thể sẽ bị ốm.
Có Tiểu tr.a ở bên cạnh giám sát, Văn Thanh lại tiếp tục làm việc, nhưng lúc này cậu cũng không đến mức bỏ cả cơm nước nữa, bởi cậu sợ Tiểu tr.a sẽ bị đói, cho nên đặt một chiếc đồng hồ báo thức ở ngay bên cạnh, đến giờ ăn đồng hồ sẽ kêu để nhắc cậu đi nấu cơm.
Vì nửa đêm Văn Thanh thường dậy làm việc để tăng tiến độ hoàn thành, cậu lại sợ sẽ đánh thức Tiểu tr.a nên hai ngày nay vẫn không dám ôm Tiểu tr.a ngủ, nhưng cho dù thế, mỗi lần Văn Thanh rời giường Bạc Vị Nam đều biết.
Đến ngày thứ năm, Văn Thanh đã cảm thấy cơ thể khác thường, yết hầu đau, amidan có vẻ bị nhiễm trùng, đầu cũng nhức vô cùng. Thời gian giao hàng đã gần đến, Văn Thanh cũng coi nhẹ mấy dấu hiệu bệnh này, chỉ lén lút trốn Tiểu tr.a chạy đi uống vài viên thuốc hạ sốt rồi thôi.
Thế nhưng càng ngày càng khó giấu.
Bạc Vị Nam nằm cạnh máy tính, cả anh cũng cảm nhận được sự bất thường ở Văn Thanh. Hai má cậu vốn trắng nõn giờ lại hồng lạ thường, môi khô nứt nẻ, cậu còn thường xuyên day day trán, hình như do đau đầu. Bạc Vị Nam lo lắng nhìn Văn Thanh, đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chú.
Văn Thanh xoa xoa cổ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt trầm lắng của Tiểu Tra, không nhịn được liền mỉm cười: “Tiểu Tra......”
Không ngờ vừa mở miệng liền nghe thấy giọng nói đã khản đặc.
Bạc Vị Nam giật mình, cả người lập tức bật dậy, giơ cái chân mèo ra muốn sờ thử trán của Văn Thanh.
Bản thân Văn Thanh cũng hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy mở tủ thuốc lấy thuốc hạ sốt ra uống.
Bạc Vị Nam nhìn thấy trong tủ thuốc có mấy vỉ thuốc mới bóc, suy nghĩ một chút liền biết Văn Thanh trước đó đã uống thuốc, hơn nữa là lén uống lúc anh không thấy.
Văn Thanh nhìn Tiểu tr.a đang nóng nảy không ngừng đi vòng vòng quanh cậu, cảm thấy thật ấm lòng: “Tiểu tr.a đừng lo, anh uống nhiều nước ấm là sẽ khỏi thôi.”
“Khụ khụ...... Khụ khụ......” Nửa đêm Văn Thanh bị cơn ho của chính mình làm cho tỉnh giấc, cổ họng đau đến mức không nói nên lời, cậu đưa tay sờ sờ yết hầu, thấy hình như lại sưng lên nữa rồi.
Bạc Vị Nam cũng tỉnh lại cùng lúc, nghe từng tiếng ho của Văn Thanh mà cảm thấy tâm trạng nặng nề.
Anh nằm sấp trên vai Văn Thanh, đầu đặt dưới cằm cậu, nhẹ nhàng cọ cọ.
Văn Thanh đưa tay ôm lấy Tiểu Tra, khó khăn nói từng lời: “Xem ra...... Khụ khụ...... Xem ra ngày mai giao bản thiết kế xong, sau đó...... khụ khụ...... phải đi bệnh viện rồi......”
Bạc Vị Nam cả đêm nghe tiếng ho của Văn Thanh mà lo lắng khó ngủ.
Cũng may hiện giờ bản thiết kế không cần giao tận tay như trước, mà chỉ cần gửi qua mạng là được, hôm sau Văn Thanh gấp gáp làm việc để hoàn thành nốt, rốt cục đến buổi sáng ngày thứ bảy cũng gửi xong cho khách hàng, mà khách cũng không kén chọn gì, bản thiết kế liền được chấp nhận luôn.
Văn Thanh nằm bò trước máy tính thở phào một hơi, cuối cùng cũng làm xong việc, cậu lắc lắc đầu, cảm thấy ngày càng hoa mắt.
Bạc Vị Nam ở bên cạnh, nhìn tình trạng của Văn Thanh bây giờ cũng không dám tùy tiện giục cậu đi bệnh viện, đành nhảy lên giường, sau đó không ngừng kêu meo meo với Văn Thanh.
Văn Thanh quay ra thấy vậy, hiểu ý đi lên giường, cậu định nằm nghỉ một lúc, nếu lát nữa vẫn không thấy đỡ hơn thì sẽ đi bệnh viện.
Văn Thanh nghĩ thế, rồi khi nhắm mắt lại không ngờ ngủ thiếp đi mất.
Mặt Văn Thanh đỏ bừng, môi khô đến nứt ra, mỗi lần hít thở đều khó khăn.
Bạc Vị Nam ở bên cạnh thấy thế, lo đến cồn cào ruột gan, anh áp đầu mình lên trán của Văn Thanh, thấy nóng rực, lại thấy Văn Thanh không đắp chăn, anh dùng răng cắn góc chăn kéo tới đắp lên người cậu.
Giờ phút này, Bạc Vị Nam vô cùng oán hận việc bản thân chỉ là một con mèo vô dụng, phải trơ mắt nhìn Văn Thanh đau ốm, nhìn cậu khó chịu, lo lắng nhưng không thể làm được gì.
Anh đi đi lại lại ở chỗ đầu giường, không biết phải làm thế nào để giúp Văn Thanh. Anh không mở được cửa phòng, điện thoại của Văn Thanh vẫn tắt máy hai ngày nay vì cậu muốn tránh người khác quấy rầy để tập trung làm việc, cho dù anh mở được máy lên gọi điện thoại, thì người ở đầu dây bên kia cũng đâu có hiểu được tiếng mèo.
Đúng rồi!
Có thể mở máy tính để gọi người đến giúp!
Bạc Vị Nam nhanh chóng nhảy đến chỗ máy tính, nhấn chuột mở QQ của Văn Thanh lên, giao diện hiện ra mấy nhóm liên lạc, đơn giản là “Họ hàng”, “Đồng nghiệp”và “Thu âm”.
Anh mau chóng chọn nhóm “Họ hàng”, hiển thị có một người đang online, Bạc Vị Nam di chuột vào avatar của người đó thì địa điểm online hiện lên lại là ở tỉnh khác.
Bạc Vị Nam lại mở nhóm đồng nghiệp, xem vị trí online của người trong nhóm này xong, thấy hầu hết đều ở cùng thành phố, anh vội vàng nhấn chọn, rồi soạn một tin nhắn: Tôi bị ốm, có thể đến nhà đưa tôi đi bệnh viện được không?
Sao chép rồi dán, gửi cho mỗi người một tin.
Tận năm phút sau mới có một người trả lời, hơn nữa nội dung còn khiến Bạc Vị Nam tức hộc máu.
Đồng nghiệp A: “Đệt mợ! Trộm nick sẽ không được ch.ết tử tế! 凸凸凸!”
Bạc Vị Nam tức đến mém xỉu, dùng vuốt mèo gõ phím trả lời: “Tôi là Văn Thanh thật, không phải bị trộm nick.”
Kết quả là đồng nghiệp A đăng xuất luôn.
Mười người thì chỉ có ba người trả lời tin nhắn của Bạc Vị Nam, một người nói nhà mình cách nhà Văn Thanh quá xa, sẽ không đến kịp, người còn lại nói mình bị gãy chân đang nằm ở bệnh viện.
Đệch! Bạc Vị Nam giận đến độ muốn quăng cả con chuột đi, đây là kiểu quái gì vậy!
Đúng lúc này chợt nghe thấy Văn Thanh nằm trên giường mở miệng như đang nói gì đó, Bạc Vị Nam vội vã chạy về bên cạnh cậu, ghé tai lại gần nghe xem cậu nói gì.
“Tiểu Tra.......”
Văn Thanh đang gọi anh.
Bạc Vị Nam nghe thấy lời nói khi mê sảng của cậu, cảm thấy ngực như bị đập một cú thật mạnh, đau đớn.
“Meo......” Tôi ở đây.......
Bạc Vị Nam nhìn Văn Thanh không chớp mắt, thấy môi cậu nứt nẻ, dứt khoát cúi đầu, vươn lưỡi ra ɭϊếʍƈ, cho đến khi đôi môi ướt mềm mới dừng lại.
Bỗng nhiên, Bạc Vị Nam cảm thấy xương cốt trong người bắt đầu đau đớn, cảm giác đau tựa như bị bệnh phong thấp này giống hệt như buổi tối khi anh bị biến thành mèo!
Tim Bạc Vị Nam đập thình thịch, rồi anh cuộn mình ngã xuống giường.