Chương 86: Phiên Ngoại 2 – Thẩm Ngôn X Triệu Lan Chi (2)
02.
Tần Sở là một minh tinh nhỏ mới phất lên không lâu, nổi danh là một mỹ nam như hoa như ngọc. Vẻ ngoài của cậu rất xuất sắc, cũng rất thông minh, cực kỳ biết cách sử dụng lợi thế của mình để đạt được mục đích.
Cậu và Triệu Lan Chi quen nhau qua người quen giới thiệu ở một buổi tiệc. Một người thì nóng lòng muốn tìm vui để quên đi tổn thương, một người thì khao khát tìm kẻ giàu để ăn bám – hai người cứ thế mà trò chuyện nửa mờ ám nửa ngầm hiểu với nhau, chẳng mấy chốc mà đã thân thân mật mật.
Triệu Lan Chi khá là hài lòng với Tần Sở – cậu còn trẻ, mông cũng đẹp, còn rất biết cách đối nhân xử thế. Lúc nào cần làm nũng, lúc nào cần giả bộ ngây thơ, bình thường thì rất ngoan ngoãn dịu dàng – y chắc chắn rằng cậu đã từng bị người dạy dỗ rồi, còn khá là khâm phục ngón nghề của kẻ đã dạy dỗ ra cậu đấy.
Kể từ đó, trừ thời gian làm việc ra, còn đâu y đều ở bên tình nhân nhỏ hết – làm người bị y quậy đến phát phiền là Đường Kiều cũng thở dài một hơi. Một tuần thì có đến ba bốn ngày là y ở nhà Tần Sở. Có một chuyện làm y thấy lạ – rõ ràng là cậu đang nổi, nhưng hình như lại chẳng bận như y nghĩ, lần nào y đến cũng thấy cậu như đang vô công rồi nghề vậy.
—
Sau một lần làʍ ȶìиɦ, Triệu Lan Chi ôm Tần Sở cả người run rẩy đầy mồ hôi đi tắm. Tắm rửa sạch sẽ xong, cậu cuộn mình nằm trong chăn, tựa như con thỏ nhỏ, đôi mắt trong veo như nước mở to, thoạt nhìn có vẻ buồn rầu.
Y vuốt ve làn da nhẵn mịn của cậu, hỏi: “Sao thế? Anh không thỏa mãn em à?”
Cậu chớp chớp mắt nhìn y, buồn bã kêu: “Ở nhà cả ngày mãi… chán ch.ết đi được.”
“Mai anh đưa em đi chơi nhé?”
Cậu im lặng một chốc, rồi bảo: “Em muốn đi làm.”
“Thì đi thôi.”
Tần Sở thở dài: “Dạo trước em mới làm phật lòng ông chủ, giờ mọi hoạt động đã bị đóng băng rồi.”
Triệu Lan Chi xoa nắn khuôn mặt cậu: “Ai mà độc ác đến thế chứ? Dám bắt nạt người của anh!”
Đôi mắt to tròn của cậu chớp chớp, miệng thốt ra hai chữ: “Là Tam gia.”
Tay y chợt khựng lại, đột nhiên thấy mông mình nhoi nhói.
Tần Sở vẫn luôn quan sát biểu cảm của y – rõ ràng là, nhìn mặt đoán ý và diễn kịch vẫn luôn là hai thứ mà cậu giỏi nhất: “Lan Chi, anh biết ngài ấy phải không?”
Không chỉ là biết thôi đâu! Triệu Lan Chi nghiến răng nghĩ.
“Chắc chắn là anh biết rồi.” Cậu lẩm bẩm: “Hai người đều là người nổi tiếng ở thành phố S, vòng tròn đó luẩn quẩn chỉ có vậy thôi mà…”
Y gật bừa: “Đại khái vậy.”
Mắt cậu sáng bừng lên, nom dễ thương như một chú thỏ nhỏ: “Anh giúp em được không? Nếu có thể… giúp em nói vài lời với Tam gia, nhé? Dù sao thì đẳng cấp của hai người cũng xêm xêm nhau, ngài ấy nhất định sẽ nể mặt anh mà cho em… thêm một cơ hội nữa.”
“À…há?” Y cứng miệng.
“Nếu cứ tiếp tục im lặng thế này, có khi chưa đến nửa năm nữa… là khán giả sẽ quên sạch em mất thôi.” Trông cậu như sắp bật khóc: “Nếu ngày ấy đến thật…”
Triệu Lan Chi không chịu nổi nhất là cảnh người đẹp rơi lệ, vội vàng hôn cậu trấn an: “Được rồi được rồi, anh sẽ thử xem. Em đừng khóc nữa 囧囧囧”
Tần Sở sụt sịt hít mũi, ngoan ngoãn dụi đầu vào ngực y: “Cảm ơn anh nhé…”
—
03.
Lần thứ hai gặp Thẩm Ngôn là ở một buổi đấu giá trang sức.
Vốn là Triệu Lan Chi định đi với Đường Kiều, nhưng anh lại mải chăm sóc trẻ con hơn, nên y đành phải tự đi.
Lần này Thẩm Ngôn không đi một mình như trước, mà dẫn theo một mỹ nữ chân dài xinh đẹp mặc sườn xám đen. Y cứ thấy cô gái kia trông quen quen thế nào, hình như là một nghệ sĩ thuộc công ty gã thì phải, đã từng lên TV mấy lần rồi.
Vì đã nhận lời với Tần Sở nên thỉnh thoảng y cũng liếc sang bên này, cố gắng tìm cơ hội để nói chuyện một lần với gã. Y thấy gã mua cho mỹ nữ một sợi dây chuyện cẩm thạch, làm cô cười đến là chói mắt.
Như cảm nhận được ánh mắt của y, gã chợt quay lại, nhìn y cười cười.
Y nhíu mày, lập tức quay đi.
Mãi đến khi buổi đấu giá kết thúc, Triệu Lan Chi vẫn không nói gì với Thẩm Ngôn – tuy y hơi áy náy với Tần Sở, nhưng mà… y thực sự chẳng biết phải mở miệng thế nào cả. Cuối cùng, y vẫn mua một đôi khuyên tai khảm đá, coi như là quà bồi thường tặng cậu.
Y để cái hộp vào xe, đang định đóng cửa xe vào thì đột nhiên bị người chặn lại.
“…Có chuyện gì à?”
“Không phải em có chuyện muốn nói với tôi sao?” Thẩm Ngôn nói.
“…”
Gã cười cười: “Em có biết cả tối nay em vẫn luôn trưng ra cái mặt kiểu muốn – nói – mà – không – biết – mở – miệng – thế – nào – không? Chủ động tìm tôi khó đến thế cơ à?”
Giọng điệu thân mật hết sức của gã làm y cực kỳ phản cảm: “À, tôi chỉ sợ quấy rầy đến Tam gia và người đẹp thôi.”
Lời vừa dứt là y đã thấy hối hận – thế quái nào mà nghe y chang như cô vợ nhỏ ghen tuông vậy?
Thẩm Ngôn nhướn mày, ngồi vào ghế phụ rồi đóng cửa xe: “Ồ. Giờ thì cậu Triệu nói được rồi đấy.”
Triệu Lan Chi nhìn về phía trước không chớp mắt: “…Tần Sở là nghệ sĩ thuộc công ty của anh?”
“Thì?”
“Em ấy cũng là bạn tôi.”
“Và?”
“Dạo này… em ấy rất rảnh rỗi.”
Nói đến đấy là đủ rồi – đương nhiên là Thẩm Ngôn đã hiểu, nhưng gã vẫn chẳng có phản ứng.
Y không nhịn được nói: “Này, nói gì đi chứ?”
“Cậu Triệu đã nhờ, sao tôi có thể không nể mặt được.” Gã bình tĩnh đáp: “Nhưng mà, giúp em rồi thì tôi được lợi gì đây?”
Y ngẩn người, không ngờ Thẩm Ngôn lại mặt dày đến thế. Y kiên nhẫn đáp: “Tôi sẽ mời anh một bữa.”
Gã nở nụ cười: “Chưa đủ đâu.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Đột nhiên y có một dự cảm không lành, đừng nói là gã muốn..
“Em nghĩ ra cái gì thế hả?” Gã cười cười như không.
“…”
“Tôi thấy em có mua một đôi khuyên tai ở triển lãm. Tôi rất thích nó, em có thể đưa nó cho tôi không?”
Y giật mình hoảng sợ, soi kỹ kẻ chải chuốt từ đầu đến chân trước mặt mình một phen: “…Anh thích nó?”
“Sưu tập mấy đồ kiểu thế là một ý tưởng không tồi.”
Đôi khuyên tai đó vốn chẳng quý giá gì, ít nhất là không quý bằng thứ Thẩm Ngôn mua để chiều lòng người đẹp. Nếu nó có thể làm Tần Sở vui vẻ thì thôi, y cũng không phản đối.
Triệu Lan Chi đưa cái hộp cho gã: “Cầm đi.”
“Cảm ơn nhé.” Gã mở cửa xuống xe: “Tôi đi trước. Đừng quên mời tôi một bữa đấy.”
Từ chỗ y có thể thấy người bạn gái nọ của gã ở cách đó không xa, đang đứng cạnh một cái xe, im lặng chờ. Đột nhiên y thấy thắc mắc: “Tần Sở đã làm mích lòng anh ở chỗ nào vậy?”
“Cậu ta phá hủy quy tắc trò chơi.” Nói rồi gã sập cửa vào, đi về phía bạn gái.
Nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng y loáng thoáng nhận ra điều gì, nhưng lại không muốn nghĩ sâu nữa. Có đôi khi, biết nhiều chỉ làm đau đầu thêm thôi.
—
04.
Một tuần sau.
Triệu Lan Chi nằm ườn trên giường nhà Tần Sở, nhàm chán xem TV – cậu rời đi ngay sau khi nhận được một cú điện thoại, đến giờ vẫn chưa về.
Y đợi hai giờ đồng hồ, đúng lúc không chờ nổi nữa, định sang nhà Đường Kiều ăn chực thì Tần Sở về.
Nom cậu rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ phừng phừng, làm người ta chỉ muốn cắn một phát. Cậu bổ nhào lên người y, chủ động chu môi đòi hôn.
Y cười híp mắt, vuốt tóc cậu: “Có chuyện gì mà vui thế?”
“Em nhận được việc rồi!” Cậu hào hứng nói: “Làm nam thứ của một bộ phim thần tượng!”
Một tia sáng phản chiếu lóe lên, đâm thẳng vào mắt y.
Y nhìn đôi khuyên sai đỏ sẫm an vị trên lỗ tai Tần Sở, nhìn dấu hôn còn mới trên cần cổ trắng nõn của cậu, thản nhiên nói một câu: “Chúc mừng.”
Cậu hôn lên môi y, càng lúc càng nhiệt tình, tay định cởi khuy áo y ra thì chợt bị nắm lại.
“Đi tắm đi đã.” Y nói: “Mùi trên người em.. làm anh phát tởm.”
Mặt cậu thốt nhiên trắng bệch.
—
05.
Gần như ngay sau đó, Triệu Lan Chi nói chia tay với Tần Sở.
Y không quan tâm quá khứ của cậu, nhưng nếu cậu lên giường với người khác trong khi đang hẹn hò với y thì lại là chuyện khác. Mượn lời Thẩm Ngôn nói thì là – phá hủy quy tắc, phải, y không thể chịu được chuyện này.
May là Tần Sở cũng thông minh, khi y nói vậy thì chỉ im lặng khóc, cũng không liên lạc với y nữa.
Tuy y đã chia tay với Tần Sở, nhưng nợ nhân tình với Thẩm Ngôn thì vẫn còn đó.
“Em có biết hôm nay là ngày gì không?” Qua điện thoại, gã hỏi.
“Biết, là ngày Giáng sinh chứ gì.”
“Hẹn tôi vào một ngày đặc biệt thế này, không phải cậu Triệu đây muốn theo đuổi tôi đấy chứ?”
Y bật cười: “Chắc là Tam gia hôm nay có hẹn rồi nhỉ. Vậy thì thôi, không đến cũng được. Nhưng anh phải nhớ kỹ nhé, tôi đã có ý mời anh rồi, anh đến hay không là việc của anh.”
Gã im lặng một chốc, đoạn hỏi: “Bao giờ ở đâu?”
—
Chập tối hôm đó, trời bắt đầu đổ tuyết. Thành thị phồn hoa bị tuyết trắng bao phủ, ở đầu đường, cây thông Noel lấp lánh đèn huỳnh quang.
Vì đối phương là Thẩm Ngôn nên Triệu Lan Chi cũng không qua loa tùy tiện, mời người đến nhà hàng Tây nổi tiếng trong thành phố.
Tối nay có nhiều người đến ăn hơn bình thường nhiều, mà phần lớn là các cặp đôi.
Y ngồi đối diện với gã, không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu ăn phần mình. Gã nhấp một ngụm rượu, thờ ơ nói: “Hai người thôi thì buồn lắm, hay là mời cả Tần Sở đến đi? Cậu ta cũng là bạn tôi đấy.”
Y lạnh lùng liếc gã: “Tôi và em ấy đã chia tay rồi.”
“Hửm?” Gã tỏ ra rất kinh ngạc, nhưng y biết – đó chỉ là tỏ ra thôi: “Tiếc thật đấy. Cậu ấy thực sự là một đứa trẻ ngoan.”
Y từ chối cho ý kiến.
Gã đổi chủ đề: “Nói như vậy nghĩa là, giờ em đang độc thân?”
Y bắt đầu cảnh giác: “Anh hỏi thế để làm gì?”
“Em có muốn theo tôi một thời gian không?”
“…”
“Em chỉ đang muốn tìm một người làm bạn thôi. Tần Sở làm được, thì tôi cũng được chứ?”
Y mỉa mai cười: “Sao tôi dám làm phiền Tam gia được.”
“Thân thể của hai ta rất hợp nhau.”
“Thì sao?”
Trái lại với giọng điệu càng lúc càng cao của y, gã cười nhạt đáp: “Chỉ là một lời đề nghị nhỏ thôi. Em không cần phải xúc động quá thế.”
“Tôi không xúc động!” Nói rồi, y uống một hơi cạn ly rượu!
—
06.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, vừa ra khỏi nhà hàng, là đã thấy ngay đất trời trắng xóa. Gió lạnh thổi đến, làm cái đầu hơi say của Triệu Lan Chi lập tức tỉnh lại, không chịu được rùng mình một cái.
Thẩm Ngôn nhìn nhìn, đoạn gỡ khăn quàng cổ của mình xuống, cúi đầu quàng nó lên cổ y.
Cảm giác ấm áp trên cổ và hương nước hoa nam phảng phất làm lòng y khẽ run rẩy.
“Em uống rượu rồi thì đừng lái xe nữa. Để tôi bảo tài xế đưa em về nhà.”
Hiếm khi y lại ngoan ngoãn như vậy, cũng không phản đối mưu đồ nho nhỏ của gã.
Hai người ngồi ở băng ghế sau. Triệu Lan Chi vẫn chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cảm giác tồn tại của Thẩm Ngôn lại quá mạnh mẽ, làm y khó mà lơ gã đi được.
Đột nhiên y nói: “Dừng xe lại.”
Tài xế nghe lời làm theo.
Y nhìn đôi nam nữ đang dính lấy nhau cách đó không xa – là em trai y đang tự tay choàng khăn cho bạn gái nó. Hệt như việc mà Thẩm Ngôn vừa làm cho y, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác – y cũng không biết… là mình thích loại nào hơn nữa.
“Sao thế?” Gã hỏi.
Y quay lại, nhìn vào đôi mắt hẹp dài như mắt mèo của đối phương: “Giờ thì đi đâu?”
“Hả?”
“Đến nhà anh, hay là đến khách sạn?”
Gã ngẩn người, lập tức cười rộ lên: “Không phải em không thích khách sạn sao?” Đoạn nghiêng người, hôn nhẹ lên môi y: “Tôi không nỡ làm em khó chịu.”