Chương 65
Khâu Ngôn Chí hôn mê gần bốn tháng, vừa tỉnh dậy cậu đã nằm trên giường bệnh khóc lóc nức nở.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Các bác sĩ nhìn nhau, không biết phải làm thế nào.
Các bác sĩ khác ghé tai nhau bàn bạc một lúc, quyết định không dùng thuốc an thần cho người bệnh, định để người bệnh tự bình tĩnh lại trước.
Thế là họ rời đi trước, chỉ để lại một bác sĩ trẻ tuổi ở bên cạnh Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí khóc gần một tiếng đồng hồ, cho đến khi kiệt sức mới dừng lại, cậu nhìn lên trần nhà, đôi mắt đỏ hoe lặng lẽ rơi nước mắt.
Bác sĩ trẻ thấy tình trạng của Khâu Ngôn Chí đã khá hơn một chút, cậu chàng nghiêng người lại, cẩn thận hỏi: “Anh Khâu, bây giờ anh thế nào?”
Khâu Ngôn Chí ngoảnh sang nhìn cậu ta.
Cậu nhọc nhằn giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, đoạn hỏi: “… Tôi… hôm mê… bao lâu rồi?”
Vì lâu quá không nói chuyện nên cổ họng Khâu Ngôn Chí khàn đặc và rất trầm, bác sĩ trẻ không nghe rõ bèn ghé lại gần hơn, hỏi: “Anh nói sao ạ?”
Khâu Ngôn Chí hỏi lại: “Tôi… hôn mê… Bao lâu rồi?”
“117 ngày.” Bác sĩ trẻ cười nói, “Gần bốn tháng, trong tình huống bình thường, người thực vật hôn mê quá ba tháng rất khó tỉnh lại, anh tỉnh lại đúng là kỳ tích.”
Khổng Tú Khiết cầm hộp cơm rỗng bước vào, sau đó nói với Khâu Ngôn Chí: “Cậu Khâu, tôi vừa hỏi bác sĩ, chút nữa cậu phải kiểm tra, tạm thời chưa ăn cơm được.”
Khâu Ngôn Chí gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Sau đó cậu được người ta đẩy vào các phòng khác nhau, làm rất nhiều kiểu kiểm tra.
Tình trạng của Khâu Ngôn Chí rất tốt, ngoài việc nằm bất động trên giường trong thời gian dài khiến cơ bắp hơi teo rút, cần tập luyện phục hồi chức năng thì không có di chứng nào khác.
Bác sĩ dò hỏi Khâu ngôn Chí có nhớ mình đã làm gì trước khi hôn mê không? Nguyên nhân nào đã dẫn đến tình trạng hôn mê của cậu?
Khâu Ngôn Chí im lặng một hồi, lắc đầu nói không biết.
Bác sĩ thở dài, dặn cậu ăn cơm đúng giờ, tập phục hồi chức năng đều đặn.
Nhưng Khâu Ngôn Chí không có tinh thần.
Khổng Tú Khiết nấu cháo trắng cho cậu, Khâu Ngôn Chí ăn hai miếng đã lắc đầu nói no rồi.
Khổng Tú Khiết lo lắng cho cậu, khuyên cậu ăn thêm chút nữa.
Thế là Khâu Ngôn Chí ăn thêm một ngụm nữa, kết quả vừa nuốt xong lại cúi xuống thùng rác, nên hết tất cả thức ăn vừa ăn.
Khổng Tú Khiết vội vàng đưa khăn giấy và nước súc miệng cho cậu, áy náy xin lỗi, nói mình không nên khuyên cậu ăn tiếp.
Khâu Ngôn Chí súc miệng xong lau miệng, mệt mỏi lắc đầu nói không sao, sau đó nằm lại xuống giường.
Dường như cậu luôn mệt mỏi, bác sĩ bảo cậu tập phục hồi chức năng, nhưng có vẻ cậu không còn sức lực, luôn từ chối bảo chút nữa rồi tập.
Nói xong lại nhắm mắt ngủ mất.
Thật ra Khâu Ngôn Chí đã ngủ rất lâu rồi, căn bản không ngủ nổi nữa, có lúc cậu cảm giác mình thực sự ngủ thiếp đi, có lúc lại thấy mình chỉ là không muốn mở mắt ra.
Cứ mê man như thế, chẳng biết bao lâu sau, cửa phòng bệnh bị ai đó mở ra.
Giọng Khâu Hy Thành vang lên: “Chi Chi, nghe nói em đã tỉnh, anh và bố đến thăm em đây.”
Khâu Ngôn Chí vô thức cau mày, nhưng cậu vẫn không muốn mở mắt.
Cậu ngủ quay lưng về phía cửa phòng bệnh.
Khâu Hy Thành và Khâu Hoằng Thịnh không thấy mặt cậu, chỉ có thể thấy Khâu Ngôn Chí nằm cuộn tròn, không nhúc nhích.
Khổng Tú Khiết đứng dậy, nhìn Khâu Hoằng Thịnh rồi nói nhỏ: “Cậu Khâu đang ngủ, vẫn chưa thức dậy.”
Giọng điệu Khâu Hy Thành nhẹ nhàng: “Chi Chi ngủ lâu lắm rồi, huống chi bố đến thăm em ấy, nên gọi em ấy dậy thì hơn, để tôi gọi dậy.”
Vừa dứt lời, anh ta nhấc chân định đến bên giường Khâu Ngôn Chí thì bị Khâu Hoàng Thịnh trầm giọng ngắt lời, “Thôi, đừng gọi nó, để nó ngủ trước đã.”
Trước mặt Khâu Hoằng Thịnh, Khâu Hy Thành hỏi thăm bác sĩ về tình hình của Khâu Ngôn Chí, giọng điệu rất lo lắng.
Bác sĩ Lâm nhìn Khâu Ngôn Chí rồi nói: “Người bệnh đang ngủ, hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện?”
Ba người còn chưa ra ngoài thì cửa đã bị mở ra, Phí Tư Hạo bước vào.
Khâu Hoằng Thịnh hỏi: “Cậu là?”
“Chào chú ạ, cháu là…” Phí Tư Hạo ngập ngừng, cười nói, “Bạn của Chi Chi.”
Sau đó bọn họ nói tiếp vài câu rồi mới đi theo bác sĩ ra ngoài.
Rốt cuộc phòng bệnh cũng yên tĩnh trở lại.
Đôi lông mày nhíu chặt của Khâu Ngôn Chí rốt cuộc giãn ra, một lát sau cậu mơ màng ngủ thiếp đi.
Bác sĩ Lâm Khang Ninh phụ trách Khâu Ngôn Chí là một bác sĩ trẻ vừa tốt nghiệp không lâu, tính cách nhanh nhẹn vui vẻ, thường xuyên đốc thúc Khâu Ngôn Chí tập phục hồi chức năng.
Nhưng Khâu Ngôn Chí luôn tỏ ra ỉu xìu mệt mỏi, Lâm Khang Ninh dặn cậu nhớ tập phục hồi chức năng, cậu ừ lên ừ xuống nhưng quay gót lại nằm trên giường ngủ tiếp.
Bác sĩ Lâm nhắc nhở vài lần cũng hơi bực, nhìn Khâu Ngôn Chí bảo: “Sao cậu vô tâm với cơ thể mình thế?”
Khâu Ngôn Chí ngơ mặt nhìn Lâm Khang Ninh, “Tôi đâu có vô tâm với cơ thể mình, chỉ là tôi thấy rất mệt thôi.”
Bác sĩ Lâm bị cậu nhìn mà bất lực, thở dài, cảm giác mình đúng là lo chuyện bao đồng, đau lòng nhức óc vì một người bệnh.
Nhưng cậu ta thực sự không nhìn nổi, bèn lấy xe lăn tự đẩy Khâu Ngôn Chí đến phòng phục hồi chức năng: “Cậu cứ nằm thế này thì còn mệt mãi, hơn nữa cậu không tập phục hồi thì bao giờ mới khá lên, rồi khi nào mới ra viện được!”
Khâu Ngôn Chí cứ thế bị ép buộc, bắt đầu tập phục hồi theo nhịp độ bữa đực bữa cái.
Tuy nhiên sau khi lui tới, bác sĩ Lâm đã trở nên thân quen với cậu.
Thỉnh thoảng Phí Tư Hạo sẽ đến thăm cậu.
Mặc dù lần nào đến cũng đi vội vàng, nhưng luôn đầy đủ thủ tục hình thức.
Lần này tới thăm thậm chí còn cầm theo mấy đóa hồng, anh ta mỉm cười cắm hoa hồng vào bình trước giường Khâu Ngôn Chí, dịu dàng hỏi: “Chi Chi, dạo này tập phục hồi chức năng sao rồi?”
Khâu Ngôn Chí đặt kìm kẹp tay xuống, trả lời: “Vẫn ổn, hai hôm nữa là được về nhà, tự tập dần.”
Bây giờ đã bắt đầu mùa đông, nhiệt độ hai hôm nay giảm mạnh, Phí Tư Hạo mặc rất dày, vừa vào phòng bệnh đã nóng muốn cởi áo.
Anh ta cúi đầu muốn cởi khăn quàng cổ, nhưng vừa cởi được một nửa đã bị Khâu Ngôn Chí ngăn lại.
Khâu Ngôn Chí nhìn anh ta, chớp mắt: “Phí Tư Hạo, tôi có thể chụp anh một bức ảnh không?”
Phí Tư Hạo thoáng sửng sốt, anh ta nói: “Được thôi, giờ luôn hả?”
Khâu Ngôn Chí gật đầu.
Phí Tư Hạo cười bảo: “Vậy anh cởi áo khoác và khăn quàng cổ nhé.”
“Không cần đâu.” Khâu Ngôn Chí cuống quít nói, “Tôi thích anh như bây giờ!”
Hai hôm nay Khâu Ngôn Chí luôn uể oải, buồn bã, bây giờ hiếm khi tươi tỉnh, lông mày nhướng cao, đôi mắt sáng long lanh.
Lúc Phí Tư Hạo ngẩng đầu nhìn cậu cũng hơi sững sờ.
Thậm chí trong đầu còn xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ: … Khâu Ngôn Chí, có vẻ cũng đẹp lắm.
Phí Tư Hạo còn chưa kịp nói gì thì Khâu Ngôn Chí đã gắng gượng vịn giường đứng dậy.
Khâu Ngôn Chí ghé lại gần Phí Tư Hạo, sửa lại khăn quàng cổ cho anh ta, động tác của cậu rất nhẹ nhàng như đang mân mê món trang sức quý giá nào đó, ngón tay lạnh buốt cọ vào má Phí Tư Hạo, hơi ngứa.
Cuối cùng chỉnh sửa xong, chiếc khăn lông dê màu đen che khuất một phần ba khuôn mặt Phí Tư Hạo.
Khâu Ngôn Chí lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chụp ảnh Phí Tư Hạo.
Phí Tư Hạo cảm giác Khâu Ngôn Chí hơi là lạ.
Cậu không cho anh ta tháo khăn quàng cổ, và có vẻ cậu thích tư thế hơi cúi đầu của anh ta.
Lúc Phí Tư Hạo mỉm cười, Khâu Ngôn Chí còn căng thẳng nhìn anh ta, nói: “Tấm tiếp theo đừng cười nhé.”
Chụp xong, Phí Tư Hạo muốn lại gần xem thành phẩm nhưng nhận ra mười mấy tấm ảnh hầu như đều cùng một tư thế, chỉ có sự khác biệt rất nhỏ, Phí Tư Hạo hỏi cậu: “Sao chụp giống nhau vậy?”
Khâu Ngôn Chí cúi xuống sờ tấm ảnh trên màn hình, mỉm cười vui vẻ: “Đẹp mà.”
Phí Tư Hạo biết mình có ngoại hình xuất sắc, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người ngắm ảnh mình bằng ánh mắt đó, giọng điệu đó, nói rằng rất đẹp.
Trong lòng Phí Tư Hạo có một cảm giác rất kỳ lạ, thậm chí anh ta chủ động muốn cho Khâu Ngôn Chí chút ngon ngọt, thế là anh ta nghiêng người qua hôn lên má Khâu Ngôn Chí.
Nào ngờ chưa hôn được thì Khâu Ngôn Chí nhíu mày, tránh đi.
Phí Tư Hạo hơi xấu hổ.
Khâu Ngôn Chí cất điện thoại: “Có người kìa.”
Phí Tư Hạo quay đầu nhìn lại thì thấy bác sĩ Lâm ở cửa.
… Hóa ra là mắc cỡ.
Phí Tư Hạo đã hiểu.
Vừa rồi Lâm Khang Ninh không hề thấy gì, chỉ thấy đầu hai người ghé lại rất gần, cậu ta còn tưởng Khâu Ngôn Chí và người đàn ông kia đang ghé vào cùng nhìn điện thoại, cũng không nghĩ nhiều, mỉm cười bước qua như trước đó: “Uầy, sao bữa nay chịu khó vậy ta? Còn biết đứng dậy chứ không nằm lì như trước nữa?”
Cậu ta vừa dứt lời, Khâu Ngôn Chí lại quay về giường tiếp tục nằm lì.
Lâm Khang Ninh: “…”
Lâm Khang Ninh và Khâu Ngôn Chí đã khá quen với nhau, cậu ta ngồi xuống bên giường Khâu Ngôn Chí, thuận tay nhét chăn mền cho cậu, rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông chỉ mới gặp hai lần, cười nói: “Tôi nhớ anh rồi, anh là bạn của Khâu Ngôn Chí nhỉ? Sau này các anh rảnh thì khuyên cậu ta thêm vài câu đi, bảo cậu ta tập phục hồi chức năng, đừng nằm lì trên giường mãi thế, bây giờ cậu ta đi đường còn phải đẩy xe tập đi…”
Phí Tư Hạo nhìn bàn tay dịch chăn của Lâm Khang Ninh, nhíu mày trả lời: “Tôi biết rồi, bác sĩ Lâm, tôi sẽ khuyên bạn trai của tôi.”
Lâm Khang Ninh: “… Bạn trai?”
Lâm Khang Ninh nhìn thấy ánh mắt của Phí Tư Hạo, bỗng nhận ra điều gì đó, cậu ta đứng dậy gãi đầu giải thích: “Anh, anh đừng hiểu lầm, tôi… tôi là thẳng…”
Khâu Ngôn Chí vẫn đang cúi đầu xem điện thoại.
Lâm Khang Ninh thúc tay Khâu Ngôn Chí, bối rối nói: “Khâu Ngôn Chí, bạn trai cậu hiểu lầm rồi…”
Khâu Ngôn Chí gật đầu cho có lệ: “Ờ, cậu ta thẳng, có bạn gái rồi.”
Phí Tư Hạo thấy Khâu Ngôn Chí vẫn đang ngắm ảnh mình, tâm trạng khá hơn chút, cũng không thấy xấu hổ vì trò hề mình vừa gây ra nữa.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta nhận được một tin nhắn, anh ta nhìn thoáng qua rồi bỏ di động vào túi, ngẩng đầu nở nụ cười với Khâu Ngôn Chí: “Chi Chi, anh có vài việc phải đi trước, lần sau quay lại thăm em nhé.”
“Ờ ok.”
Lúc đi ra Phí Tư Hạo còn quay lại nhìn thoáng qua, lòng hơi khó hiểu.
Anh ta sắp về rồi, sao Khâu Ngôn Chí vẫn không ngẩng đầu lên nhìn anh ta, mà cứ ngó đăm đăm vào tấm ảnh của anh ta vậy?
Khâu Ngôn Chí chọn tấm ảnh đẹp nhất từ những tấm vừa chụp, sau đó gửi sang máy tính bảng, mở ứng dụng photoshop ra.
Lâm Khang Ninh nghĩ đến bạn trai của Khâu Ngôn Chí, cảm giác hơi câm nín, cậu ta phàn nàn, “Khâu Ngôn Chí, ham muốn chiếm hữu của bạn trai cậu quá mạnh, sao hiểu lầm linh tinh thế…”
Khâu Ngôn Chí tập trung photoshop không nói câu nào.
Lâm Khang Ninh thấy tấm ảnh trên máy tính bảng, lắc đầu: Khâu Ngôn Chí thích bạn trai cậu biết bao ~
Lâm Khang Ninh đến bên cửa sổ, thở dài: “Cậu rảnh thì đừng quên mở cửa thông gió, cậu xem căn phòng ngột ngạt của cậu…”
Vừa mở cửa sổ ra, cậu ta đã sững sờ tại chỗ, quay lại cuống cuồng gọi: “Khâu Ngôn Chí! Qua đây!”
Khâu Ngôn Chí vẫn đang vẽ vẽ trên máy tính bảng: “Làm gì?”
Lâm Khang Ninh: “Có cái này cậu phải thấy, nhanh lên coi!”
Khâu Ngôn Chí thấy Lâm Khang Ninh cuống như vậy bèn đặt máy tính bảng xuống, vịn giường đứng dậy, đẩy xe tập đi bên cạnh từ từ đến bên cửa sổ.
Sau khi thấy rõ cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, Khâu Ngôn Chí hơi thất vọng.
Cậu còn tưởng chuyện gì thú vị chứ.
Hóa ra chỉ là Phí Tư Hạo ôm một cô gái đi về phía cổng bệnh viện.
Lâm Khang Ninh chỉ vào đôi trai gái kia, ngón tay run rẩy vì tức giận: “Khâu Ngôn Chí, đó là bạn trai cậu đúng không? Anh ta ngoại tình!”
Khâu Ngôn Chí chớp mắt, nói chầm chậm: “Đừng đoán mò chắc nịch thế, biết đâu người kia là… em họ của anh ta?”
Cậu vừa nói xong, cô gái trong vòng tay Phí Tư Hạo đã kiễng chân lên hôn lên mặt Phí Tư Hạo.
Lâm Khang Ninh càng sốt sắng: “Cậu xem kìa! Cậu thấy chưa? Chắc chắn không phải em họ, cô gái kia hôn anh ta rồi!”
Khâu Ngôn Chí cố gắng giải thích: “Cô gái kia hôn bất ngờ, chắc là Phí Tư Hạo cũng hoảng sợ lắm đó.”
Sau đó…
Phí Tư Hạo, đẩy cô gái kia vào góc tường đá lưỡi cuồng nhiệt.
Khâu Ngôn Chí: “…”
Sao kém cỏi thế con trai.
Con thế này làm bố xấu hổ lắm.
Bỗng nhiên Lâm Khang Ninh nhận ra điều gì đó, cậu ta đóng cửa sổ lại, vẻ mặt trịnh trọng: “Khâu Ngôn Chí, khi đàn ông vượt quá giới hạn, cậu tuyệt đối không được tha thứ cho anh ta, cậu cũng không thể tự lừa dối bản thân vì yêu anh ta, giả vờ như chưa từng có gì xảy ra.”
Khâu Ngôn Chí lại đẩy xe tập đi đến bên giường, Lâm Khang Ninh nói lải nhải không ngớt, Khâu Ngôn Chí thấy ồn quá đành phải nói: “Đừng lo, tôi sẽ chia tay.”
Lâm Khang Ninh: “Vậy bao giờ cậu chia tay? Tôi nghĩ bây giờ cậu có thể gọi điện chia tay anh ta luôn.”
Khâu Ngôn Chí ngồi xuống giường tiếp tục cầm máy tính bảng photoshop ảnh, giọng bình tĩnh: “Vẫn chưa tới lúc.”
Ngoài đoạn ghi âm, vẫn chưa có thêm bằng chứng xác thực hơn.
Hơn nữa, cậu còn muốn chụp nhiều… bức ảnh hơn.
Lâm Khang Ninh nhanh chóng rời đi, Khổng Tú Khiết cũng về nghỉ ngơi, một mình Khâu Ngôn Chí ngồi trong phòng bệnh trống trải, rất tập trung cầm bút điện dung vẽ trên máy tính bảng.
Lông mày, đôi mắt, sống mũi.
Không giống, vẫn không giống.
Sửa kiểu gì cũng kém xa.
Ngón tay của Khâu Ngôn Chí vốn rất yếu vì chưa hồi phục, vé được một lúc, cả bàn tay đã đau nhức, tấm ảnh trên máy tính bảng càng vẽ càng khác.
Khâu Ngôn Chí bặm môi, mở trang web tìm thợ chuyên nghiệp trên đó.
“Tôi muốn chỉnh ảnh.”
“Xin hỏi anh muốn chỉnh thành phong cách nào ạ?”
“Có thể hơi phức tạp, cô có thể phát sóng trực tiếp cho tôi trong khi chỉnh ảnh không, tôi sẽ tường thuật bằng giọng nói?”
“Được, nhưng phải tăng giá, nếu anh cần thì bây giờ có thể gửi ảnh cho tôi, tôi phát trực tiếp màn hình cho anh.”
“Được, vậy thì bắt đầu đi.”
Lần đầu thợ chỉnh ảnh gặp được bên thuê lắm yêu cầu như vậy.
Đây cũng không phải chỉnh ảnh, cô cảm giác như mình đang vẽ lại dựa trên ảnh gốc.
“Lông mi, lông mi dài hơn một chút.”
“Tóc mai bên thái dương ngắn hơn chút.”
“Màu mắt đen hơn xíu, sáng hơn tí nữa.”
Thợ chỉnh ảnh nghĩ, nếu bên thuê không ra giá hậu hĩnh chắc cô đã bỏ job không làm.Sao lại có kiểu khách hàng lắm yêu cầu rườm rà soi mói từng chút vậy chứ?
Đến khi hoàn thành, bàn tay cô cũng sắp tàn phế.
Nhìn bức ảnh thành phẩm và ảnh gốc chỉ còn lại ba phần, thợ chỉnh ảnh không khỏi nói thật: “Mặc dù sau khi photoshop trông đẹp hơn ảnh góc rất nhiều lần, nhưng khác nhau quá, trông như hai người ấy.”
Bên kia im lặng rất lâu.
Sau đó mới phát ra giọng nói run run của nam giới: “… Cảm ơn cô.”
Thợ chỉnh ảnh bỗng hiểu ra điều gì đó.
Cô im lặng rồi nói: “Lần sau nếu cần anh có thể tìm tôi.”
Quá trình phát trực tiếp màn hình kéo dài bốn tiếng đã kết thúc.
Rốt cuộc Khâu Ngôn Chí cũng nhận được ảnh thành phẩm.
Ngón tay cậu hơi run rẩy.
Cậu mở tấm ảnh trên máy tính bảng ra, ôm vào lòng rồi cuộn tròn cơ thể.