Chương 25: Hạnh phúc bên nhau

Chính thức xác định quan hệ với Văn Thanh xong, tâm trạng của Bạc Vị Nam có thể nói là lâng lâng như sống trên mây.
Cháo hoa thơm ngào ngạt ăn kèm với dưa muối, sự phối hợp này cực kỳ hợp khẩu vị của Bạc Vị Nam. Anh chén sạch hai bát cháo to bự.


Thấy Bạc Vị Nam thích ăn đồ do cậu nấu, Văn Thanh vui lắm. Nhưng mà giờ lại có một bé con khiến cậu đau đầu.


Văn Thanh ngồi xổm bên cạnh Tiểu Tra, nhìn bé chẳng chịu động vào thức ăn trong bát, cậu không khỏi bối rối: “Tiểu Tra, bé sao thế? Không muốn ăn à? Đây là cơm cho mèo hồi trước bé thích ăn nhất mà.....”


Bạc Vị Nam nghe thế thì vội đứng dậy đi tới cạnh Văn Thanh, ngồi xuống bên cậu. Tiểu tr.a đang nằm bò trước cái bát chuyên dụng của bé, trông có vẻ chẳng thiết tha gì.


Bạc Vị Nam nghĩ có lẽ Tiểu tr.a không ưa mấy món anh hay ăn hồi trước, anh xoa xoa đầu mèo con, sau đó bảo Văn Thanh: “Hay là em cho bé ăn thức ăn cho mèo thử coi, xem bé có muốn ăn hay không.”


Văn Thanh vẫn rất ấn tượng về sự căm ghét mà Tiểu tr.a thể hiện đối với thức ăn cho mèo hồi bé mới về nhà cậu, nên nghe Bạc Vị Nam nói thế, cậu chỉ lắc đầu: “Trước kia Tiểu tr.a không bao giờ chịu động vào thức ăn cho mèo.”
Bạc Vị Nam: “Ồ, nhỡ bé thay đổi rồi thì sao?”


available on google playdownload on app store


Văn Thanh hơi do dự. Tiểu tr.a không muốn ăn cơm mèo, mà cũng không thể để bé chịu đói, thôi thì thử nghe theo ý kiến của Bạc Vị Nam vậy. Cậu đổ thức ăn cho mèo ra bát của Tiểu Tra, vừa đặt bát xuống đất thì mèo con lập tức đứng dậy dúi đầu vào trong, đớp lấy đớp để.


Văn Thanh đứng cạnh thấy thế thì trợn mắt há mồm. Cậu không sao hiểu nổi, chỉ mới qua một buổi tối thôi mà Tiểu tr.a nhà cậu như đã trở thành một con mèo khác.
Bạc Vị Nam véo má Văn Thanh, cười hỏi: “Em nghĩ gì thế? Trông em như thể vừa chứng kiến chuyện lạ thế giới ấy.”


Văn Thanh quay mặt về phía Bạc Vị Nam, cậu có vẻ ỉu xìu: “Sau này Tiểu tr.a sẽ không thích cơm mèo em nấu cho bé nữa đúng không? Em mới học thêm vài món, còn chưa kịp trổ tài mà......”


Bạc Vị Nam cười, ôm lấy Văn Thanh: “Không sao đâu, Tiểu tr.a không thích ăn đồ em nấu nữa nhưng tôi thích. Sau này ngày nào em cũng nấu cho tôi ăn nhé?”
Văn Thanh lập tức mỉm cười, cậu vỗ nhẹ lên tấm lưng trần của Bạc Vị Nam, bảo: “Quần áo đã khô rồi, anh mau mặc vào đi, coi chừng bị cảm đó!”


Bạc Vị Nam tiếc nuối buông tay ra, anh hôn lên trán của Văn Thanh một cái rồi mới ỉu xìu rời phòng khách.
Tim Văn Thanh hẫng mất một nhịp, cậu đứng ngây ra đó một lúc mới giật mình nhớ ra phải thu dọn chén đũa trên bàn.


Bạc Vị Nam mặc quần áo xong thì vội vàng quay lại bếp giúp Văn Thanh rửa chén. Anh đã tính cả rồi, từ bây giờ phải tận dụng mọi cơ hội để chứng minh với Văn Thanh rằng anh là một người bạn trai tuyệt vời.


Tổng cộng chỉ có hai cái bát, Văn Thanh cũng không định để Bạc Vị Nam rửa. Anh chỉ cần đứng bên cạnh nhìn là được.
Văn Thanh vừa rửa chén vừa nói: “Lần này anh về bất ngờ quá, sau này anh có phải đi công tác nước ngoài lâu như thế nữa không?”


Bạc Vị Nam nghiêm túc trả lời: “Em yên tâm, sẽ không có lần nào như thế nữa đâu. Sau này có chuyện gì tôi sẽ báo cho em biết ngay lập tức.”
Khóe miệng Văn Thanh lập tức cong lên, ánh mắt họ giao nhau, cả hai cùng mỉm cười.


Văn Thanh chợt nhớ ra trước đây Bạc Vị Nam từng nói anh sống một mình, vậy tức là trong khoảng thời gian dài anh đi công tác chẳng có ai dọn dẹp nhà cửa hết. Nếu thế, giờ anh có về thì nhà cũng chẳng thể ở được!


Văn Thanh liền nói suy nghĩ của mình cho Bạc Vị Nam. Nghe cậu nói xong anh mới nghĩ ra, căn hộ lâu lắm không có người ở của anh chắc giờ đã bị bụi phủ kín rồi.


Nhưng mà thế hóa ra lại hay, Văn Thanh sẽ không thể đuổi anh về nhà được nữa. Giờ anh có thể mặt dày ở lại nhà cậu rồi. Bạc Vị Nam nghĩ thầm như vậy, rồi anh cố tình nói: “Phải đấy, chắc giờ nhà tôi chẳng khác cái nhà hoang là bao. Làm sao bây giờ!”


Không ngờ Văn Thanh nghe anh nói thế thì vội đáp: “Anh đừng lo. Chiều em cùng anh về bên đó lau dọn. Dọn dẹp xong là sẽ ở được ngay ấy mà.”
Bạc Vị Nam đã biết cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình: “Thôi không cần đâu. Nhà tôi vừa bừa bộn lại vừa bẩn.....”


Văn Thanh dừng tay lại, ngập ngừng hỏi: “Có gì không tiện để em thấy sao......”


Bạc Vị Nam lập tức giải thích: “Không phải, làm gì có cái gì không thể để em thấy! Chỉ là, chỉ là....” Bạc Vị Nam ấp a ấp úng, cuối cùng đành khai thật: “Tôi sợ em dọn sạch nhà tôi rồi sẽ bắt tôi về đó ở, không cho ở lại nhà em nữa.”


Văn Thanh ngẩn ra một chốc, rồi lập tức đỏ mặt, ấp úng: “Anh.... Anh muốn ở lại đây bao lâu thì cứ ở.... Em sẽ không đuổi anh đâu....”
Bạc Vị Nam mừng như điên. Anh không nén nổi nụ cười, vội vàng ôm Văn Thanh vào lòng: “Cám ơn em, bảo bối. Bảo bối tốt bụng quá.....”


Văn Thanh cảm thấy máu cả người như xông hết lên mặt, má cậu bừng đỏ: “Anh.... Anh lại nói linh tinh gì đó.... Mau thả em ra.....”
Bạc Vị Nam cúi đầu khẽ cười, anh dụi dụi vào cổ Văn Thanh: “Tôi không thả, tôi không thả đâu......”


Trong bồn rửa, hai cái bát mới được rửa phân nửa đang xếp chồng lên nhau. Tụi nó nước mắt lưng tròng, nức nở ‘chủ nhân quên tụi em rồi à...... T ^ T’.


Văn Thanh đi cùng Bạc Vị Nam về nhà anh dọn dẹp, trước khi đi cậu không quên dặn Tiểu tr.a phải ngoan ngoãn đợi ở nhà. Từ sau đêm Tiểu tr.a bị dọa ấy, Văn Thanh trở nên cực kỳ sợ phải rời xa bé. Cậu chỉ lo có chuyện gì bất trắc xảy ra.
Hai người xuống lầu, gọi một chiếc taxi đi thẳng tới nhà Bạc Vị Nam.


Bạc Vị Nam không mang chìa khóa nhà, may mà phòng giữ tài sản của tiểu khu có chìa dự phòng. Anh mở khóa rồi đẩy cửa ra, lập tức cau mày.


Có lẽ là do quá lâu không có ai ở, tất cả đồ dùng trong nhà đều bị phủ một lớp bụi dày. Bạc Vị Nam cứ cảm thấy không khí trong căn phòng thật u ám, chẳng thể sánh bằng sự thoải mái khi ở nhà Văn Thanh.


Văn Thanh vừa định bước vào thì Bạc Vị Nam đã kéo cậu lại: “Thôi mình đừng vào nữa. Trong đấy toàn bụi bặm cả. Bẩn thế không biết phải dọn đến bao giờ. Mà tôi thì chẳng muốn em mệt chút nào. Để tôi gọi cho công ty lau dọn, bảo bọn họ gửi người đến nhà dọn dẹp.”


Văn Thanh bảo: “Anh đừng vẽ chuyện như thế. Dọn phòng nhìn có vẻ nhiều việc vậy thôi, chứ thật ra nhanh lắm.”
Bạc Vị Nam đành gật đầu.
Hai người xuống tiệm tạp hóa dưới lầu mua hai chiếc khẩu trang, đeo khẩu trang lên rồi mới bước vào phòng.


Vào phòng, việc đầu tiên Văn Thanh làm là mở cửa sổ ra để không khí tràn vào, sau đó cậu mới xắn tay áo lên chuẩn bị dọn dẹp.
Nhà Bạc Vị Nam không có tạp dề, anh lôi từ tủ quần áo ra một cái áo phông rộng thùng thình cho cậu tròng tạm lên người.


Rồi bấy giờ hai người mới hừng hực khí thế bắt đầu phân công dọn dẹp.


Văn Thanh vốn nhanh nhẹn, cậu lau chùi dọn dẹp quét rác vừa nhanh vừa sạch. Còn Bạc Vị Nam thì ngược lại, anh hết làm lật xô nước lại đến làm đổ đồ đạc, cứ như xuất hiện chỉ để làm vướng chân chứ chẳng giúp được gì.
Văn Thanh chưa nói gì, Bạc Vị Nam đã tự thấy ngượng.


Cuối cùng, sau hai tiếng rưỡi chiến đấu, cả căn hộ đã khác trước như một trời một vực. Sàn nhà giờ sạch đến độ có thể làm gương soi được.
Văn Thanh tháo khẩu trang, cậu nhìn quanh một lượt rồi nở nụ cười hài lòng.


Bạc Vị Nam xấu hổ đứng bên cạnh. Nãy giờ anh chỉ gây thêm phiền phức chỉ nào có giúp được gì.
Văn Thanh rửa tay rồi định cởi áo phông ra. Bạc Vị Nam thấy thế thì vọt lẹ đến bên cạnh cậu. Anh cứ như vừa tìm được tác dụng của đời mình, vội vàng thay Văn Thanh cởi áo.


Anh đỡ cậu ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi, rồi vội vã bưng trà rót nước, tất bật phục vụ, cốt sao khiến cậu thấy thoải mái.
Văn Thanh cầm cốc nước lên uống vài ngụm. Bạc Vị Nam ngồi cạnh thấy cốc của cậu còn nước thì thản nhiên tiếp lấy từ tay Văn Thanh, rồi uống sạch chỗ nước còn trong cốc.


Văn Thanh quay mặt sang, khẽ hỏi: “Giờ chúng ta làm gì tiếp nhỉ?”
Tối nay Bạc Vị Nam vẫn muốn ngủ lại nhà Văn Thanh, nên anh nói: “Hay là đi siêu thị đi. Nhân tiện mua thêm chút thức ăn cho mèo cho Tiểu Tra.”
Văn Thanh gật đầu: “Vâng.”


Bạc Vị Nam và Văn Thanh cùng đi xuống hầm để xe của tiểu khu. Xe của anh khá xịn, để đó vài tháng không đi, thế mà khởi động lên vẫn chạy êm ru.
Đến lúc tới siêu thị, Bạc Vị Nam chủ động đẩy xe đi sau Văn Thanh. Cậu chỉ đâu thì anh đi đó.


“Chúng ta mua chút nguyên liệu nấu ăn tươi sống đi, để về em nấu bữa tối cho anh nhé?” Văn Thanh chọn một miếng thịt bò tươi, rồi quay sang hỏi Bạc Vị Nam.
Đương nhiên là Bạc Vị Nam đồng ý, anh vội gật đầu lia lịa.


Văn Thanh thấy thế thì bắt đầu chọn nguyên liệu nấu ăn. Còn Bạc Vị Nam chẳng biết tý gì về phương diện này. Anh thấy tay mình và tay Văn Thanh cùng đặt song song trên thành xe đẩy thì nảy ra một ý, vội rút di động ra.
Mở máy ảnh lên, chụp tay của hai người, rồi đăng lên Sina Weibo.


CV Bạc Tình: Tôi về rồi. Đang đi siêu thị cùng @Hàn Sơ Thanh Ảnh, hôm nay em ấy nấu bữa tối cho tôi đó......
Vừa đăng lên Weibo chưa đầy một phút, đã có người vào bình luận.
Lầu một: Aaaa! Tôi có hoa mắt không!!


Lầu hai: Bạc Tình sama, cuối cùng anh cũng về rồi! Lần này anh đi đã làm Thanh tiểu thụ nhà chúng ta khổ lắm đó!
Lầu ba: Thật hay giả thế! Bạc Tình sama vừa về đã đi tìm Thanh Ảnh sama, hai người họ quả! Nhiên! Có! Gian! Tình!
Lầu bốn: Aaa, tui cũng muốn ăn đồ do Thanh Ảnh sama nấu, Thanh Ảnh sama quả nhiên là nhân thê thụ!


Văn Thanh chọn xong đồ, quay ra thấy Bạc Vị Nam đang nhìn cậu mỉm cười. Chẳng biết đã nhìn bao lâu rồi.
Văn Thanh nhét cà chua vào tay Bạc Vị Nam, chun mũi, bảo: “Đang nhìn gì thế?”


Bạc Vị Nam thấy động tác cứ như trẻ con của Văn Thanh thì rất vui. Lúc trước mỗi khi ở bên anh Văn Thanh vẫn cư xử hơi khách sáo, giờ cuối cùng cũng đã thoải mái hơn.


Bạc Vị Nam đặt cà chua vào trong xe đẩy, sau đó lén lút đặt tay lên mu bàn tay của Văn Thanh: “Đương nhiên là đang nhìn em. Tôi chỉ nhìn mỗi em thôi......”


Đến lúc xếp hàng thanh toán, Bạc Vị Nam cố tình bảo: “Nãy tôi thấy một gian hàng ở góc kia có lục lạc cho mèo. Lục lạc bé xíu nom dễ cưng lắm. Em chạy ra tìm thử xem, mình mua về đeo cho Tiểu Tra.”
Văn Thanh nghe thế thì lập tức thấy thích, cậu vội chạy ra đó tìm lục lạc.


Ai ngờ cậu quay đi quay lại tìm mãi mà chẳng thấy cái lục lạc nào cả. Đến lúc trở lại hàng thanh toán thì Bạc Vị Nam đã trả tiền xong rồi. Anh xách túi đồ đứng đó chờ cậu.
Văn Thanh liền biết cậu vừa bị Bạc Vị Nam gạt. Cậu đến cạnh anh, nói: “Anh.....”


Bạc Vị Nam chuyển hết túi sang một tay, tay còn lại nắm lấy tay Văn Thanh, đi về bãi để xe.
“Được rồi, hôm nay em đừng tranh luận với tôi, giờ mình về nhà đã.”


Văn Thanh liếc Bạc Vị Nam một cái, cậu biết nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì: “Anh đưa vài túi đây em xách cho. Mình anh xách nhiều thế cực lắm.”
Bạc Vị Nam không chịu, cười bảo: “Em yên tâm đi, cả người anh được mỗi cái là có sức khỏe thôi.”


Văn Thanh đưa tay định cướp, Bạc Vị Nam liền chạy trước, không cho cậu lấy được túi đồ: “Thôi mà bảo bối, giờ đang ở chỗ công cộng đó. Về nhà em muốn thế nào thì làm thế ấy.”


Văn Thanh lập tức ngượng ngùng. Cậu đỏ mặt, nhìn quanh xem có ai nghe thấy lời của Bạc Vị Nam không: “Anh nói linh tinh cái gì đó!”
Bạc Vị Nam cười trộm, anh đặt hết đồ vào ghế sau ô tô: “Đi thôi, mình về nhà nào.”






Truyện liên quan