Chương 31
Bởi vì Tần Duệ Lâm đến nên Hạ Hi không thể không rời khỏi thành phố A, cậu không muốn gây thêm phiền toái cho chú Trần, nếu cậu không đi, Tần Duệ Lâm chắc chắn cũng không chịu rời đi một mình, điều này có thể thấy được từ khi hắn đứng dưới tầng cả một buổi chiều, ở phương diện này Tần Duệ Lâm thật kiên nhẫn khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đêm đó Hạ Hi liền đặt vé máy bay quay về, mà Tần Duệ Lâm cũng không dùng máy bay tư nhân nữa, ngược lại còn đi mua vé cùng chuyến bay với Hạ Hi, mặc dù cậu rất khó chịu nhưng cũng không có biện pháp đối phó với đối phương, cậu không thể bắt công ty hàng không không bán vé máy bay cho Tần Duệ Lâm được.
Chuyến bay dự định cất cánh lúc 9h20 nhưng vì mưa to mà phải hoãn lại, có lẽ phải 11h mới bay từ thành phố A về được. Hạ Hi kéo hành lý chờ đợi ở sân bay, cậu đến sân bay sớm, như vậy phải chờ thêm ba tiếng nữa, mà bây giờ sân bay còn chen chúc không ít du khách, ngay cả một chỗ ngồi cũng không có.
Hạ Hi đứng một lúc, liền ngồi lên chiếc va ly trước mặt, trong khi đó Tần Duệ Lâm vẫn đứng cách Hạ Hi không xa, ánh mắt chăm chú nhìn vào cậu.
Nhàn rỗi không có gì làm, Hạ Hi liền đăng nhập weibo, tài khoản này của cậu chủ yếu do công ty quản lý, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ viết vài trạng thái trên weibo. Sau khi đăng nhập vào weibo, một tin nhắn nhảy ra trước mặt, không phải vì Hạ Hi mau mắt mà là bởi tin nhắn này được chia sẻ nhiều, hầu hết bạn mạng đều quan tâm.
Ngụy Gia Đình: “Lần đầu thức thanh tự thanh, trọc giả tự trọc* mà không kiềm chế được sức mạnh, trân trọng xin lỗi Hạ Hi.”
Chú thích: 清者自清, 浊 者自 浊 có ngh ĩa là ng ười ngay thẳng thì cho dù không phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất vẫn ngay thẳng, cụ thể hơn là cho dù bị vu oan hay nghi ngờ nói xấu thì không cần thanh minh gì dần dần sự thật cũng sẽ được phơi bày, còn người xấu thì dù có lấp ɭϊếʍƈ thế nào bản chất xấu xa cũng sẽ lộ ra. Kiểu giống “Cây ngay không sợ ch.ết đứng” với “Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra” ở bên mình.
Những lời này của Ngụy Gia Đình quá mơ hồ, hắn chỉ nhấn mạnh thanh giả tự thanh, hơn nữa chỉ tập trung vào giải thích mà không xác minh hay phủ nhận trạng thái mình đăng lên weibo lúc trước, cái gọi là dựa lưng đại thụ hóng mát bị xem nhẹ đi, ngay cả Hạ Hi cũng thấy rõ được điều đó, cư dân mạng đương nhiên càng không dễ dàng buông tha.
Hạ Hạ Hạ Hạ Hạ: “Đây là hắn tự mình giải thích sao? Sao tôi không thấy chút thành ý nào gửi đến Hạ Hi vậy.”
SB: Nhìn lại video Hạ Hi bị thương chắc hẳn không phải do đóng kịch, nhưng vì sao khi hắn ngã xuống đất, anh còn nhân cơ hội lay chuông vàng. Hạ Hi bị kéo lùi vài bước, đây không phải sự thật không thể chối cái sao, anh còn ngồi đó thần thần bí bí, hay là muốn tìm cách gây chú ý? Coi như người kia là nhân viên công tác thì đã sao? Hạ Hạ đang bị thương, có Lôi Phong ra mặt cứu người không phải cũng thực bình thường sao? Cái gì mà dựa đại thụ hưởng bóng mát, căn bản là do anh ghen tị Hạ Hi thì có [ phất tay ][ phất tay ].
Đông Hồ Điệp: Người bênh Hạ Hi quá nhiều rồi, tôi cảm thấy không có lửa làm sao có khói Ngụy Gia Đình nói vậy nhất định là có căn cứ, tấm màn đen sau giới giải trí các người đều biết hết sao!
… …
Hạ Hi cũng không đáp lại lời trên weibo, cư dân mạng liền đoán Hạ Hi không chấp nhận lời giải thích của Ngụy Gia Đình, khi Hạ Hi định đăng xuất khỏi weibo liền phát hiện ra Ngụy Gia Đình đã đăng một trạng thái mới.
Hai trạng thái cách nhau hai ngày, mà trong hai ngày này Hạ Hi không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng thái độ Ngụy Gia Đình hiển nhiên tốt hơn một chút.
Ngụy Gia Đình: tôi thừa nhận có sai, thực xin lỗi. Hạ Hi
Năm phút đồng hồ sau, Hạ Hi cũng vì đoàn kết trên weibo mà viết: “Tôi có cũng sai, mọi người cùng giúp nhau tiến bộ [ bắt tay ].
Cho đến lúc này, màn đấu đá tố cáo náo nhiệt dần dần được hạ màn, cho dù cư dân mạng bình luận phản ứng như thế nào đương sự cũng không nổi giận đáp lại, mà Hạ Hi cũng không biết rằng mấy ngày nay Ngụy Gia Đình đã trải qua màn tr.a tấn nước sôi lửa bỏng.
Trước khi post bình luận kia hắn không biết được thân phận Hạ Hi, giới giải trí vốn sôi nổi lúc này lại câm như hến, hắn cũng chỉ cho rằng người mang Hạ Hi đi là một ông chủ công ty nào đó, không ngờ rằng lại là chủ tịch của Bách Dạ Lệ Nhã, nếu biết cho hắn mười lá gan nữa hắn cũng không dám nói trên weibo như vậy.
Sau đó, cư dân mạng ném đá hắn rất nhiều, hắn còn bị Ngụy Thắng mắng đến máu chó xối đầu*, đối phương nói: “Nếu Bách Dạ Lệ Nhã đoạn tuyệt quan hệ với Hằng Ức, Ngụy Gia Đình mày mau chóng cút khỏi Ngụy gia.”
Máu chó xối đầu: mê tín dị đoan nói đổ máu chó vào đầu yêu quái, liền có thể làm yêu pháp của nó mất tác dụng. Sau dùng để miêu tả mắng rất hăng, khiến cho người bị mắng như yêu quái bị giội máu chó, không phản bác được, không làm được gì.
Tuy rằng hắn rất không cam lòng nhưng lại không thể không cúi đầu, tuy ngoài mặt hắn cúi đầu nhưng trong lòng vẫn không thể không oán hận.
Hạ Hi đợi từ 7h30 đến 10 giờ liền buồn ngủ đến mức suýt nữa thì ngã trên mặt đất, Tần Duệ Lâm thấy vậy kinh hồn táng đảm lại lo lắng có người đụng đến Hạ Hi, dứt khoát chuyển chỗ ngồi bên cạnh cậu, lại bảo người nước ấm với chăn lông, mặc dù trong sân bay có điều hòa nhưng nhiệt độ ban đêm thấp dễ bị cảm cúm, Hạ Hi gối đầu lên cánh tay, Tần Duệ Lâm liền đắp chăn lông kín cho cậu, Hạ Hi bỗng nhúcc nhích, không biết có nhận ra hay không.
Tư thế này khiến người ta không thể nào ngủ ngon được, máu không lưu thông làm cho tay chân tê rần, khi Hạ Hi đứng dậy liền gặp phải vấn đề này. Cậu ngủ đến mức trên mặt còn hắn lên dấu đỏ, hai chân tê dại động một chút cũng đau không chịu nổi.
Tần Duệ Lâm thấy Hạ Hi khó khăn vận động cơ thể liền mát xa chân đối phương nhẹ nhàng, tất nhiên Hạ Hi không chịu, định rời đi lại bị Tần Duệ Lâm bắt lấy mắt cá chân.
“Thả lỏng thân thể, chút nữa sẽ tốt lên.”=
Hạ Hi không muốn có nhiều người chú ý đến liền giật mạnh chân về, ánh mắt Tần Duệ Lâm thâm thúy nhìn cậu, đột nhiên bắt lấy tay Hạ Hi.
Hạ Hi không kiên nhẫn muốn bỏ ra: “Anh làm gì vậy?”
“Không cần đợi nữa anh đỡ em về.” Tần Duệ Lâm một tay kéo hành lý, một tay kéo Hạ Hi đi ra khỏi sân bay.
“Buông ra, không cần làm phiền anh.”
Tần Duệ Lâm nắm tay rất chặt, hắn quay đầu nhìn Hạ Hi, ánh mắt lộ vẻ phức tạp khó tả: “A Hi, anh biết em không muốn nợ anh nhưng lần này anh cầu xin em, anh không muốn em phải chịu đựng như thế này, chờ đợi như vậy rất mệt mỏi em phải lo lắng cho chính mình chứ.”
“Chỉ cần hơn 1h nữa…”
“Nếu 1h nữa vẫn chưa bay?”
Hạ Hi nói: “Sẽ chờ tiếp.”
“Anh chờ không nổi nữa, em đây chính là tr.a tấn chính mình.” Ngữ khí Tần Duệ Lâm kiên định nói: “Em tự mình đi hay là anh ôm đi?”
Hạ Hi tức giận trừng mắt nhìn Tần Duệ Lâm một cái, cũng ý thức được đối phương sẽ thực sự làm như vậy cho nên vẫn là tự mình đi ra ngoài. Tần Duệ Lâm thấy bóng lưng Hạ Hi cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn cúi đầu cười cười, chính mình kéo va ly chạy theo sau.
Khắp thành phố A đều có mưa, mưa lớn giống như một tấm màn che trắng xóa, người lái xe nhanh chóng đem xe đến tận cửa, sau đó mở cửa đón người. Người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Tần Duệ Lâm nhưng Tần Duệ Lâm lại chỉ vào Hạ Hi nói: “Che cậu ấy trước đi.”
Lái xe đáp lại, che ô lên đầu Hạ Hi, hai người đang muốn đi về hướng xe lại bị Tần Duệ Lâm đoạt lấy: “Tôi che cho cậu ấy, anh chờ ở đây đi.”
Hắn nói xong liền đem valy cho lái xe, sau đó ôm lấy eo Hạ Hi bước đi trong màn mưa, Hạ Hi vô cùng bất mãn với tư thế này nhưng bởi vì mưa quá to nên không thể phản kháng được. Tần Duệ Lâm bảo vệ Hạ Hi vô cùng tốt, hai người đi đến bên cạnh xe thì một chút vết mưa trên người Hạ Hi cũng không có, nhưng mà một bên vai Tần Duệ Lâm lại bị mưa ướt hết.
Ánh mắt Hạ Hi phức tạp nhìn Tần Duệ Lâm, cũng không biết đến tột cùng là đang suy nghĩ gì nữa.
Lúc Hạ Hi yên vị ngồi trong xe cũng là lúc lái xe đội áo lên đầu chạy đến, cho hắn mấy lá gan cũng không dám để ông chủ đến đón mình đâu! Tần Duệ Lâm gấp ô lại sau đó ngồi vào bên cạnh Hạ Hi, Hạ Hi vẫn luôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt rất bình tĩnh.
Tần Duệ Lâm nói: “Tiểu Hồ, gọi Dịch Hâm đến đây ngay lập tức, chúng ta quay về.”
“Vâng, bây giờ tôi gọi điện cho hắn.”
Thực chất Tần Duệ Lâm đã sớm an bài người chờ ở sân bay, phòng ngừa tình hình đột xuất phát sinh, Hạ Hi một lòng muốn ngồi máy bay dân dụng hắn không thể ngăn cản được, nhưng chuyến bay bị trễ là việc không ai đoán trước được, bọn hắn đợi lâu không quan trọng, quan trọng là chuyện chờ đợi này không hề có ý nghĩa gì, chờ đợi lãng phí thời gian còn phải ngồi máy bay dân dụng chật hẹp không bằng sớm an tọa trên máy bay tư nhân về nhà.
Bởi vì bản thân đang ở sân bay cho nên bọn họ cũng không cần đi đến đâu, ở trên xe chờ năm phút thì Dịch Hâm vội vàng chạy đến, hắn vẫn cầm ô nhưng lại bị mưa xối ướt một nửa người. Đi đăng ký, Tần Duệ Lâm để cho Hạ Hi xuống trước, sau đó chính mình theo sát sau cậu, tiểu Hồ bời vì còn vướng xe nên không thể đi cùng.
Đăng ký xong Tần Duệ Lâm hỏi Dịch Hâm: “Thời tiết này có thể bay không?”
Dịch Hâm đáp: “Không thành vấn đề, chúng ta có thể vòng qua đường biển.”
“Ừm.” Tần Duệ Lâm rót một cốc nước đưa cho Hạ Hi: “Uống chút nước nóng làm ấm dạ dày đi.”
Hạ Hi ngoảnh đầu, lại không đưa tay nhận lấy.
Tần Duệ Lâm xấu hổ một chút, lại nói: “Bên trong có chuẩn bị, em tự mình đi đi.”
Hạ Hi nhìn bình nước được chuẩn bị cách đó không xa, cậu khó khăn lựa chọn cuối cùng cũng nhận lấy ly nước trong tay Tần Duệ Lâm, vành ly còn lưu lại độ ấm. Hạ Hi uống một ngụm chỉ cảm thấy dạ dày đang lạnh lẽo chợt ấm áp lên.
Tần Duệ Lâm không khỏi cười một chút, chỉ cần Hạ Hi nhận cái ly thôi hắn đã thực thỏa mãn rồi.
Thời gian tiếp theo Tần Duệ Lâm dùng hành động thực tế với Hạ Hi chứng mình máy bay rất thoải mái, hắn lấy ra bánh ngọt, hoa quả thậm chí là đồ ăn vặt, đồ ăn chất đầy lên bàn trước mặt Hạ Hi khiến cậu không tin nổi: “Anh giữ nhiều đồ ăn như vậy để làm gì?”
“Như thế muốn ăn gì cũng có.”
“Cũng chỉ là hai giờ bay thôi mà.” Hạ Hi nâng trán: “Chẳng lẽ anh cũng thích ăn vặt sao?”
Tần Duệ Lâm cười nói: “Đó là Tần Thần, mỗi lần con lên máy bay đều trộm mấy túi liền.’
“Như vậy rất không tốt cho sức khỏe.”
“Anh nói nó không nghe, chỉ có thể giáo dục dần dần, nhưng mà em nói con nhất định sẽ nghe.”
“…”
Đề tài thoải mái, bầu không khí cũng không nặng nề như trước, cả hai đều cố ý tránh mâu thuẫn, nhưng điều khiến Tần Duệ Lâm không ngờ được rằng Hạ Hi lại chủ động nói về vấn đề con cái.
“…Bây giờ mới được hơn một tháng cho nên khi về đến thủ đô tôi sẽ lập tức vùi đâu vào làm việc quay phim chụp ảnh, chỉ có như thế khi tôi biến mất một thời gian vẫn sẽ liên tiếp xuất hiện trên màn ảnh, đến khi quay lại cũng không quá lạnh nhạt.”
Tần Duệ Lâm lại cảm thấy chuyện này không cần thiết lắm: “Đối với danh tiếng của em bây giờ có cần phải làm như vậy không? Coi như không có tác phẩm mới, người xem vẫn sẽ nhớ đến em, huống chi quay phim rất vất vả anh sợ thân thể em không chịu đựng được.”
Hai tay Ha Hi cầm lấy ly nước, ánh mắt tĩnh lặng nói: “Tôi không thể lấy danh tiếng đi đánh bạc như vậy được, cho dù tôi dành giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ nhất định thành công, cho đến tận bây giờ đã có rất nhiều người nhận được giải thưởng này nên tôi hy vọng mính sẽ ngày càng đi lên, không đứng dậm chân mãi ở một chỗ được.”
“Nếu đây là quyết định của em vậy còn nói với anh để làm gì?”
Hạ Hi nhìn về phía Tần Duệ Lâm: “Tôi hy vọng anh đừng can thiệp vào hoạt động của tôi, cho dù là đóng phim hay quay chương trình cũng đừng đem suy nghĩ của anh áp đặt lên tôi.”
Tần Duệ Lâm: “…”
“À, còn nữa tốt nhất anh không nên xuất hiện ở phim trường nếu không tôi sẽ khó ăn nói.”
“Tham quan cũng không được sao?”
“Không được!”
Tần Duệ Lâm nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Được, anh không đến phim trường là được.”