Chương 15: Bị mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ.

Lời nói lạnh băng giống như băng trùy, cắm ở trong tim Đàm Đào.
Anh không thể tin được nhìn về phía người yêu một khắc trước còn đối chính mình ngoan ngoãn nhận lời, "Bảo bối, em làm sao vậy?"
Không phải đã nói, tha thứ anh sao?
"Cút ngay."


Tạ Mộc chán ghét nhìn thoáng qua người đàn ông, đáy mắt còn có mê mang.
Cậu thất tha thất thểu muốn đỡ tường đi ra ngoài, biểu hiện đầy đủ căm hận đối với người đàn ông chặn trước mặt.
Như thế nào, tại sao lại như vậy.


Đàm Đào run rẩy môi, thanh âm nghẹn ngào, "Bảo bối, em không phải nói, cho dù là nhớ lại, cũng sẽ tha thứ cho anh sao?"
Những cái tình nùng mật ý đó, những ngọt ngào, chẳng lẽ đều là giả sao?


Thanh niên không biết anh đang nói cái gì, cậu cau mày, gian nan đỡ tường, phải rời khỏi cái nơi có Đàm Đào này.
"Bảo bối, em rốt cuộc làm sao vậy, anh......"
Nam nhân vọt đi lên, bắt được tay cậu.
"Cút ngay, cút ngay!!"


Tạ mộc vừa mới còn đang nỗ lực bảo trì bình tĩnh tức khắc hoảng sợ, cậu điên cuồng mà đem tay ném ra, một chân đá vào trên đùi Đàm Đào.
"Anh còn muốn đối tối làm cái gì!!"


Trong mắt cậu tràn đầy cừu hận, một bên lui về đằng sau, đáy mắt lại vẫn là như vậy quật cường, "Tôi nói cho anh biết, Bạc Khâm sẽ không bỏ qua cho anh!"
Tuy rằng Tạ Mộc nỗ lực biểu hiện ra lãnh ngạnh, nhưng Đàm Đào, vẫn là ở trong mắt cậu bắt giữ tới sự sợ hãi.


available on google playdownload on app store


Sự sợ hãi quen thuộc, làm anh cả người rét run.
Người yêu sợ hãi anh, trên đời này không còn có so cái này càng thêm tàn nhẫn.
Đã từng, Đàm Đào có thể bất chấp tất cả, trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung*, dù sao cũng đã tới tình trạng này, anh còn sợ cái gì.


(*) cưỡng ép
Nhưng hiện tại, anh đã cảm nhận được sự ấm áp kia.
Tạ Mộc, cũng là có thể nhu thuận ở trong lòng ngực anh, ngoan ngoãn tiếp nhận hôn môi.
Mà hiện tại, bảo bối của anh, một lần nữa sợ hãi anh.


Tạ Mộc đá chân không hề lưu tình, là dùng tàn nhẫn nhất, đạp tới trên đùi Đàm Đào, chỉ cảm thấy xương đau.
Không phải chân, mà là tâm.
Rốt cuộc là nơi nào làm sai.
Rõ ràng, Tiểu Mộc đều nói, sẽ tha thứ mình.


Chẳng lẽ, em ấy sau khi nhớ tới, là có thể mặc kệ khoảng thời gian tốt đẹp này của bọn họ sao?
Bạc Khâm thì tốt như vậy


Cho dù mình đối đãi Tiểu Mộc như vậy, cho dù Bạc Khâm đem em ấy vứt đi như giày rách, em ấy đều sẽ dễ dàng như vậy mà một lần nữa trở lại vòng tay của Bạc Khâm sao?


Tâm tình Đàm Đào hiện tại không thua gì ngày mùa đông không mặc quần áo đứng ở trời băng đất tuyết, cả người đều phát lạnh.
Nhưng anh không nghĩ sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy, từ bỏ trong khoảng thời gian này, hạnh phúc.


Cho dù chân bị đá đến đau, trái tim co thành một dúm, Đàm Đào vẫn là cố chấp bắt được tay thanh niên.
Anh hồng mắt, khàn khàn thanh âm, gần như cầu xin, "Bảo bối, em đừng, đừng giận anh, anh biết sai rồi......"


"Anh vẫn luôn thay đổi, anh nghe em nói, em thích đi công viên trò chơi, thích kẹo bông gòn, anh đều mua cho em."
Đàm Đào không muốn thừa nhận, Tạ Mộc tìm về ký ức thì từ bỏ mình, trong mắt anh ta tràn đầy tơ máu, nỗ lực muốn giải thích tình huống trước mặt này.


"Em là, là bởi vì kẹo bông gòn tan nên mới giận anh đúng hay không?"
Người đàn ông nói, chậm rãi nửa quỳ ở trên mặt đất, ánh mắt hoảng hốt, vươn đôi tay đi lấy kẹo bông gòn trên mặt đất, "Thực xin lỗi, anh không phải cố ý, anh cho em mua cái mới, em đừng nóng giận, bảo bối, đừng tức giận......"


Đàm Đào hèn mọn như vậy có lẽ có thể làm cho Tạ Mộc mười chín tuổi đau lòng an ủi, nhưng đối với cậu ấy hai mươi tuổi......


-- Tạ Mộc vẫn luôn đang che dấu sợ hãi, đã từng trải qua một đêm ác mộng như vậy, vừa mở mắt lại nhìn đến kẻ thù của mình, cậu không có sợ tới mức cả người phát run đã là tốt lắm rồi.
Cậu hiện tại chỉ có một ý nghĩ.
Tìm được Bạc Khâm.


Tìm được người đàn ông có thể bảo hộ cậu kia.
Cậu không lại đi xem một người đàn ông đang nửa quỳ trên mặt đất kia, mà hoang mang rối loạn, biểu tình hoảng hốt đỡ tường đi ra ngoài.
"Tiểu Mộc, đừng đi, đừng đi......"


Trơ mắt nhìn thanh niên phải rời khỏi, Đàm Đào tay cùng chân bò dậy, trên tay anh tràn đầy đường(glucozo ý), nếu là trước kia Đàm Đào đã sớm ghê tởm đi rửa sạch, nhưng hiện tại, anh ta cứ như không cảm nhận được, điên cuồng mà muốn giữ được thanh niên phía trước.


Không, không nên như thế này.
Vì cái gì, chỉ là lấy lại ký ức mà thôi, mấy ngày này, bảo bối của mình không phải đã yêu mình sao?
Anh hiểu Tạ Mộc.
Cho dù là khôi phục ký ức, đối mặt với Bạc Khâm vô tình, cùng người thiệt tình ăn năn là mình.


Lựa chọn, chẳng lẽ không nên là mình sao?
Tạ Mộc cả người vô lực, cậu cắn răng, tiếp tục đi phía trước đi.
Còn chưa đi vài bước, cửa đã mở ra, một hình bóng của người đàn ông xuất hiện ở nơi đó.


Thanh niên nhìn khuân mặt anh tuấn của người đàn ông kia, trong mắt lập tức lộ ra vui mừng, cậu gọi tên người yêu, "Bạc Khâm!"
Cậu quên mất chuyện sau đó, chỉ nhớ rõ, người trước mắt này là người mà mình dựa vào.


Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi hơi gợi lên, hướng về phía cậu mở ra hai tay.
"Tiểu Mộc, lại đây."
Lúc này đây, Tạ Mộc không chút do dự tiến vào ôm ấp của anh.


Tiến vào lòng ngực người mình ỷ lại, thanh niên lúc này mới thả lỏng lại, người cậu bởi vì sợ hãi mà hơi hơi phát run, ngón tay nhỏ dài nắm chặt quần áo người đàn ông, "Anh mau giúp em đuổi anh ta đi, em sợ......"


Kiên cường mà cậu có, đều là lúc người yêu không có ở đó, Bạc Khâm tới, cậu cũng liền mặc kệ chính mình bắt đầu tìm kiếm sự bảo vệ.
Đàm Đào nhìn một màn này, chỉ cảm thấy người bị rút hết máu, mặt trắng ra, đôi mắt xuất hiện máu đỏ.


Y liều mạng muốn bắt lấy người kia, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy, nhìn cậu lại lần nữa đi đến bên cạnh Bạc Khâm.
"Không, không đúng, bảo bối, sai rồi, sai rồi, anh mới là người yêu của em......"


Người đàn ông tuyệt vọng tố cầu ở trong tai thanh niên không khác gì là uy hϊế͙p͙, đem thân mình hướng về phía lồng ngực người yêu rụt rụt, sợ đến cả người đều phát run.
"Bạc Khâm, Bạc Khâm......"


Nghe tiếng kêu ỷ lại bên tai của thanh niên, người đàn ông anh tuấn gợi lên môi trước sau vẫn chưa hạ xuống, anh ta ôm lấy cậu, bàn tay to lớn có chứa vết chai mỏng dịu dàng vỗ phía sau lưng người yêu.
Quả nhiên, người yêu mình, hiện tại chỉ nhớ rõ mình tốt a.
"Ngoan, Tiểu Mộc, anh đây."


"Không bao giờ sẽ có người, thương tổn em."
Nói, Bạc Khâm tầm mắt từ đang dùng đôi mắt đầy máu trừng Đàm Đào, dừng ở trên người bác sĩ trung niên mới vừa từ phòng trị liệu ra.
"Bác sĩ Trương, lần này cảm ơn ông, tôi cùng người yêu đi trước."


Đàm Đào bỗng nhiên xoay người, không thể tin tưởng nhìn về phía bác sĩ đang mỉm cười hướng về phía người đàn ông kia.
Bạc Khâm mang theo Tạ Mộc đi rồi.


Cho dù y lại nỗ lực muốn giữ lại như thế nào, người yêu của y cũng chỉ là dùng cái loại ánh mắt như đang nhìn rác rưởi này nhìn mình.
Đàm Đào chỉ cảm thấy thân mình từng đợt rét run, anh ta như phát điên vọt tới trước mặt bác sĩ, nhéo cổ áo ông ta rống to,


"Ông đối với em ấy làm cái gì!!"
"Mày mẹ nó rốt cuộc đối em ấy làm cái gì!!"
Bác sĩ trung niên bị dọa mặt trắng cả ra, "Nhân, nhân cách xóa đi a."
Nhân cách...... xóa đi......?
Đàm Đào run rẩy môi, thanh âm như là lạc đi, "Cái gì nhân cách"


"Người bệnh không phải thức tỉnh nhân cách thứ hai sao? Cậu ấy tiếp thu trị liệu, tôu giúp cậu ấy xóa nhân cách đi, cậu cậu cậu, cậu đừng có mà đánh người a, các người đã ký tên."
Ký tên, ký tên......


Người đàn ông như đột nhiên bừng tỉnh, anh ta điên cuồng mà đi đến trước bàn, làm rối loạn một bàn văn kiện.
Rốt cuộc, anh ta tìm được bản thỏa thuận kia.
Thỏa thuận xóa đi nhân cách thứ hai.
Phía dưới, ký tên Tạ Mộc.


Thời điểm cậu ký tên, không có khả năng không nhìn đến, nói cách khác, thời điểm bảo bối của anh ta ký tên, đã biết chính mình sẽ bị xóa đi?
Anh ta buộc bảo bối của mình, ký xuống bản thỏa thuận xóa đi chính mình.
Như thế nào sẽ biến thành như vậy......


Tiểu Mộc, em ấy không phải mất trí nhớ sao?
Mười chín tuổi, tiểu Mộc hướng anh hồn nhiên cười.
Hai mươi hai tuổi, Tạ Mộc tràn ngập chán ghét anh.
Đàm Đào cứng đờ đứng ở tại chỗ, khóe miệng vẫn mở, cười to giống như kẻ điên.


Cười cười, nước mắt lại rơi xuống, đáy mắt tràn đầy bi ý.
Thid ra, thì ra không giống nhau a.
Anh ta lẩm bẩm lặp lại:
"Nhân cách...... xóa đi......"
"Nhân cách...... xóa đi!!"
-- "Đàm Đào, em không muốn đi......"
-- "Đàm Đào, em rất sợ......"
-- "Em cứ cảm thấy, nếu nhớ lại, em không phải là em......"


-- "Em sẽ biến mất."
Lúc ấy, bảo bối của anh, có phải hay không cũng đã biết, chính mình sắp biến mất.
Mà lúc ấy, mình lại là như thế nào trả lời.
"Đồ ngốc......"
Người đàn ông nện hai đầu gối xuống, quỳ rạp trên mặt đất.
"Thì ra, anh mới là đồ ngốc......"


Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Mộc: ) không thể tưởng được đi, mị ha ha ha ha ha
Bạc Khâm: Mình thật thông minh






Truyện liên quan