Chương 27
Hôm nay vừa lúc cuối tuần, vừa sáng sớm Hạ Hi đã rời giường đi làm bữa sáng, hễ là món Tần Thần thích đều làm hết. Tần Thần bị đánh thức khi vẫn còn rất buồn ngủ, nhóc thật vất vả mới mở được mắt ra vừa thấy Hạ Hi lại nhắm lại lần nữa, cho nên Hạ Hi đành trực tiếp ôm nhóc lên.
Cuối cùng Tần Thần cũng tỉnh táo một chút: “Daddy?”
“Đi rửa mặt đánh răng đi, chúng ta ăn sáng.”
“Con muốn ăn bánh rán với bánh waffle, còn có sữa đậu nành nữa.”
Hạ Hi cưng chiều nói: “Được, con muốn ăn cái gì cũng có hết.”
Hạ Hi rót nước đầy cốc, lấy kem đánh răng ra bàn chải, Tần Thần liền ngoãn ngoãn tự mình đánh răng, nhóc không quen tay, Hạ Hi phải ở bên kiên nhẫn hướng dẫn, dạy Tần Thần phải đánh răng cẩn thận, không thể chỉ đánh vài cái. Hạ Hi nói như thế nào Tần Thần liền học theo như thế, năng lực tự hiểu của nhóc rất mạnh, sau khi nhóc hoàn thành Hạ Hi cũng khen Tần Thần, khen biểu hiện hôm nay của nhóc rất tuyệt.
Rửa mặt xong, Hạ Hi cùng Tần Thần đi đến phòng bếp, lúc đi qua phòng khách Tần Thần chợt dừng lại, ánh mắt nhóc nhìn thẳng vào hành lý, khi quay lại nhìn Hạ Hi ánh mắt đã có chút ướt.
Hạ Hi cực kỳ đau lòng: “Không phải hôm qua ba ba đã nói với con rồi sao? Trước tiên con đến ở nhà bà nội vài ngày, ba ba sẽ nhanh chóng đón con về mà?”
Tần Thần cắn môi dưới, quật cường nghiêng đầu sang chỗ khác.
“Thần Thần, không phải hôm qua con đã đồng ý với ba rồi sao? Con là đàn ông, không thể thất hứa biết không?”
Giọng Tần Thần còn mang theo nức nở: “Nhưng mà con sẽ rất nhớ daddy!”
“Ba ba sẽ gọi điện thoại cho con mỗi ngày, còn mang quà về cho con, không phải tối hôm qua chúng ta đã giao ước như vậy sao?”
Tần Thần nửa ngày không lên tiếng, sau đó nhóc đột nhiên xoay người ôm lấy Hạ Hi, giọng rầu rĩ nói: “Được, con nghe lời daddy.”
“Ngoan.” Hạ Hi ôm Tần Thần đến bên cạnh bàn ăn.
Ăn sáng xong Hạ Hi đem hành lý của mình cùng quần áo sạch để thay của Tần Thần lên xe, sau đó đưa Tần Thần đến Tần gia.
Tần Thần vui vẻ trước kia ủ rũ suốt, Hạ Hi lái xe đến cửa biệt thự đã thấy bóng dáng của Tần Duệ Lâm, có lẽ hắn đã đợi rất lâu rồi, mắt vẫn nhìn đăm đăm về hướng này, hắn vừa thấy xe Hạ Hi liền nhanh chóng đứng dậy, sau đó bắt đầu đi về phía cậu.
Hạ Hi dừng xe lại, Tần Duệ Lâm đã bế Tần Thần ra, dù sao Tần Thần cũng đã sống với Tần Duệ Lâm bảy năm, tuy rằng ngoài miệng một chút cũng không muốn nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn nhớ đến đối phương, chuyện này đã nằm trong dự liệu của Hạ Hi, cậu cũng không hy vọng con mình thành một kẻ vô tâm vô phế ăn chơi trác táng.
“Cha, daddy phải ra ngoài cho nên mấy ngày nay con sẽ ở lại đây.”
“Được, nơi này cách trường học khá xa, sau này quản gia sẽ đưa con đến trường.” Tần Duệ Lâm nói với Tần Thần nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Hạ Hi.
Tần Thần cũng thiết tha mong chờ nhìn về phía Hạ Hi.
Bọn họ làm cùng một động tác thì cả ánh mắt lẫn thần thái đều cực kỳ giống nhau, nhất là ánh mắt của Tần Thần và Tần Duệ Lâm cơ hồ như một khuôn đúc ra. Tần Duệ Lâm cùng Tần Thần giống như ban ngày và ban đêm vậy, sự tương đồng này không dễ để phát hiện ra nhưng người tinh ý chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn thấu, mà càng lớn sự giống nhau giữa hai người càng tăng lên.
Đó là chuyện khiến Hạ Hi vô cùng lo lắng, nếu một ngày nào đó sẽ không còn biện pháp dấu diếm thân thế Tần Thần nữa.
“A Hi, vào nhà ngồi một lát đã, anh sai người đi chuẩn bị món tráng miệng, em có thích ăn bánh putdding với pho mát không.” Tần Duệ Lâm mong chờ nói.
Hạ Hi nhìn đồng hồ một chút: “Không cần, bây giờ tôi phải đến sân bay.”
“Em đã chuẩn bị đầy đủ đồ chưa? Nhất định phải mang theo thuốc, còn có di động, cẩn thận khéo bị người ta cướp mất, có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh. Một mình ra ngoài nhất định phải cẩn thận một chút, chỗ có nhiều người cố gắng đừng đến, còn phải chú ý chênh lệch nhiệt độ trong ngày, cái này rất dễ dẫn đến cảm mạo…”
Tần Duệ Lâm cứ dông dông dài dài một hồi như vậy, nhưng nội dung thì hoàn toàn rất đơn giản, Hạ Hi nghe đến tâm phiền ý loạn, gật đầu cho xong, liền chuẩn bị lái xe rời đi.
Tần Duệ Lâm lại thật cẩn thận nói: “Không bằng anh đưa em đến sân bay? Em có thể nghỉ ngơi thêm một chút, vành mắt em thâm quầng lại rồi, chắc chắn tối hôm qua ngủ không ngon đúng không?”
Hạ Hi nhìn thoáng qua Tần Duệ Lâm, thấy đối phương ở trong tình trạng này mà còn không biết xấu hổ hỏi cậu có nghỉ ngơi tốt không?
“Không cần, tôi không mệt.”
“Dù sao hiện tại anh cũng không có chuyện gì, em yên tâm, anh đưa em đến sân bay liền quay trở về sẽ không can thiệp vào công việc của em.”
Cho dù Tần Duệ Lâm đã rất nhân nhượng nhưng Hạ Hi vẫn cự tuyệt cực kì dứt khoát: “Không cần, anh chăm sóc Thần Thần cho tốt là được rồi, khi nào trở về tôi sẽ đón con đi.”
Tần Duệ Lâm chỉ đành gật đầu, hắn bất đắc dĩ nhìn Hạ Hi rời đi, cũng không tìm thấy cớ để giữ người lại.
Hạ Hi phất tay với Tần Thần: “Thần Thần, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại daddy.”
Từ thủ đô bay đến thành phố A mất đến hai giờ, Hạ Hi bắt đầu lên máy bay đã nhắm mắt ngủ, tối qua cậu chỉ ngủ được ba tiếng mà thoạt nhìn Tần Duệ Lâm chỉ có hơn chứ không kém so với cậu, cho dù đối phương một mực cố chấp chống đỡ tinh thần nhưng Hạ Hi vẫn có thể nhìn thấy sự mệt mỏi được che giấu kĩ càng của hắn. Cậu không biết Tần Duệ Lâm làm sao điều chỉnh được cảm xúc, lại có thể vượt qua được tranh cãi tối qua, làm hiện tại không có bất kì điều gì phát sinh.
Đây không phải là bản tính của Tần Duệ Lâm mà hắn vì mình mới làm như vậy, đến tột cùng mình có bao nhiêu quan trọng với hắn?
Hạ Hi thiêm thiếp ngủ, khi tỉnh lại chỉ nghe được tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách chuẩn bị thu dọn hành lý. Ngồi bên cạnh cậu là một cô gái, vừa mới bắt đầu ngồi đã cố gắng bắt chuyện cùng Hạ Hi, nhưng kết quả vẫn không tìm được một chút cơ hội.
Sau khi xuống máy bay, cô gái kia vẫn luôn lén lút đi bên cạnh Hạ Hi, khi bị cậu phát hiện liền ngượng ngùng đi ra.
“Anh ơi…Xin hỏi có phải anh là Hạ Hi không?”
Điều Hạ Hi không ngờ được là đối phương có thể gọi thẳng tên cậu, cậu không khỏi nhíu mày, lần xuất hành này Hạ Hi không muốn bị lộ ra tung tích, để phòng ngừa vạn nhất thậm chí cậu còn cố ý hóa trang, không dự đoán được vẫn bị người khác nhận ra, khó trách cậu cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
“Cô là người đã ngồi gần tôi sao?’
“Thực ra không phải, em đã sớm nhận ra anh liền đổi chỗ với ông chú ngồi bên anh lúc đầu, nhưng mà toàn bộ hành trình anh đều ngủ, căn bản không tìm được cơ hội nói chuyện phiếm, thật đáng tiếc!”
Hạ Hi thấy bên cạnh đã có người chú ý đến liền kéo vành mũ xuống thấp hơn, vừa kéo cô gái kia đến một góc sáng sủa hỏi: “Cô là fan hâm mộ của tôi sao?”
“Đúng vậy ạ, em đã thích anh rất nhiều năm rồi, mỗi tác phẩm của anh em đều đã em qua, thật không ngờ có thể gặp anh ở chỗ này, anh tới đây đi chơi sao? Em rất quen thuộc chỗ này, có thể làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho anh!”
Hạ Hi khéo léo từ chối: “Không cần, cảm ơn, tôi đến nơi này vì có chút việc riêng, cô đã là fan hâm mộ của tôi thì có thể đáp ứng một chuyện với tôi được không?”
“Được ạ!”
“Chuyện tôi đến thành phố A đừng nói cho bất cứ người nào, tôi không muốn giới truyền thông chú ý, được không?”
“Được.” Cô gái sáng khoái đồng ý, sau đó vẻ mặt tinh quái nói: “Hạ Hi anh chụp cùng em một bức ảnh đi!”
Hạ Hi tất nhiên không thể làm như vậy, tuy rằng cô gái đã đồng ý không truyền chuyện này ra ngoài nhưng chuyện này cũng khó bảo vệ được, đến lúc đó kết hợp giữa lời nói và bức ảnh của cô nữa, chẳng phải không thể cãi lại sự thật một chút sao. Nhưng cậu sẽ không thể thẳng thừng cự tuyệt, nhân tiện nói: “Bây giờ tôi không thể chụp được, nếu có cơ hội sẽ chụp cùng được không.”
Cô gái thất vọng ngân dài: “A____”
“Đừng quên giữ bí mật giúp tôi.” Hạ Hi nở một nụ cười thật tươi với đối phương, sau đó xoay người đi ra khỏi sân bay rất nhanh.
Một điều Hạ Hi không biết chính là trong điện thoại cô gái đó đã sớm có ảnh chụp cậu lúc đang ngủ, nhưng dựa vào những lời hứa hẹn của Hạ Hi, cô gái cũng không đem ảnh chụp post lên weibo hay chia sẻ cho nhà báo mà đem ảnh chụp truyền cho mấy người bạn tốt, nói ra là khoe thôi.
____ngồi máy bay ngẫu nhiên gặp được nam thần, chỉ đơn giản là không thể hạnh phúc hơn, thật phấn khích nhưng cũng ngượng ngùng!
P/s: Đã đồng ý với nam thần không được truyền ảnh chụp ra ngoài, các người xem xong liền xóa nha!
Đương nhiên có quỷ mới biết mấy cô này có thật sự xóa hay không.
__________________________________
Hạ Hi vừa ra sân bay thì nhận được điện thoại của người đến đón mình, giọng của đối phương có vài phần quen thuộc, chờ Hạ Hi thấy được người thật mới phát hiện ra người này chính là bạn học đại học của mình, hơn nữa khi đó còn là một hotboy nổi tiếng của trường, đương nhiên là hotboy cũng lắm người cạnh tranh, trong thời gian ngắn Hạ Hi đã đem danh hiệu trở lại với mình.
Hoàng Cường mặc áo sơ mi đơn giản, quần dài, tóc cạo chỉ để lại một đoạn ngắn, ngược lại cả người càng thêm vẻ hoạt bát nhanh nhẹn, hắn bước lên quàng vai Hạ Hi, cười nói: “Thế nào? Thành đại minh tinh liền không nhớ đến bạn học cũ sao?”
“Tóc cậu làm sao vậy?”
Hoàng Cường sờ đầu một chút, không hề gì nói: “Làm việc không tiện nên không thể để tóc dài, phải cắt thành thế này, thoạt nhìn cũng hoạt bát nhanh nhẹn hơn.”
“Phải, rất có sức sống.” Hạ Hi cười nói: ‘Sao cậu lại đến đón tớ?”
“Hiện tại tớ theo lão Trần học tập, lên xe trước đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Gặp lại bạn cũ khiến hành trình về nơi cũ của Hạ Hi cảm thấy vui vẻ hơn, trước đây, tâm trạng của cậu luôn nặng nề, thành phố A không chỉ có đại học cậu học, còn có vô số kỉ niệm khó quên. Khi cậu bước đến mảnh đất này biết bao cố gắng quên đi kỉ niệm liền trôi thành mây khói, nếu như có thể, cậu nguyện cả đời này không cần tiếp tục phải đến đây.
“Nói tiếp nào, chúng ta hình như chẳng khi nào ngồi tán gẫu nhỉ?”
Hạ Hi nói: “Thời gian đi học cậu coi tôi là kình địch, vừa thấy mặt đã tức giận đùng đùng, làm sao mà có cơ hội nói chuyện phiếm.”
“Cậu nhắc đến việc này làm tôi lại phát cáu đó, lúc ấy rõ ràng là tôi theo đuổi hoa khôi giảng đường trước, tôi đoán cô ấy sắp đồng ý, không hiểu cô ấy nghĩ gì liền quay đầu theo đuổi cậu, tôi tất nhiên không phục. Khi đó đầu óc tôi không đúng, đem toàn bộ lửa nóng trút hết lên người cậu, mà không suy nghĩ kĩ xem cậu có thích cô ấy không.”
“Bây giờ cậu có liên lạc cùng cô ấy không?”
“Họp lớp năm trước, dẫn theo một tên có tiền đến còn khoe bao nhiêu bất động sản cùng trang sức, tôi đang hoài nghi con mắt mình sao có tầm nhìn thấp thế, lúc ấy ngay cả loại đàn bà như vậy cũng nhìn trúng.”
Hạ Hi nghe xong cũng cười, tâm trạng nhất thời thoải mái đi không ít, Hoàng Cường nói xong lại quay về trên người Hạ Hi: “Sao cậu lại không tới tham gia họp lớp?”
“Tôi có việc bận, khi đó không đào đâu ra được thời gian.”
“Đừng bào chữa nữa, là do cậu không muốn đến đây thôi, nhưng mà với thân phận bây giờ của cậu cũng thực không thích hợp, nói thẳng ra, gặp mặt bạn cũ thật không có ý nghĩa gì, ngày trước còn đi học tình cảm tốt đẹp thì không gặp mặt, đến lúc ra ngoài xã hội ranh mãnh vừa thấy mặt đã bàn đến công việc, nói một hồi liền lôi nhau ra so sánh.”
Hạ Hi cười nói: “Không phải cậu chịu đả kích chứ?”
“Thực sự là có, nhìn người ta đã là ông chủ lớn, tốt xấu gì thu nhập mỗi tháng cũng hơn vạn (10 000), tiền lương bây giờ của tôi còn không đủ tiêu, nhắc đến thêm bực mình.”
“Bây giờ cậu còn trẻ, còn nhiều năm để phấn đấu mà.”
“Ai, không nhắc đến nữa.” Hoàng Cường đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kinh ngạc hỏi lại: “Đúng rồi, khi đó sao cậu đột nhiên nghỉ học một năm, rốt cuộc làm gì vậy?”
Khuôn mặt tươi cười của Hạ Hi cứng đờ.