Chương 35
“Cậu… Cậu và… Vợ của đại gia… Bị bắt, bắt, bắt…”
Lưỡi Trương Dục Hiên xoắn hết lại, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.
“Bắt gian tại giường.” Liễu Trừng tốt bụng nhắc lời.
“Tại… tại sao vậy?” Trương Dục Hiên cảm giác nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan của mình đều bị ảnh hưởng.
Liễu Trừng xoa mũi, hơi lúng túng: “Thật ra… Tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại đến nước này… Có thể là vì bầu không khí hôm đó quá tốt, rồi sau đó… Kìm lòng không đặng?”
Để bớt xấu hổ, Liễu Trừng ngó xung quanh, vừa liếc mắt đã thấy tên bài hát ‘Người anh yêu không phải là em’ bự chảng trên màn hình, cậu ta nói ngay: “Các cậu đang hát bài này à? Tâm trạng không tốt hở?”
“Ừa.” Trương Dục Hiên nhanh chóng bị chuyển chủ đề, cậu ta khoác vai Khâu Ngôn Chí, hơi mất mát, “Tôi và bạn tôi đều thất tình.”
“Không đúng.” Trương Dục Hiên đính chính, “Chúng tôi đều bị người mình thích từ chối.”
Trương Dục Hiên càng nghĩ càng đau buồn, rót cho Khâu Ngôn Chí và mình mỗi người một ly rượu rồi buồn bã nói: “Ngôn Ngôn, tụi mình cạn ly đi.”
Tửu lượng của Khâu Ngôn chí quá kém, vả lại hôm nay cậu đã uống một ít rồi, vốn không dám uống thêm nhưng nhìn biểu cảm của Trương Dục Hiên, cậu thở dài một hơi, quyết định liều mình tiếp rượu thằng bạn.
Khâu Ngôn Chí và Trương Dục Hiên cụng ly, uống một hơi cạn rượu trong ly.
“Người đó khó cua lắm hả?” Liễu Trừng tò mò hỏi.
Trương Dục Hiên cúi đầu, vẻ mặt chán nản: “Tôi thích anh ấy nhiều năm rồi nhưng đàn anh của tôi lại không thích tôi, không phải khó cua mà là tôi cua ảnh không nổi.”
“Không thể nào.” Liễu Trừng quan sát Trương Dục Hiên, “Dáng người và ngoại hình của cậu đều ổn, vừa nhìn đã biết giàu sang lại còn chung tình, điều kiện tốt biết bao, cố gắng thêm chút đâu đến nỗi không thể.”
“Nhưng mà anh ấy kết hôn rồi, sau này tôi sẽ không làm phiền anh ấy nữa.”
Bỗng nhiên Liễu Trừng nói: “Anh ta rất thích bạn đời của mình hả? Bạn đời của anh ta cũng rất tốt với anh ta hả? Cậu có chắc là đàn anh mà cậu thích được hạnh phúc không?”
Trương Dục Hiên sửng sốt, nhớ lại cảnh hôm đó đưa đàn anh đến bệnh viện, cậu ta lắc đầu: “Tôi không biết, mặc dù thời gian trước đàn anh đã cãi nhau với chồng… Nhưng biết đâu bình thường họ rất hạnh phúc thì sao?”
Sau khi nốc cạn ly rượu vừa rồi, đầu óc Khâu Ngôn Chí cũng hơi mơ màng, nghe đến đó, cậu choáng váng chen lời: “Dục bấy bì ơi! Xông lên! Người đàn ông cưới đàn anh của cậu không thể chấp nhận được! Người đàn ông đó… Người đàn ông đó lén nuôi bồ nhí!”
Trương Dục Hiên khiếp sợ mở to mắt.
Liễu Trừng vừa nghe đến đây thì hưng phấn, nắm lấy tay Trương Dục Hiên: “Cậu Dục! Tôi hiểu loại đàn ông đã kết hôn còn nuôi bồ nhí nhất! Đã bồ bịch thì một là không chơi hai là chơi vô số lần, lấy phải loại đàn ông đó, cả đời này đàn anh của cậu cũng không bao giờ hạnh phúc!”
Trương Dục Hiên bắt đầu lo lắng: “Vậy… Vậy tôi phải làm sao đây…”
Liễu Trừng: “Cậu phải cứu đàn anh của cậu, kéo anh ta ra khỏi vũng lầy! Khiến anh ta ly hôn, khiến anh ta thích cậu, khiến anh ta ở bên cậu!”
Trương Dục Hiên: “Tôi… tôi không thể, tôi không thể…”
Ánh mắt Liễu Trừng rất chân thành: “Tôi giúp cậu.”
Trương Dục Hiên ngơ ngác chớp mắt: “… Cậu giúp tôi?”
Liễu Trừng khẽ gật đầu: “Tôi giúp cậu, bây giờ tôi thực sự cùng đường rồi. Chỉ cần cậu có thể cho tôi ở lại bên cạnh cậu, đừng để đám người kia bắt tôi đi, nhất định tôi sẽ giúp cậu cua được đàn anh của cậu!”
“Cậu giúp tôi, là tôi có thể cua được đàn anh ư?”
“Khụ… Tuy tôi không có ý khoe khoang, nhưng xác suất câu đàn ông thành công của tôi cao tới 95% đó.”
Bỗng nhiên Liễu Trừng nghĩ đến điều gì, cậu ta nói: “À đúng rồi, cậu nghĩ mà xem, trường hợp của vợ đại gia kia giống y đúc đàn anh của cậu, cậu biết từ khi quen nhau đến khi ngủ với anh ta, tôi tốn bao nhiêu thời gian không?”
“… Bao, bao lâu vậy?”
“Ba ngày.”
Trương Dục Hiên trố mắt há hốc miệng.
“Vậy, cậu có muốn tôi giúp cậu không?” Vẻ mặt Liễu Trừng rất chân thành.
Trương Dục Hiên ngơ ngác gật đầu: “Muốn…”
Đột nhiên Trương Dục Hiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, cậu ta nói: “Còn bạn tôi nữa, bạn tôi… Cậu ấy cũng cần anh giúp, đàn em của cậu ấy cũng không quan tâm tới cậu ấy…”
“Ngôn Ngôn! Xem ra người này rất đỉnh…” Trương Dục Hiên quay lại muốn gọi Khâu Ngôn Chí, nhưng không có ai bên cạnh.
… Ngôn Ngôn đi hồi nào dạ?
Khâu Ngôn Chí vốn muốn ra ngoài tìm toilet nhưng cậu choáng quá, càng đi càng thấy hành lang chông chênh, đến lúc ra khỏi khu vực phòng VIP vào sảnh quán bar, cậu vẫn không tìm thấy toilet ở đâu, trái lại chỉ thấy nơi này xa hoa trụy, ồn ào náo nhiệt càng khiến cậu đau đầu.
Cậu ôm đầu nhìn xung quanh để tìm người quen, nhưng tiếc là nhìn chỉ thấy tất cả đều là người lạ.
Cậu bước thêm hai bước mới thấy một khuôn mặt quen thuộc trong một góc.
Cậu chớp mắt, đi thẳng về phía đó.
“Hạ Châu.” Khâu Ngôn Chí gõ cái bàn trước mặt, đôi mắt cậu mơ màng vì say rượu, “Anh cũng ở đây hở.”
Khâu Ngôn Chí quay sang nhìn phía đối diện Hạ Châu, dưới ánh đèn lờ mờ, rốt cuộc cậu cũng thấy khuôn mặt người kia, cậu nhíu mày, giọng khó chịu: “Sao anh lại ở đây với Mạnh Tề Khang?”
Mạnh Tề Khang cảm giác Hạ Châu có gì đó khang khác.
Không, nói chính xác thì hai tháng qua, biểu hiện của Hạ Châu đều không bình thường. Trước kia Mạnh Tề Khang du học ở nước ngoài, Hạ Châu quản lý công ty ở trong nước.
Anh ta biết Hạ Châu rất bận, nhưng dù bận cỡ nào thì Hạ Châu vẫn sẽ gửi email cho anh ta. Có khi hai ngày một lần, có khi ba ngày một lần. Cũng chẳng nói gì quan trọng, thậm chí đôi khi chỉ có một bức ảnh, một câu nói.
Hạ Châu chia sẻ với anh ta bầu trời xanh nơi nước nhà, chia sẻ bài hát yêu thích, hoặc chia sẻ một cuốn sách hắn đọc hôm nay.
Có lúc Mạnh Tề Khang sẽ trả lời, đôi lúc thì không.
Tuy vậy, họ vẫn luôn duy trì mối quan hệ không thường xuyên nhưng lại thoải mái này. Vậy mà bắt đầu từ hai tháng trước, Hạ Châu không gửi email nào cho anh ta nữa.
Mạnh Tề Khang gửi email mang tính thăm dò, hỏi: “Dạo này bận rộn lắm hả?”
Hạ Châu không hề trả lời.
Mạnh Tề Khang vừa trở về từ nước ngoài vào hôm qua.
Trước khi về anh ta đã gọi cho Hạ Châu, Hạ Châu nghe giọng anh ta có hơi sững sờ, giọng điệu cũng xa lạ hơn nhiều.
Vốn dĩ Mạnh Tề Khang gọi điện là muốn bảo Hạ Châu đến đón mình, nhưng nghe giọng nói hơi lạnh nhạt của Hạ Châu, câu nói đó không sao thốt ra được.
Cuối cùng khi cúp điện thoại, Mạnh Tề Khang đề nghị hai người gặp nhau một lần sau khi anh ta về nước, Hạ Châu đã đồng ý.
Địa điểm là quán bar của Thẩm Tinh Vỹ.
Thẩm Tinh Vỹ là bạn chung của họ, bầu không khí trong quán bar rất sôi động, gặp nhau ở đây rất dễ hâm nóng mối quan hệ của họ lần nữa… Giống như trước đây.
Không phải Mạnh Tề Khang không biết Hạ Châu thích mình, thậm chí còn biết Hạ Châu thích mình nhiều năm rồi.
Nhưng Mạnh Tề Khang luôn nghĩ, tốt nhất là họ nên duy trì tình bạn như vậy, anh ta thích những email mà thỉnh thoảng Hạ Châu gửi, anh ta thích tình yêu kìm nén của Hạ Châu, anh ta thích những cuộc điện thoại thi thoảng và câu chúc ngủ ngon khàn khàn của Hạ Châu.
Mạnh Tề Khang không muốn phá vỡ mối quan hệ này.
Mạnh Tề Khang không thích tình yêu công khai và cuộc hôn nhân khiến người ta khó chịu, vì anh ta nghĩ nhiệt huyết rốt cuộc cũng sẽ tan biến, những người yêu nhau cuối cùng sẽ chán ghét nhau.
… Huống chi anh ta còn không yêu Hạ Châu.
Mạnh Tề Khang cũng không biết mình và Hạ Châu sẽ ra sao.
Có lẽ anh ta sẽ gặp được một người đàn ông khiến mình yêu bất chấp, yêu đến mức sẵn sàng yêu đương, kết hôn và ở bên người đó mãi mãi. Có lẽ Hạ Châu vẫn yêu anh ta nhưng sẽ chọn một người không yêu để kết hôn. Hoặc có lẽ, tương lai của anh ta thuộc về Hạ Châu.
Mạnh Tề Khang không ngờ có ngày Hạ Châu lại lạnh nhạt với anh ta.
Điều này khiến anh ta hơi hoảng.
Anh ta nhận ra mình có thể chấp nhận Hạ Châu thuộc về người khác, nhưng không thể chấp nhận Hạ Châu không yêu mình.
Nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh cảm thấy việc Hạ Châu vô cớ đột nhiên không thích mình nữa, có lẽ chỉ là do mình cư xử quá lạnh lùng khiến Hạ Châu mệt mỏi.
Hay đúng hơn là, Hạ Châu chỉ đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Đến khi Mạnh Tề Khang gặp Hạ Châu, anh ta mới biết mọi chuyện khác xa những gì mình nghĩ.
Từ đầu đến cuối Hạ Châu khá lơ đễnh, thậm chí khi Mạnh Tề Khang lấy vé buổi hòa nhạc của nghệ sĩ dương cầm mà cả hai cùng thích, mời Hạ Châu đi xem cùng, Hạ Châu cũng chỉ liếc thời gian rồi bình tĩnh nói, “Xin lỗi, hôm đó tôi có cuộc họp quan trọng, không có thời gian rảnh.”
Mạnh Tề Khang bối rối lấy lại vé.
Đúng lúc này, một chàng trai say rượu từ đâu xuất hiện, nói: “Hạ Châu, sao anh cũng ở đây?”
Sau đó cậu trai kia nhìn anh ta, cau mày, giọng điệu đầy thái độ thù địch: “Sao anh lại ở đây với Mạnh Tề Khang?”
Hạ Châu thoáng sửng sốt, rồi trả lời: “Em lặp lại lần nữa đi.”
“Em nói, sao anh lại ở đây với Mạnh Tề Khang?”
Bỗng nhiên Hạ Châu giương mày, gọi cậu: “Khâu Ngôn Chí.”
Khâu Ngôn Chí: “Hở?”
Hạ Châu vươn tay kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, nhéo mũi Khâu Ngôn Chí rồi cười nói: “Em có biết em đã bị bại lộ hoàn toàn không?”
“… Bại lộ gì cơ?” Khâu Ngôn Chí chớp mắt khó hiểu.
Hạ Châu nở nụ cười: “Không có gì, sao em lại say đến mức này, đi với ai vậy?”
“Với Trương Dục Hiên…” Khâu Ngôn Chí nhíu mày, hơi ghét bỏ, “Trương Dục Hiên hát dở quá.”
Hạ Châu: “Ừm… Vậy là vì Trương Dục Hiên hát dở quá, nên em bỏ chạy à?”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu: “Đâu có, bây giờ Trương Dục Hiên đang tám với người khác, không hát nữa… Em ra ngoài là vì…”
“Vì em muốn đi toilet…” Bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí bắt đầu lo lắng, cậu ngó xung quanh rồi nói, “Toilet ở đâu vậy? Em không tìm được…”
Hạ Châu xoa tóc cậu, cười bảo: “Tôi dẫn em đi.”
Sau khi kéo Khâu Ngôn Chí đứng dậy, Hạ Châu chợt nghe thấy một giọng nam lạnh lùng gọi mình.
“Hạ Châu.”
Hạ Châu ngoảnh lại, bấy giờ mới nhớ Mạnh Tề Khang đang ngồi đối diện.
Sắc mặt Mạnh Tề Khang rất khó coi, anh ta đứng dậy: “… Tôi có chút việc, đi trước đây.”
Hạ Châu nhớ ra vừa rồi, mình gần như đã hoàn toàn ngó lơ người đàn ông đối diện, hắn mím đôi môi mỏng: “Anh Tề Khang, xin lỗi, vừa rồi…”
Nhưng Mạnh Tề Khang chẳng nhìn hắn một cái, quay người bỏ đi luôn.
“Hạ Châu, toilet toilet toilet…” Khâu Ngôn Chí réo như bùa đòi mạng, Hạ Châu lập tức không còn lòng dạ nghĩ về Mạnh Tề Khang nữa, hắn nắm tay Khâu Ngôn Chí đi tìm toilet cho cậu.
Sau khi ra khỏi toilet, Khâu Ngôn Chí càng say hơn nữa, gần như không thể đứng thẳng được. Hạ Châu rửa tay giúp cậu rồi bế người lên, đi về phía cửa quán bar.
Kết quả vừa đi được hai bước thì gặp Thẩm Tinh Vỹ.
Thẩm Tinh Vỹ thấy Hạ Châu và Khâu Ngôn Chí trong vòng tay Hạ Châu, rất sững sờ: “Ủa ông đến đây với Mạnh Tề Khang mà? Đây là…”
Hạ Châu chưa kịp lên tiếng thì Khâu Ngôn Chí đã say mèm, chào hỏi Thẩm Tinh Vỹ: “Hè lâuuu, Thẩm Tinh Vỹ, lâu rồi không gặp!”
Thẩm Tinh Vỹ ngơ ngác vẫy tay lại: “Lâu rồi không gặp… Cơ mà cậu là ai?”
Hạ Châu mim cười rồi nói với Thẩm Tinh Vỹ: “Đây là Khâu Ngôn Chí, bây giờ em ấy say quá rồi, bọn tôi đi trước đây.”
Hạ Châu nói xong nhấc chân chuẩn bị đi, Thẩm Tinh Vỹ vội đuổi theo, không nhịn được hóng hớt: “Ông vẫn chưa nói với tôi đây là tình huống gì? Khâu Ngôn Chí có lai lịch gì? Tôi chưa bao giờ gặp cậu ta, sao cậu ta biết tên tôi? Mà Mạnh Tề Khang đi đâu rồi? Các ông khó khăn lắm mới gặp được một lần…”
“Không được nhắc tới Mạnh Tề Khang.” Khâu Ngôn Chí lầm bầm.
“Được, không nhắc anh ta nữa.” Hạ Châu hôn lên trán cậu, dỗ dành cậu không hề có giới hạn.
Thẩm Tinh Vỹ đứng bên cạnh nhìn mà mắt chữ O mồm chữ A.
Mạnh Tề Khang đâu? Mạnh Tề Khang thì sao? Ông thích Mạnh Tề Khang nhiều năm rồi cơ mà? Hạ Châu ông tỉnh lại coi! Tên đàn ông xa lạ trong vòng tay ông chui đâu ra vậy?!
Khâu Ngôn Chí vươn tay ôm cổ Hạ Châu, ngoan ngoãn hơn hẳn, lúc sắp rời khỏi quán bar, bỗng nhiên Khâu Ngôn Chí reo lên: “Hạ Châu, Hạ Châu, em muốn cái đó…”
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn lên, đó là đồ trang trí treo trên tường, một bé hổ con đội vương miện nhỏ.
Hạ Châu ôm Khâu Ngôn Chí, không thể lấy được bèn quay lại nói với Thẩm Tinh Vỹ: “Lấy giúp tôi cái vương miện nhỏ kia đi.”
Thẩm Tinh Vỹ bĩu môi lấy chiếc vương miện nhỏ trên tường xuống, nhét cho Khâu Ngôn Chí.
Chả biết có phải ảo giác hay không, lúc Thẩm Tinh Vỹ tháo vương miện xuống khỏi đầu bé hổ, anh ta có ảo giác hồi tưởng* rất mãnh liệt, như thể anh ta đã từng làm thế.
(*Hay còn được biết đến là hiện tượng déjàvu)
Thẩm Tinh Vỹ lắc đầu, gạt suy nghĩ kỳ lạ này.
Trương Dục Hiên vốn tưởng Khâu Ngôn Chí đã về trước, nhưng đến khi cậu ta về nhà trọ, gõ cửa cả buổi cũng chẳng thấy phản hồi. Trương Dục Hiên và Liễu Trừng lại chạy đến ký túc xá của Khâu Ngôn Chí, nhưng trong phòng chỉ có một mình Diệp Minh Húc.
Trương Dục Hiên sốt ruột hỏi: “Khâu Ngôn Chí về chưa?”
Diệp Minh Húc hơi ngạc nhiên: “Đàn anh đã dọn ra ngoài ở rồi mà? Anh ấy không về đây nhiều ngày rồi.”
Trương Dục Hiên: “Chúng tôi đến bar, nhưng mới nhoáng cái đã không thấy Khâu Ngôn Chí đâu, có lẽ điện thoại của cậu ấy cài chế độ im lặng nên mãi không ai bắt máy, giờ chúng tôi không liên lạc được, cũng chẳng tìm thấy cậu ấy… Liệu có chuyện gì xảy ra với Khâu Ngôn Chí không?”
Sắc mặt Diệp Minh Húc tái đi, cố gắng bình tĩnh nói: “Đàn anh không sao đâu, đừng lo… Tuy đó là quán bar nhưng đàn anh là đàn ông, chắc chắn là không sao đâu…”
Liễu Trừng tốt bụng nhắc nhở: “Quán bar nơi Khâu Ngôn Chí biến mất là gay bar.”
Khuôn mặt Diệp Minh Húc lập tức trắng bệch.
Ba người hốt hoảng chạy đến gay bar để tìm người.
Kết quả vừa tới cửa quán bar, Liễu Trừng kích động kêu lên: “Nghe máy rồi! Cuối cùng Khâu Ngôn Chí cũng nghe máy!”
Diệp Minh Húc nóng ruột, vội giật lấy điện thoại: “Đàn anh! Đàn anh, anh đang ở đâu?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên: “Em ấy ngủ rồi.”
Diệp Minh Húc sững người tại chỗ.
Ngay sau đó, giọng nói mơ màng của Khâu Ngôn Chí phát ra từ điện thoại: “Hạ Châu, ai đó…”
“Không có gì, ngủ tiếp đi.”
Một giây sau, điện thoại đã bị người ở đầu bên kia cúp máy.
Vẻ mặt Trương Dục Hiên lo lắng: “Diệp Minh Húc, sao rồi? Điện thoại nói gì?”
Diệp Minh Húc vô cảm trả lại di động cho Liễu Trừng, nói với Trương Dục Hiên: “Anh ấy rất an toàn.”
Trương Dục Hiên: “Vậy cậu ấy ở đâu? Sao không về?”
Diệp Minh Húc: “Trên giường Hạ Châu.”
Dứt câu Diệp Minh Húc xoay người đi thẳng, cậu ta đi hai bước lại quay lại: “Sau này đừng tìm tôi vì những chuyện liên quan tới Khâu Ngôn Chí nữa.”
Đến khi Diệp Minh Húc đã đi một quãng xa, Trương Dục Hiên mới chớp mắt, hoang mang: “Hạ Châu là ai?”
Liễu Trừng nhún vai: “Sao tôi biết được.”
Trương Dục Hiên rút di động ra: “Không được, tôi phải gọi cho Ngôn Ngôn, hình như đàn em của cậu ấy hiểu lầm gì rồi…”
Liễu Trừng lấy điện thoại của Trương Dục Hiên, thở dài: “Thôi, cậu đừng xen vào.”
“Nhưng cứ tiếp tục thế này, Ngôn Ngôn sẽ không bao giờ cua được đàn em của mình.”
“Trương Dục Hiên, khi cậu hát bài ‘Người anh yêu không phải là em’, Khâu Ngôn Chí đang làm gì?”
“… Ăn, ăn gì đó?”
“Không, tôi ngồi dưới gầm bàn thấy cậu ấy đang cười.”
“Thì sao, điều này có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là không phải ai cũng giống cậu, chuyện của mỗi người khác nhau… Chẳng hạn như sau khi bị người mình thích từ chối, có người sẽ tan nát cõi lòng, trở nên cuồng loạn, cảm giác cả thế giới sụp đổ, nhưng có người lại tìm được bến đỗ tiếp theo.”
Trương Dục Hiên khiếp sợ trố mắt.
Để Khâu Ngôn Chí ngủ thoải mái hơn, Hạ Châu định thay đồ ngủ cho cậu.
Lúc cởi quần áo, Hạ Châu chú ý đến chiếc vương miện nhỏ Khâu Ngôn Chí cầm trong tay.
Hạ Châu mỉm cười, vươn tay định lấy chiếc vương miện nhỏ của cậu trước, nào ngờ hắn vừa chạm vào vương miệng thì Khâu Ngôn Chí thức dậy.
“Anh làm gì đó…” Khâu Ngôn Chí lẩm bẩm.
“Đi ngủ đi, đưa vương miện cho tôi, tôi cất giúp em.”
“… Anh tính cất ở đâu?”
“Tôi đặt trên đầu giường nhé?”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu, mơ màng ngồi dậy từ trên giường rồi bước đến phòng để đồ, giấu chiếc vương miện nhỏ trong một tủ treo quần áo.
“Em làm gì vậy?” Hạ Châu hỏi.
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn Hạ Châu, cười ngốc: “Vương miện nhỏ mà em thích… Phải cất vào tủ quần áo…”
“Sao lại phải làm thế?”
Khâu Ngôn Chí không trả lời hắn, cậu dụi mắt quay trở lại giường một lần nữa.
Khi đến bên giường, cậu lại ngơ ngác chớp mắt, tầm mắt rơi vào hai chiếc cốc tình nhân trên đầu giường.
Cái này được Hạ Châu mua dạo trước, không chỉ vậy, hắn còn mua hai bộ đồ ngủ trẻ con và rèm cửa màu xanh nhạt.
Hạ Châu thấy Khâu Ngôn Chí nhìn chằm chằm vào chiếc cốc tình nhân, bèn hỏi cậu: “Thích không?”
Khâu Ngôn Chí gật đầu, nói khẽ: “Thích.”
Cậu lại bước qua cầm đôi cốc tình nhân lên, loạng choạng tới phòng để đồ, cất cốc tình nhân vào tủ quần áo.
Dường như Hạ Châu đã hiểu ra gì đó.
Hắn ra ngoài lấy hai lọ kẹo, đưa ra trước mặt Khâu Ngôn Chí: “Thích cái nào?”
Khâu Ngôn Chí không chút do dự, chọn lọ kẹo hoa quả bên trái.
Sau đó cậu ôm lọ kẹo hoa quả vào lòng.
Quay lại cất vào tủ quần áo.
Hạ Châu cong mắt nở nụ cười, sau đó lấy hai bộ đồ ngủ trẻ con từ trong tủ ra: “Thích cái này nữa không? Muốn cất luôn không?”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt nhìn Hạ Châu.
Sau đó cậu nắm tay Hạ Châu, kéo hắn đến tủ quần áo rồi ‘cất’ Hạ Châu vào trong.
Hạ Châu bỗng sững sờ.
Một lúc lâu sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, ánh mắt sâu thẳm.
“Khâu Ngôn Chí.”
Hạ Châu gọi cậu bằng chất giọng khàn khàn.
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có phần ngây ngô: “Sao thế?”
Hạ Châu kéo cậu vào lòng rồi hôn cậu.
Nụ hôn bất ngờ khiến Khâu Ngôn Chí lập tức mở to hai mắt, nhưng cậu không phản kháng, đôi mắt chớp chớp rồi nhắm lại, thậm chí ngoan ngoãn vươn tay vắt lên cổ Hạ Châu.
Cánh tay ôm eo cậu của Hạ Châu càng siết chặt hơn, mạnh đến mức như muốn khảm cậu vào cơ thể mình. Nụ hôn của hắn cũng mãnh liệt hơn, đầu lưỡi cạy hàm răng Khâu Ngôn Chí một cách thô bạo, bá đạo, cưỡng chế, xâm phạm và chiếm lấy từng chút một.
Nụ hôn mạnh mẽ gần như cuốn đi toàn bộ không khí trong miệng Khâu Ngôn Chí, khiến cậu như thiếu dưỡng khí, nhưng không vì vậy mà người đàn ông tha cho cậu, ngược lại còn bế cậu lên, dời chiến trường đến phòng ngủ.