Chương 52
Giọng Elvis run run: “Hôm qua… chị dùng tấm thẻ này?”
Lisa chẳng hiểu sao cậu lại tỏ ra khó tin như vậy: “Ừ?”
“…”
Cảm thấy khí lạnh xộc lên từ gan bàn chân, cô không nhịn được rùng mình. Cô đã quen cậu rất lâu, đủ để biết thằng nhóc này tuy có một gương mặt người gặp người mê nhưng tính tình lại cực kỳ tệ hại – cậu chỉ tỏ ra lịch sự nhã nhặn trước ống kính mà thôi, còn đâu thì toàn trưng ra bộ mặt than hết, nhất là khi cậu không thoải mái.
Cô nuốt nước bọt, lấy hết can đảm đánh tiếng: “…Elvis?”
“…”
“Em bị sao thế?”
“…”
Cô nóng nảy: “Thẩm…”
“Câm miệng!” Sự lạnh lẽo ở đáy mắt cậu đủ làm người chùn bước.
“Em đưa chị tấm thẻ này thì chị dùng nó thôi, có gì sai chứ…” Cô cẩn thận: “Đúng là chị có quẹt hơi nhiều thật, nhưng chính em nói mình mời khách mà…”
Im lặng nửa ngày, cuối cùng Elvis chỉ nặng nề thở dài một hơi, lại nhìn vào quán — cuối cùng cậu cũng hiểu, ai là người đã làm anh phải vội vã như vậy. Quanh đi quẩn lại, hóa ra cậu lại ăn dấm chua với chính mình à!
Cậu nhớ lại tình hình hôm qua. Lúc biết anh đang không khỏe, cậu lập tức luống cuống, chỉ muốn chạy ngay đến bên cạnh anh. Khi bị Lisa ngăn lại vì chuyện tiền bạc, cậu vội vàng móc bừa một tấm thẻ từ trong ví ra quăng cho cô, không ngờ….
Cậu tự nhận mình chưa bao giờ là một người sơ ý đến vậy, lúc ấy phạm phải sai lầm lớn như thế, có lẽ là vì quá lo lắng cho ai kia,
Thấy Elvis không có phản ứng gì, Lisa không khỏi lo lắng. Dưới cái nhìn hâm mộ của người qua đường, cô kiễng chân lên chạm vào mặt cậu: “Em không sao chứ? Nhìn sắc mặt em rất tệ, chẳng lẽ là bệnh rồi?”
Cậu mệt mỏi đẩy tay cô ra: “Không có gì.”
Cô chớp chớp mắt, bừng tỉnh: “Hay là tối qua làm việc quá độ?”
“Lisa, mấy ngày tới chị đừng đến quán rượu này nữa.”
“Hả? Vì sao?”
Cậu bắt đầu thấy phiền: “Chị cứ biết thế là được.”
Cô bất mãn lầm bầm: “Nhưng khắp NY chỉ có chỗ này là hợp khẩu vị chị thôi…”
Elvis vứt luôn lời kháng nghị của cô ra sau tai, đeo kính râm và mũ lưỡi trai vừa lấy trong xe lên rồi bước vào quán rượu.
Lisa hô với lên: “Này! Đang được nghỉ nhưng em đừng có quá đà đấy! Ba ngày nữa chụp hình bìa cho tạp chí, đừng có quên!”
Cậu không quay lại, chỉ vẫy vẫy tay tỏ ý biết rồi.
Vì đang ban ngày nên trong quán rất vắng. Một cô gái mặc đồ Rock đang ôm ghita hát trên đài, dưới đài có rất ít khách, thi thoảng lắm mới có vài tiếng vỗ tay vang lên.
Dù kính râm đã che phần lớn khuôn mặt Elvis, nhưng bất cứ ai nhìn thấy phần còn lại cũng đoán ra được cậu là một anh chàng đẹp trai, chưa kể đến dáng người dong dỏng hoàn mỹ kia nữa. Vì vậy, cậu tiến vào làm không ít người chú ý đến, thậm chí cô gái đang hát cũng không quên quăng cho cậu một ánh nhìn lẳng lơ.
Chỉ có Đường Kiều đang ngồi ở quầy bar là không chú ý gì đến việc này, chỉ tập trung vào bartender trước mắt.
“Nửa đêm qua ở đây có đông không?”
Bartender cười: “Nhiều lắm, chật kín người luôn.”
Anh hỏi tiếp: “Là những ai?”
Cậu ta nhìn anh, hơi nghi ngờ: “Anh à, sao anh lại hỏi nhiều thế? Anh là cảnh sát hả? Chúng em ở đây chưa từng làm chuyện gì trái pháp luật, cũng…”
Đùa hả, có quán bar nào ở NY là không dùng heroin đâu? Nhưng đây không phải là chuyện chính: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn tìm một người bạn. Tôi nghe nói là hôm qua cậu ấy đã xuất hiện ở đây.”
Cậu ta nghĩ một lúc, nói: “Đêm qua có người đã bao trọn cả quán này.”
Mắt anh sáng lên – nếu tất cả bọn họ đều cùng một tổ chức thì việc tìm kiếm sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều: “Đó là ai?”
Cậu ta không đáp, chỉ nhìn anh vẻ bí hiểm.
Anh hiểu ra, liền lấy ra vài tờ tiền trong ví rồi đẩy đến trước mặt cậu.
Cậu ta lập tức vui vẻ: “Không phải tối qua là kết thúc tuần lễ thời trang ở NY đấy à? Tất cả người mẫu ở đó đã tụ họp ở đây, ăn chơi đến rạng sáng mới tan tiệc. Nói đi cũng phải nói lại, em làm ở đây lâu như thế mà vẫn là lần đầu tiên thấy nhiều mỹ nữ như vậy đấy!”
Người mẫu?
Trong đầu anh lập tức hiện lên hình ảnh của Elvis và Thẩm Duy Thần. Thật khó mà tưởng tượng ra cảnh một đứa trẻ luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện như Duy Thần lại giống như Elvis – mặc trang phục được thiết kế tỉ mỉ, mang biểu cảm lạnh lùng cao ngạo mà sải bước trên sàn chữ T.
Anh vẫn nghĩ, tuy Thẩm Duy Thần đẹp thì đẹp thật, nhưng với cái tính của cậu thì sau này tốt nghiệp hẳn sẽ làm ngân hàng, làm nhà văn, thậm chí là freelancer, chứ còn người mẫu… Nghe chẳng hợp gì cả.
“Trừ người mẫu thì sao? Còn ai khác nữa?”
Bartender cố gắng nhớ lại: “Có thì cũng có. Nhóm người mẫu đó hẳn là cùng một công ty, trong đấy có vài người nhìn không đẹp mắt bằng những người còn lại, chắc là quản lý hay gì đấy.”
Tốt, phạm vi tìm kiếm lại nhỏ hơn rất nhiều: “Cậu có biết họ thuộc công ty nào không?”
Cậu ta do dự không đáp.
Thấy anh lại rút ví ra nữa, cậu hơi ngại ngùng: “Chuyện này em thực sự không biết, anh thử hỏi người khác xem sao.”
Anh gật đầu: “Cảm ơn nhé.”
Elvis vẫn ngồi trong góc, nhìn chằm chằm vào anh, mặc kệ rất nhiều người đang có ý đồ tiếp cận cậu. Cậu biết anh vẫn luôn rất mẫn cảm, hẳn là anh phải nhận ra cái nhìn của cậu rồi mới đúng, nhưng giờ nhìn anh cứ như thất hồn lạc phách – bartender vừa dứt lời một cái là anh đứng bật dậy, lảo đảo chạy đi, suýt chút nữa còn va phải một nhân viên đang bưng khay đồ uống.
Anh đi rồi, cậu liền nốc một hơi cạn sạch ly rượu.
Vị đắng chát nơi cổ họng còn đọng mãi.
—
Khác với khi ở trong nước, mạng lưới quan hệ của Đường Kiều khi ở NY lại ít đến đáng thương – mấy trăm số trong điện thoại đều là đối tác làm ăn cả – đến nỗi khi ngã bệnh, anh không biết phải gọi cho ai. Sự tồn tại của anh ở NY đều là để phục vụ cho Thẩm Mộ.
Lăn lộn ở NY lâu như vậy, lại có nhà Dư Ngưng đứng sau chống đỡ, Thẩm Mộ cũng coi như là có chút danh tiếng ở nơi thành thị quốc tế này. Vì vậy mà người có thể hợp tác với hắn đều có bản lĩnh, nhờ họ điều tr.a xem ai đã bao quán bar này đêm qua cũng khá dễ dàng. Anh chưa bao giờ muốn nhờ hắn hay bạn bè hắn làm giúp mình chuyện gì hết, nhưng việc lần này thì khác – hai năm nay, bao nhiều thám tử anh phái ra đều không tìm được một chút thông tin nào về Thẩm Duy Thần, mà nay đã có, anh tuyệt đối không cho phép mình được bỏ qua.
Anh tìm đến một thám tử khá quen với Thẩm Mộ và đã từng làm việc với mình vài lần. Nể mặt hắn, người nọ nhất định sẽ giúp anh.
Tốc độ làm việc của người nọ rất nhanh, một ngày sau đã cho anh đáp án.
Phần lớn người mẫu cuồng hoan ở quán bar đêm đó đúng là thuộc về cùng một công ty, hơn nữa còn là một công ty của Trung Quốc mà người đi quẹt tấm thẻ kia là một nữ đại diện của nơi đó.
Đường Kiều nhìn tấm ảnh mà thám tử gửi đến, chẳng hiểu sao lại thấy người phụ nữ này trông rất quen, nghĩ lại một lúc thì nhớ ra — đây là người đại diện mà mấy hôm trước Elvis đã giới thiệu với mình!
Anh lập tức gọi cho cậu.
Cậu nghe máy sau ba tiếng chuông, nhưng anh có cảm giác như mình đã chờ đợi cả thế kỷ.
Không để cậu mở lời, anh gấp gáp hỏi: “Elvis đấy à?”
“Ừ? Đường Kiều, có chuyện gì thế?” Bên kia rất yên lặng, giọng cậu cũng rất nhàn nhã, hẳn là đang ở nhà nghỉ ngơi.
“Người đại diện mà hôm trước cậu giới thiệu với tôi ấy…”
“Anh nói Lisa à?”
“Ừ.” Anh thấy tim mình đang đập nhanh đến phát nhói, hồi hộp đến độ lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi: “Cậu có thể cho tôi cách liên lạc với cô ấy không?”
“…Hả?” Dường như cậu khá ngạc nhiên: “Anh tìm chị ấy làm gì? Đừng nói là anh bắt đầu thích phụ nữ đấy nhé?”
Anh không có tâm trạng đùa giỡn với cậu, lại càng không có thời gian giải thích nhiều: “Tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cô ấy, làm ơn… giúp tôi đi.”
Bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: “Tôi cũng muốn giúp anh lắm, nhưng vừa kết thúc tuần lễ thời trang là chị ấy đã đi hưởng tuần trăng mật rồi.”
Anh sửng sốt: “Tuần trăng mật?”
“Phải. Chị ấy mới kết hôn không lâu, lần này định đi vòng quanh Châu Âu với chồng. Trước khi đi, chị ấy đã dặn chúng tôi không được quấy rầy chị ấy, điện thoại cũng không liên lạc được. Trừ phi chính chị ấy liên lạc với chúng tôi, còn không thì không có cách để liên hệ với chỉ đâu.”
Tâm trạng phập phồng nãy giờ của anh dần dần bình tĩnh lại, nhưng anh không hề thoải mái. Ngực anh như bị chì lấp đầy, nặng nề không thở nổi.
“Anh đang vội lắm à?”
“…Ừ.”
“Nhưng không có cách nào khác, một tháng nữa Lisa mới về cơ. Anh có chờ được không?”
Anh tuyệt đối không thể chờ lâu đến vậy! “Cứ biết thế đi đã.”
“Nếu giờ anh đang rảnh thì chúng ta gặp nhau đi, để xem… tôi có giúp gì được không.”
Lisa là người đại diện của Elvis, hẳn là quan hệ đôi bên không tồi, có lẽ cậu sẽ biết thêm điều gì cũng nên: “Được. Hẹn ở chỗ gặp nhau lần đầu nhé.”
“Được, tạm biệt.”
Cúp máy, cậu vừa ngẩng lên đã thấy Lisa nước mắt lưng tròng: “Này! Chị đây còn chưa có bạn trai, chồng ở đâu ra hả!”
Mặt cậu không biểu cảm: “Em đã đặt vé máy bay cho chị rồi đấy, nửa giờ nữa sẽ bắt đầu bay đến L.A. Giờ chuẩn bị đi là vừa.”
“….” Mặt cô xám như tro tàn.
“Về phía công ty, em sẽ giải quyết. Không phải lúc nào chị cũng kêu mình bận quá, cần thời gian nghỉ ngơi đấy à? Bây giờ chị có một tháng, thích đi đâu thì đi, tiền em bao tất!”
Khóe miệng cô giật giật: “Mình chị đi?”
“Chị tìm ai đi cùng cũng được.”
Bị dồn đến đường cùng, cô đành phải đi thu dọn hành lý: “Có người mẫu nào tùy hứng như em đâu? Nếu không có Tam gia sủng ái, chắc chắn em đã ngủm từ lâu rồi!”
Cậu nhìn đồng hồ: “Mau lên đi, em sắp đi gặp anh ấy.”
“Thì em cứ đi đi?”
“Lỡ chị chạy thì sao?”
“…” Cô không cam lòng! “Sớm muộn gì anh ấy cũng biết. Giờ cậu tạm thời tránh được, chứ một tháng sau thì sao?”
Khóe miệng cậu cong lên: “Một tháng đủ để làm rất nhiều chuyện.”
“Ví dụ là?”
“Làm anh ấy hoàn toàn yêu em.”
“Em chắc chứ?” Cô trừng lớn mắt: “Nếu anh ấy thực sự yêu em thì khi biết sự thật sẽ càng tức giận hơn!”
Cậu lắc đầu: “Từ nhỏ đến lớn, dù em làm ra chuyện gì, anh ấy cũng sẽ tha thứ cho em. Lần này cũng vậy.”
Cô nhún vai: “Tùy em thôi. Nhưng em đã từng nghĩ chưa – nếu anh ấy chấp nhận tha thứ thì em có xác định được người anh ấy yêu là ai không? Là em ngày xưa hay là em bây giờ?”
Seven: Một phút mặc niệm cho Lisa =v=