Chương 11
Tiếng trẻ sơ sinh nỉ non khóc cắt ngang bầu trời thôn quê yên tĩnh. Đường Kiều run rẩy ôm lấy sinh linh mới chào đời – trẻ con mới sinh đều xấu muốn ch.ết, đường nét trên khuôn mặt chưa nảy nở, thân hình nho nhỏ không ngừng giãy giụa. Thằng nhóc vừa khóc vừa cố gắng mở mắt ra – liền nhìn thấy người đầu tiên mình gặp trên đời.
Xác định đứa trẻ được sinh ra khỏe mạnh rồi, anh liền đưa nó cho bà vợ của bác sĩ thôn: “Nhờ cô tắm rửa cho thằng bé.”
Vật lộn suốt bốn giờ mới sinh xong, cả Đào Phi và Đường Kiều đều đã mệt lử, mà Đào Chí và bà Đào chỉ đứng ngoài cửa im lặng chờ.
“Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng mẹ tròn con vuông! Thằng nhóc này, đúng là không nhìn ra đấy!”
Anh chỉ cười cười: “Ba cháu là bác sĩ, lúc rảnh cháu thường xem ít sách của ba.”
“Tốt rồi tốt rồi, không thì thằng bé này cũng chẳng ra đời được đâu.” Người phụ nữ lẩm bẩm rồi ôm đứa trẻ đi tắm rửa.
Nhìn khuôn mặt say ngủ tuy mệt mỏi nhưng rất bình an của cô, sợi dây vốn căng chặt trong lòng Đường Kiều thoáng chốc thả lỏng. Hai chân mềm nhũn, anh ngồi phịch xuống đất.
Đứa con của Thẩm Mộ và Đào Phi sinh non hai tháng. Ba nó có khi cả đời cũng không biết có nó tồn tại, còn mẹ nó lại yếu đuối đến độ không bảo vệ nổi chính bản thân mình. Rốt cục đứa trẻ này sẽ lớn lên trong môi trường thế nào đây? Nghe tiếng khóc nỉ non từ xa vang tới, anh mệt mỏi xoa bóp ấn đường.
Ngồi nghỉ một lúc, anh đứng dậy đi rửa máu trên tay. Quần áo anh cũng dính không ít máu, nhưng anh không nghĩ được nhiều như vậy, đẩy cửa ra.
Đào Chí lập tức tiến lên hỏi: “Em gái tôi sao rồi?”
“Cô ấy và đứa bé đều khỏe mạnh. Được rồi, sao bác sĩ vẫn chưa tới?”
“Nghe nói là trên đường xảy ra tai nạn, giao thông ách tắc, xe không đi nổi.”
Bà Đào hừ lạnh một tiếng: “Bác sĩ không đến thì nó vẫn sinh được con cho thằng có ch.ết nào đấy đấy thôi. Chờ xem, chuyện này sớm muộn cũng truyền ra ngoài thôn, một nhà Đào gia chúng ta sẽ mất hết mặt mũi!”
Anh không buồn để ý đến bà ta, nói với Đào Chí: “Anh về thu xếp một căn phòng sạch sẽ cho cô ấy nhé. Lần này cô bị mất sức rất nặng, phải nghỉ ngơi tốt mới được.”
Bà Đào đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hỏi anh: “Mày là học sinh của nó?”
Anh thờ ơ đáp: “Phải.”
“Xem ra quan hệ của mày với nó tốt lắm, vậy mày biết thằng khốn đó là ai chứ?”
Anh im lặng không nói.
Thấy Đường Kiều không phủ nhận, bà ta lại càng được nước lấn tới: “Nhà thằng kia thế nào? Có giàu không? Có nhà ở thành phố S hả?”
“Tôi chỉ là học sinh của cô Đào.” Anh lạnh lùng đáp: “Bà nghĩ cô ấy sẽ nói chuyện đời tư của mình cho một học sinh à? Lần này tôi vốn đến đây để làm một nghiên cứu, tình cờ giữa đường gặp cô ấy thôi.” Mắt anh tối sầm lại: “May là trùng hợp, nếu không hôm nay…” một xác hai mạng – anh khó mà nói ra từ này được.
“Mẹ hỏi cậu ấy làm gì? Chờ em gái tỉnh lại, hỏi nó không phải dễ hơn à.” Đào Chí lên tiếng: “Nó cũng không trốn đi đâu được.”
Lúc này, người phụ nữ trung niên ôm đứa trẻ đã tắm rửa sạch sẽ tới, cười cười: “Bé nhỏ quá, nhưng tiếng khóc rất lớn, vô cùng khỏe mạnh!”
Đường Kiều nói: “Dù sao cũng sinh non hai tháng, sau này phải chú ý tẩm bổ mới được. Nhìn tình trạng của cô Đào thì chắc sữa mẹ cũng không nhiều đâu.”
“Aishhh, năm nay sữa bột rất đắt…” Đào Chí bất an nhìn sang mẹ mình.
Hiểu suy nghĩ của con trai, bà ta cũng tiếp lời: “Con yên tâm, đứa nào sinh thì để đứa ấy nuôi. Dù sao thằng con hoang này cũng không phải người nhà Đào gia, chúng ta sẽ không thí một xu nào cho nó!”
Khuôn mặt bà thím biến sắc, hiển nhiên là thấy mẹ con Đào Chí rất quá đáng – nhưng bà cũng không tiện xen vào chuyện nhà người ta, chỉ cố gắng giảng hòa: “Ai da, đứa nhỏ thật đáng yêu, mọi người có muốn ôm thử không?”
Bà Đào không buồn liếc mắt nhìn, Đào Chí cũng đứng im không nhúc nhích. Vào lúc bầu không khí hơi xấu hổ, Đường Kiều liền giơ tay ra: “Đưa cháu đi.”
Bà thím trao đứa trẻ cho anh. Anh nhìn sinh mạng mềm nhũn yếu ớt trong tay mình, không biết nên làm sao cho phải. Đứa nhỏ đang ngủ, mà trong mắt Đường Kiều, trẻ sơ sinh đứa nào cũng giống đứa nào, nhìn không khác gì con khỉ con. Nghĩ đến việc trong người nó đang lưu chuyển dòng máu của Thẩm Mộ, không chừng càng lớn sẽ càng giống hắn, anh nghĩ mình không tài nào mà có thiện cảm với nhóc con này cho được.
“Tôi bế bé vào cho cô nhìn.” Khi anh bước vào phòng, Đào Phi đã tỉnh dậy, đôi môi không chút huyết sắc hơi run run, nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trong lòng anh, vui mừng vô cùng. Chỉ cần con cô có thể khỏe mạnh sinh ra, người làm mẹ như cô có chịu khổ thế nào cũng được.
“Cô.” Biết bây giờ cô không còn chút sức lực nào, anh liền đặt đứa nhỏ đang ngủ say bên cạnh cô. Đào Phi vươn tay, nhẹ nhàng mà run rẩy vuốt ve cái trán non nớt của nó, ngây người nhìn.
Nhìn đôi mắt dần đong đầy nước của cô, Đường Kiều biết – cô chưa bao giờ hối hận.
“Đường Kiều, thực sự, thực sự cảm ơn em.” Cô không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô nói cảm ơn anh. Cô đã nợ anh nhiều lắm, đời này không biết phải lấy gì mới báo đáp hết được.
Anh chỉ cười, ngồi xuống bên giường: “Cô xem, là một bé nam.”
“Ừm. Em đặt tên cho bé đi!”
“Em á?” Anh nhướn mày lên: “Sao được chứ, chuyện này không phải đều nhờ người lớn trong nhà làm sao. Bác và bà ngoại của bé còn ở ngoài mà.”
“Họ đã đi rồi.” Bà thím đẩy cửa bước vào, mang theo một ấm trà nóng: “Nói cái gì mà không yên tâm để Bách Bách ở nhà một mình ấy. Hừ, cháu nội nhà người ta là bảo bối, còn cháu ngoại thì là cỏ rác chắc? Thật là…”
Đôi mắt cô tối sầm xuống. Người thân của cô chỉ cách cô có một cánh cửa, nhưng họ cũng không buồn vào thăm cô. Với cô còn vậy, họ sẽ đối xử với con cô thế nào chứ?
“Không cần làm phiền bọn họ, em làm là được rồi. Em đã giúp đỡ mẹ con cô nhiều như thế, em không có tư cách thì còn ai có?”
Đường Kiều im lặng một lúc rồi hỏi: “Cô muốn đứa bé theo họ gì?”
Đào Phi cười khổ: “Có muốn bé theo họ Đào thì mẹ cô cũng không cho đâu.”
Anh hiểu ý cô, trêu đùa: “Không phải nó sinh vào dịp lễ Quốc Khánh sao? Thẩm Quốc Khánh, nghe được chứ?”
Bà thím lập tức trầm trồ khen ngợi: “Tên này được lắm! Nghe rất khí phách!”
Cô ngạc nhiên, không muốn lắm nhưng vẫn chiều theo ý anh: “Thế cũng được.”
Nhìn xuống nhóc con đang ngủ, anh cười nói: “Em chỉ đùa thôi. Ừm… Thẩm Duy Thần, duy trong duy nhất, thần trong thần thì, cô thấy thế nào?”
Thần thì (辰时) (giờ Thìn / sáng sớm): 7 – 9 giờ sáng / sáng sớm. Chữ này tự dưng nảy ra trong đầu Kiều ca nên chắc không có ý nghĩa sâu xa gì đâu: v
Bà thím không hiểu lắm: “Dì thấy gọi là Thẩm Quốc Khánh nghe hay lắm mà, bộ thần thần gì đó có ẩn ý gì à?”
Anh nhún vai: “Cháu cũng không biết, chỉ là đột nhiên hai chữ đó nhảy ra trong đầu cháu thôi.”
“Thẩm Duy Thần… Duy Thần…” Cô lẩm bẩm: “Đường Kiều, cô rất thích cái tên này, hẳn là bé cũng sẽ thích.” Cô cúi xuống, cẩn thận hôn lên vầng trán non nớt của đứa nhỏ.
—
Nghỉ ngơi trong trạm xá một ngày đêm, Đào Phi mới trở về nhà. Khi cô về nhà, mẹ cô đang dỗ cháu nội ăn canh gà hầm, chẳng buồn liếc nhìn cô một cái. Đường Kiều không yên tâm lắm, liền tự đi xem căn phòng ở cữ mà họ xếp cho cô. Gian phòng nằm ở hướng Bắc, quanh năm không có ánh mặt trời, trong phòng âm u ẩm ướt, trên đồ dùng phủ một lớp bụi dày – dường như đã lâu lắm rồi không có ai ở đây. Anh không nhịn nổi nữa: “Đây căn bản không phải là phòng ở cữ! Cô về thành phố S với em đi!”
Ôm đứa con trong tay, Đào Phi bất đắc dĩ lắc đầu: “Không được. Nuôi trẻ nhỏ cần rất nhiều tiền, trong người cô lại không tích được đến mức đấy…”
“Vậy cô nhẫn tâm để thằng bé chịu khổ theo cô sao?” Anh lạnh lùng nói: “Em đã cảnh báo cô từ trước – nếu cô không thể cho đứa bé… em sẽ không nói đến hạnh phúc nữa, cô có thể cho nó ăn no mặc ấm không? Nếu không được thì thà đừng sinh! Chẳng lẽ cô không biết thời kỳ ở cữ là cực kỳ quan trọng à? Vạn nhất có chuyện không may, cả đời này cô sẽ không cứu vãn được đâu. Giờ cô không còn một mình nữa, cô còn có Thẩm Duy Thần, có làm gì cũng phải nghĩ cho thằng bé!”
Đào Phi lẩm bẩm: “Không, cô sẽ không để con cô chịu khổ, một mình cô khổ là được rồi. Đường Kiều, cô phải lo cho tương lai, con cô sẽ được uống sữa bột, rồi lớn lên, rồi còn đi học nữa, cô…”
“Cô nghĩ mẹ và anh cô sẽ chăm sóc hai mẹ con cô ư?”
Đào Phi do dự nói: “Dù thế nào thì cũng là người một nhà cả mà…”
Nhìn dáng vẻ mặc người bắt nạt của cô, Đường Kiều tức đến độ muốn chửi um lên, nhưng ngại thân mình cô còn yếu nên lại không nỡ, liền không thèm để ý nữa, đạp cửa bỏ đi.
—
Đường Kiều rảo bước trên đường mòn. Vẻ ngoài tuấn tú khôi ngô của anh thu hút không ít ánh nhìn, nhưng anh hoàn toàn không nhận ra, trong lòng bực tức cực kỳ. Anh tự an ủi mình – đã giúp Đào Phi nhiều như thế, áy náy hay sai lầm gì ở đời trước thì cũng trả hết rồi huống gì bi kịch của cô kiếp trước cũng đâu phải do anh tạo thành? Đầu sỏ còn ung dung tự tại không có chút cảm giác tội lỗi nào, thì anh sao phải tức giận đến nghiến răng nghiến lợi vì cô làm gì?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng anh vẫn dần bước chậm lại. Đứng dưới ánh mặt trời, ngẩn người nhìn cái bóng của mình kéo dài trên nền đất một lúc, anh liền hỏi một bác gái đi đường: “Bác ơi, cho cháu hỏi quanh đây có siêu thị lớn nào không ạ?”
Anh âm thầm quyết định – đây sẽ là lần cuối cùng anh giúp cô! Mai anh sẽ về thành phố S, còn về chuyện mẹ con Đào Phi à, anh đã hết lòng giúp đỡ rồi, chuyện của họ sau này không liên quan gì đến anh nữa.
Seven: Klq nhưng sao khi làm đến đoạn người – đầu – tiên – Thần Thần – thấy – là – Kiều Kiều, tôi lại nghĩ ngay đến gà con nhỉ… Gặp ai đầu tiên thì yêu người đó ấy…