Chương 4
Đường Kiều theo ba lên xe. Trước khi khởi động, Đường Hoài Chương nghiêng người cài dây an toàn cho con trai, thấy dáng vẻ nhấp nhổm không yên của anh thì hỏi: “Sao thế? Đang lo cho Thẩm Mộ hả? Yên tâm đi, hẳn là cậu ta chỉ bị cảm vặt thôi, không có gì nghiêm trọng cả.”
Trong lòng anh cười khổ – ba nói đúng lắm, anh đang nghĩ về Thẩm Mộ – nếu anh đoán không sai thì lần khó chịu trong người này chỉ là cái cớ gọi anh đến mà thôi. Hắn ta chính là kiểu người như thế – dù muốn gặp anh thì cũng bắt anh phải cúi đầu đến tìm mình.
Chiếc xe màu đen có rèm che từ từ tiến vào khuôn viên Thẩm gia. Người giúp việc dẫn cha con Đường Kiều lên tầng hai, đến trước một cánh cửa thì dừng lại, gõ: “Bác sĩ Đường tới rồi ạ.”
“Vào đi.”
Đường Hoài Chương đẩy cửa bước vào, Đường Kiều hít sâu một hơi, cũng vào theo ông.
Trong phòng, Thẩm Mộ đang mặc đồ ngủ ngồi trên giường, tóc hơi rối, đôi mắt gần như đen tuyền, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bạc tình, hai má vì hơi sốt mà hồng lên – đây là dạng khuôn mặt mà Đường Kiều thích nhất – đương nhiên là không liên quan gì đến bản thân hắn cả, là người khác có gương mặt này thì anh cũng sẽ nhìn thêm vài lần thôi.
Thẩm Mộ mỉm cười với Đường Hoài Chương: “Chú Đường, cháu làm phiền chú rồi.”
“Đừng khách sáo.” Ông kiểm tr.a qua cho hắn – đúng là hắn chỉ bị cảm sốt nhẹ bình thường thật, nhiệt độ cơ thể vẫn nằm trong phạm vi an toàn. Trong toàn bộ quá trình, hắn không buồn liếc anh một cái, mãi đến khi Đường Hoài Chương khám xong định đi thì mới mở miệng: “Chú để Đường Kiều ở lại một lúc nhé, lâu rồi cháu không gặp em ấy.”
Đương nhiên là ông không phản đối, dặn dò vài câu rồi rời đi. Ông đi rồi, vẻ dịu ngoan vô hại trên mặt Thẩm Mộ lập tức biến mất, ý cười trong mắt cũng nhạt đi: “Lại đây.”
Anh đến bên giường, chưa kịp nói gì thì bỗng nhiên bị kéo mạnh, bất ngờ bị hắn đè lên giường. Khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc còn tỏa ra hương sữa tắm nhàn nhạt, cằm bị nâng lên thô bạo – trước mắt anh là đôi mắt sâu không thấy đáy kia.
“Vì sao không nghe máy?”
Đường Kiều quay mặt đi, thản nhiên nói: “Không để ý.”
Thẩm Mộ nguy hiểm nheo mắt lại: “Ba lần đều không để ý?”
“Ba lần đâu phải là nhiều.”
“Anh về nước đã lâu như thế mà em vẫn chưa đến gặp anh, là đang giận sao?”
“Không.” Anh rũ mắt xuống, đẩy tay hắn ra: “Đừng đè, nặng lắm.”
Hắn buông anh ra, ngồi thẳng dậy: “Em đang giận anh sao?”
Anh khẽ cười: “Sao em phải giận anh?”
“Để anh nghĩ xem…. Vì anh có bạn gái ở đại học?”
Đường Kiều hỏi lại: “Vì sao em lại phải giận vì anh có bạn gái?”
Hắn không nói gì nữa, chỉ nhìn anh đầy ẩn ý.
Đã sống hai mươi mấy năm, lúc này anh đột nhiên hiểu ra ý nghĩ đằng sau ánh mắt ấy. Kiếp trước cứ nghĩ Thẩm Mộ không thích đàn ông nên anh vẫn không thổ lộ – chuyện giữa hai người bắt đầu từ một vụ say rượu loạn tính đầy cẩu huyết. Bây giờ anh mới hiểu được – thì ra hắn đã sớm nhận ra tình cảm của anh rồi, chẳng qua chỉ già vờ không biết thôi.
Hắn nhéo nhéo eo anh như để trút giận: “Được rồi được rồi, lần này không tính toán với em. Sau này nhất định phải nghe điện thoại của anh đấy, nhé?”
Anh qua loa ừ một tiếng.
Thẩm Mộ xuống giường, mở tủ lấy ra một cái hộp, đưa cho anh: “Quà mừng năm mới, tặng em.”
Đường Kiều nhận lấy, vứt đại sang một bên. Hắn hơi tức giận: “Em có muốn mở ra không?”
“Để về nhà đi.”
“Còn quà của anh thì sao?”
“Chưa chuẩn bị, xin lỗi.”
Hắn nhìn chằm chằm vào anh một lúc: “Em chưa ăn đúng không? Ăn cùng nhau đi. Anh đi thay quần áo đã.”
Nghĩ một chút, Đường Kiều nhắn tin cho Triệu Cẩm Chi.
—
Ba mẹ Thẩm Mộ thường ở nước ngoài nên trên bàn cơm chỉ có hai người họ. Ăn được một nửa thì Triệu Cẩm Chi cấp tốc chạy tới, anh liền quay sang giải thích với hắn: “Cũng lâu rồi anh chưa gặp Cẩm Chi phải không? Ba người chúng ta cùng tụ họp đi. “
Hắn đành phải nói: “Em thích là được.”
Ở Thẩm gia có không ít thứ để tiêu khiển. Ăn cơm xong, ba người vào phòng chiếu phim mini để xem phim, Thẩm Mộ chẳng có hứng thú gì, thỉnh thoảng lại đảo mắt sang nhìn anh.
Chỉ có mấy tháng không gặp mà dường như Đường Kiều đã biến thành một người khác. Hắn còn nhớ rõ, trước đây chỉ cần hắn liếc qua anh thì lập tức ánh mắt của anh sẽ dán chặt lên người hắn – ánh mắt nóng cháy như muốn thiêu đốt hắn vậy. Mà bây giờ thì sao – Thẩm Mộ nhìn cái người vẫn dán chặt với Triệu Cẩm Chi nãy giờ – anh luôn chăm chú nhìn lên màn hình, không thì quay sang thảo luận với y về nội dung phim, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của hắn.
Thẩm Mộ không hiểu – người vẫn luôn đuổi theo hắn, người mà hắn chỉ cần xoay người là thấy sao lại có thể trở nên thế này?
Thừa dịp Đường Kiều đi vệ sinh, hắn bèn hỏi Triệu Cẩm Chi: “Dạo này quanh em ấy có xảy ra chuyện gì không?”
Y đang nhồm nhoàm nhai khoai tây chiên, không để ý lắm đáp: “Không có, nó vẫn ổn mà,”
Hắn nhíu mày: “Em không thấy em ấy bây giờ hơi khác trước sao?”
“Hả?” Y nghĩ một lúc: “Hình như có đó. Nó dịu dàng với em hơn trước nhiều.”
“….” Không hiểu sao hắn lại thấy hơi bực.
—
Sau lần đó, ba người họ chưa liên lạc lại với nhau lần nào. Thẩm Mộ và Triệu Cẩm Chi bận rộn chuẩn bị năm mới với người nhà, còn Đường Hoài Chương thì đến đêm 30 vẫn còn ca phẫu thuật, bà ɖú cũng về nhà ăn tất niên, cả căn nhà lớn chỉ còn mỗi mình Đường Kiều. Anh tự nấu một bát mì, ngồi trên bàn cơm bắt đầu ăn.
Ăn xong, anh bật TV lên. Tiếng pháo nổ đùng đoàng ngoài cửa rất nhanh đã át đi tiếng cười nói vui đùa trong TV. Đến giao thừa – khoảnh khắc vui vẻ nhất trong năm – một mình Đường Kiều ngồi trong phòng khách trống trải, tay nắm điều khiển từ xa, dần dần rơi vào giấc ngủ.
Mãi đến rạng sáng, Đường Hoài Chương mới về đến nhà. Nhìn con trai cuộn mình nằm trên sô pha, khuôn mặt lạnh như tiền của ông mới thả lỏng ra – con ông đã 15 tuổi rồi.
—
Đường Kiều không có nhiều họ hàng, cơ bản là không cần đi chúc tết. Ngược lại, lại có không ít cấp dưới của Đường Hoài Chương đến nhà ông mừng năm mới, làm anh có thêm không ít tiền mừng tuổi – cộng với số tiền anh dành dụm trước đây để mua quà tặng Thẩm Mộ thì đã là một món tiền không nhỏ rồi.
Trước ngày bắt đầu đi học một tuần, anh nhận được cuộc gọi từ Đào Phi – vì thành tích của anh sụt giảm một cách bất thường như thế nên cô vẫn muốn đến tận nhà anh nói chuyện với phụ huynh một lần.
Biết cô thực sự nghiêm túc nên anh cũng không từ chối được, đành phải hỏi Đường Hoài Chương xem lúc nào ông rảnh rỗi.
Không ngờ trước giờ hẹn nửa tiếng, bệnh viện lại có việc đột xuất, dù không muốn thế nào thì ông cũng phải đến đó một chuyến.
Không lâu sau, Đào Phi đúng hẹn tới. Đường Kiều đón cô vào nhà, rót cho cô một chén trà nóng rồi áy náy nói: “Em xin lỗi cô, ba em vừa có việc gấp nên phải đi mất rồi.”
Cô hiểu ý mỉm cười: “Cô hiểu mà, bác sĩ luôn rất bận rộn. Lúc nào thì ba em có thể về?”
“Chuyện này… khó nói chính xác lắm.”
“Vậy cô đành phải chờ thôi, vừa lúc cô cũng muốn nói chuyện riêng với em.”
Trong lòng anh cười khổ. Đào Phi bây giờ còn không bằng tuổi anh ở kiếp trước, phải nghe cô dạy dỗ rõ ràng không phải là một trải nghiệm vui vẻ gì.
Cô lo lắng hỏi: “Đường Kiều, có phải vì áp lực quá lớn nên lần này em mới không phát huy được hết khả năng không?”
Anh lắc đầu.
“Vì nguyên nhân khác sao?” Cô suy đoán: “Hay là… em yêu ai rồi?”
Anh không nhịn được bật cười: “Không thể nào!”
“Thật hả?”
“Ha, người có thể làm em thích còn chưa ra đời đâu.”
“Vậy thì vì sao?”
“…”
—
Vào lúc Đường Kiều đang đau đầu nghĩ cách ứng phó người giáo viên đầy trách nhiệm của mình thì Thẩm Mộ cũng đỗ chiếc xe thể thao mới mua ngay trước cửa nhà anh.
Lâu rồi không liên lạc với anh, hắn đã suy nghĩ cẩn thận lại. Nhìn cái vẻ kia của Đường Kiều thì chắc là mệt mỏi rồi – một mình cố gắng lâu như vậy mà không được đáp lại cái gì, có là anh thì cũng phải mệt thôi.
Muốn giữ khoảng cách với hắn sao? Thẩm Mộ cười lạnh — hắn không cho phép! Dù hắn vẫn chưa muốn chấp nhận tình cảm của anh, nhưng lại càng không thể chịu được chuyện trong lòng anh hắn không phải là nhất.
Cho nên…. chỉ cần cho thằng nhóc đó chút ngon ngọt là được? Hắn tin rằng, chỉ cần thỉnh thoảng tỏ ra quan tâm đến là có thể giữ anh ở lại bên mình.
Mang theo món điểm tâm ngọt vừa mua, Thẩm Mộ đẩy cửa xuống xe.
Seven: Kiều Kiều nói chỉ có chuẩn, người làm anh yêu thương đúng là chưa ra đời thật, thậm chí vào lúc anh nói câu này người ta còn chưa được thụ thai đâu =))))