Chương 57
Mang thai đến tháng thứ tám, Hạ Hi cảm thấy thân thể nặng nề như bị trói vậy, bụng cậu đã to đến mức không nhìn được chân, mỗi khi hoạt động rất vất vả, hơn nữa bé con đang lớn dần lên cho nên máy thai cũng ngày càng nhiều. Mệt mỏi cộng với cảm giác chán án khiến Hạ Hi chịu không ít khổ sở, nhưng vẫn không sánh nổi chờ mong trong lòng, cậu rất mong mỏi được gặp đứa bé này.
Để tránh Hạ Hi xấu hổ, Tần Duệ Lâm sa thải hết người làm, thậm chí ngay cả Carlo cũng bị chuyển đến nơi khác, một mình hắn chịu trách nhiệm chăm sóc cho Hạ Hi, mọi việc đều tự mình làm. Đầu tiên hắn bắt đầu nghiên cứu sách dạy nấu ăn, đây không phải lần đầu hắn trải nghiệm nấu ăn nhưng nhìn chung đều thất bại, đây là nhiệm vụ gian khổ bậc nhất của Tần Duệ Lâm,chỉ có điều bây giờ hắn quyết tâm phải làm bằng được.
Một lần không được thì lần hai, mấy lần sau này có tiến bộ hơn một chút, hắn đã thử nghiệm qua không biết bao nhiêu lần mới có thể làm ra một bữa cơm có thể ăn được, gian khổ lại lộn xộn như vậy chỉ nhận được một câu “Cũng ổn” của Hạ Hi liền biến thành tro tàn, cho dù lúc nói câu kia trên mặt cậu vẫn không có biểu cảm gì.
Mỗi tuần Tiffany sẽ đến kiểm tr.a cho Hạ Hi hai lần, đảm bảo cho thân thể cậu không có vấn đề gì. Lúc này đã có thể nhìn thấy rõ diện mạo của đứa trẻ trong bụng, bé rất khỏe mạnh thỉnh thoảng còn nghịch ngợm đá Hạ Hi một cái. Mỗi lần siêu âm Hạ Hi hầu như đã thấy rõ mặt mũi của bé, lúc thì ngủ say, lúc mừng rỡ đợi ngày đến thế giới này.
Sau khi nghe Tiffany khuyên nhủ, cảm xúc như núi lửa của Hạ Hi dần dần lắng xuống, cậu không còn cãi cọ với Tần Duệ Lâm, cũng không chống cự hắn bất cứ chuyện gì, cho dù vô số lần Tần Duệ Lâm bước vào phòng ngủ cậu cũng duy trì bình tĩnh, không chào đón cũng không phản đối, Hạ Hi dùng thái độ lạnh như băng đối xử với hắn. Hình thức ở chung của bọn họ không hề thú vị, thường là Tần Duệ Lâm sẽ nói luyên thuyên giảng giải cằn nhằn một bên còn Hạ Hi chìm đắm trong thế giới chính mình, thỉnh thoảng ban ơn cho hắn một câu trả lời ngắn gọn thuyết phục.
Điều nay làm Tần Duệ Lâm có cảm giác tái hiện lại kiếp trước, hắn hoảng hốt nhìn thấy “thứ kia” an tĩnh bên cạnh mình, còn Hạ Hi một lời cũng không nói. Hắn kinh hồn bạt vía trải qua những ngày như vậy, khẩn cầu Hạ Hi có thể ở lại đây thêm vài ngày, tuy rằng “thứ kia” sinh ra từ ảo giác nhưng cất giữ một sự rõ ràng, nó có thể kéo hắn lên bờ nhưng cuối cùng sẽ từ chối, mặc cho hắn chìm sâu vào lao ngục ảo ảnh, nhưng cảm giác giả dối xa xỉ này vẫn còn hạnh phúc hơn là mất đi Hạ Hi. (không hiểu đoạn này lắm)
Hai người không nói ra nhưng lại ngầm hiểu lẫn nhau.
Mỗi sáng Tần Duệ Lâm sẽ chuẩn bị bữa sáng cho Hạ Hi, cậu chỉ cần đi ra là có ăn, có khi lại ăn trên giường, những lúc đó là do Tần Duệ Lâm kiên trì bưng đến tận giường, cậu nằm trên giường, hắn kiên nhẫn cầm từng thìa đút từng miếng cho cậu. Hạ Hi hé miệng, thậm chí mắt cũng không thèm mở, lặp lại như vậy nhiều lần cho đến khi cậu lắc đầu bảo dừng.
Trước khi đi đâu, Tần Duệ Lâm cũng giao lại các chú ý cần tuân theo, không được ăn đồ lạnh, không vận động mạnh, việc nhà cứ để đó khi về hắn sẽ làm, đói bụng thì tìm đến tủ lạnh, hắn đã làm sẵn những món Hạ Hi thích ăn chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm lại là được, có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho hắn bất cứ lúc nào, phải chú ý nghỉ ngơi, phải đi tất mới được đi trên sàn, nếu không sẽ bị nhiễm lạnh.
Cho dù công việc bận rộn thế nào hắn cũng rút thời gian ra để ăn tối cũng Hạ Hi, sau đó giám sát cậu uống hết canh thuốc bổ, món này không thể lựa chọn yêu sở thích của cậu mà cần bổ sung dinh dưỡng. Cũng có lúc Hạ Hi cố tình đối đầu với hắn, không cẩn thận làm đổ bát,…nhưng Tần Duệ Lâm vẫn không chút tức giận, thứ hắn lo lắng đầu tiên là Hạ Hi, phải kéo tay cậu ra xem có bị bỏng không, đồ rơi vỡ có va vào chân không, lúc đánh hắn tay cậu có đau không.
Từ trước đến nay hắn chưa từng chăm sóc người nào cho nên rất sợ sẽ khiến Hạ Hi mất vui, hắn thấp thỏm lo âu, lòng ngập tràn sợ hãi, hận không thể nâng Hạ Hi lên trời. Nhưng Tần Duệ Lâm cũng biết cậu không thèm để ý, chí ít bây giờ cậu vẫn chưa động lòng, mỗi giây mỗi phút cậu đều bình tĩnh đến mức Tần Duệ Lâm cũng không biết nên làm thế nào.
Hắn không biết nên làm sao bây giờ.
Buổi tối Tần Duệ Lâm theo thường lệ mát xa cho Hạ Hi, cậu duỗi người ra, vẻ mặt bình tĩnh, tay cầm quyển truyện tranh, có vẻ rất hứng thú. Đầu tiên Tần Duệ Lâm bóp chân cho Hạ Hi, cả quá trình đều len lén quan sát nét mặt cậu, sợ chính mình nặng tay sẽ làm cậu đau, cảnh tượng này đã xảy ra rất nhiều lần cho nên hắn chỉ cần liếc mắt nhìn đã có thể phân biệt được vui buồn của đối phương. Cho dù Hạ Hi vẫn duy trì vẻ mặt vô cảm, nhưng quan sát lâu hắn có thể tìm ra cảm xúc nhỏ nhất từ cậu.
“Chân vẫn còn sưng, em phải chú ý nghỉ ngơi nhiều một tí, em cần anh đi dạo bộ cùng không? Bình thường không được vận động nhiều, may sao còn có sự điều chỉnh từ thức ăn, nếu em không thích thì vẫn phải cố gắng ăn chút thịt, như vậy mới bổ sung đủ protein được.’
Tầm mắt Hạ Hi vẫn tập trung trong quỷên truyện tranh, sau khi nghe hắn nói cũng không phản ứng gì.
Tần Duệ Lâm nắm lấy chân cậu, vừa truyền hơi ấm vừa tiếp tục nói: “Anh nghe nói rất nhiều người trong quá trình mang thai sẽ béo lên, nhưng em trước sau chẳng có gì thay đổi, không biết như vậy có ảnh hưởng đến sức khỏe em không, nếu như dinh dưỡng không cân đối thì làm sao bây giờ?”
“Tôi béo lên 5kg rồi.”
“Mới 5kg, căn bản chẳng thay đổi gì, anh còn nghe nói có người lúc có thai béo lên ba bốn mươi cân, thật sự muốn em béo lên chút nữa, như vậy anh mới có thể yên tâm một chút. Còn chưa đến hai tháng nữa, anh nghe nói chuyện sinh non rất nguy hiểm, nhất là thể trạng của em. Sao chân em lạnh vậy, hôm nay không ngâm nước thuốc à?”
“Không, thứ kia có mùi lạ.”
Tần Duệ Lâm bỏ cái chân được sưởi ấm của Hạ Hi vào trong chăn, sau đó tiếp tục chiến đấu với cái chân còn lại, hắn bóp nhẹ, Hạ Hi nhịn không được đá cho một cái, sau đó nhanh chóng chui vào ổ chăn.
Tần Duệ Lâm liếc nhìn cậu, sau đó cẩn thận lôi cái chân kia ra, vừa nịnh nọt nói: “Anh sẽ cẩn thận hơn, không làm em nhột nữa.”
Hạ Hi không cử động nữa, Tần Duệ Lâm càng làm cẩn thận hơn, hắn sửa ấm cái chân còn lại xong, thấy tâm trạng Hạ Hi tốt hơn một chút, dặn dò: “Đó là thuốc đặc hiệu dành cho em, dùng xong sẽ không bị lạnh chân nữa, mùi vị khó ngửi một chút cũng đòi hỏi kiên trì, thuốc này có lợi cho thân thể em.”
“Ừ…”
“Eo có đau không?”
“Có chút.”
“Anh sẽ mát xa giúp em, sau đó đùng duy trì mãi một tư thế, rất dễ mệt mỏi.”
Hạ Hi đặt truyện tranh lên đầu giường, dụi dụi mắt, mệt mỏi rã rời nói: “Quên đi, tôi buồn ngủ rồi.”
Tần Duệ Lâm lập tức xuống giường, hắn vòng lên đầu giường đỡ Hạ Hi, chờ cậu ngủ xong lại đem chăn dém thêm môt lần nữa, từ lúc mang thai giấc ngủ Hạ Hi rất ngắn, bụng lớn ra khiến cậu muốn chuyển mình cũng khó khăn,giống như một bao quần áo lớn sít sao gắn lên người cậu, chỉ có điều câu cam tâm tình nguyện đeo nó lên.
Tần Duệ Lâm chờ Hạ Hi nhắm mắt liền tắt đèn, sau đó nhẹ nhàng lật chăn đệm dưới đất, ánh mắt hắn đọng lại trên người Hạ Hi, mang theo sự cố chấp điên cuồng không gì có thể phá hủy nổi.
Yêu hận sân si, chỉ liên quan đến một người.
…………………
Lúc Hạ Hi buồn phiền xoay người nhặt quần áo bẩn bị rơi xuống đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại quốc tế, nọi dng đối phương nhắc đến khiến cậu ngẩn người một chút, sau đó mới nhanh chóng nhớ lại lý do, khương liêm đã sớm nhắc qua với cậu, bởi vì tuyên truyền phim điện ảnh « đi vào giấc mộng » cậu liên tục vắng mặt nên đành phải sắp xếp một cuộc trò chuyện qua video, cậu cũng không nói gì nhiều, chỉ cần chào hỏi khán giả một chút, thêm chút phổ biến cho « đi vào giấc mộng » là tốt rồi.
Đạo diễn hàn huyên với Hạ Hi mấy câu, sau đó nhắc nhở cậu còn nửa giờ nữa bắt đầu thu chương trình, bọn họ sẽ quay video 40 phút như yêu cầu.
Hạ Hi tùy cơ ứng biến, bình tĩnh nói: “Được rồi, tôi không thành vấn đề.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Hi ngay lập tức gào to Tần Duệ Lâm đang hăng hái giặt quần áo, cậu còn có nửa giờ thôi, bản thân nhất định không kịp rồi. Thực ra, khương liêm đã cung cấp thông tin thời gian cho Hạ Hi, lúc đó cậu nhớ rõ lám, không ngờ rằng đảo mắt một cái đã ném lên 9 tầng mây luôn, cậu đối với bệnh hay quên của mình cảm thấy không còn thuốc chữa nữa rồi.
Tần Duệ Lâm nhanh chóng chạy lại, tay hắn còn dính bọt xà phòng, vẻ mặt lo lắng hỏi Hạ Hi có chuyện gì.
Hạ Hi không kịp giải thích, cậu nói nhanh: “Tôi phải quay video, đem quần áo của anh đến đây, tôi không thể mặc thế này được!”
Tay chân hành động trước não, Tần Duệ Lâm cũng không hỏi nhiều, lập tức làm theo lời Hạ Hi nói, hắn mang đến một bộ quần áo rộng rãi của mình đến, sau đó giơ lên hỏi Hạ Hi: “Cái này có được không?”
Hạ Hi để ý mặt mình không xong rồi, cậu ở đây mấy tháng, mấy loại sản phẩm dưỡng da, vuốt tóc cũng không có, may lúc trước còn mang theo đồ trang điểm thì lúc này miễn cưỡng ứng phó được. Cậu quay đầu nhin Tần Duệ Lâm, sau đó nói: “Cái này đơn giản quá, đổi cái nào màu mè chút.”
Tần Duệ Lâm lại một lần nữa đi đổi đồ, Hạ Hi có cảm giác rất không tốt.
Đổi tới đổi lui, Tần Duệ Lâm không khỏi bất đắc dĩ nói: “Trò chuyện là được rồi, còn muốn nhìn video làm gì chứ?”
Một bên Hạ Hi đắp phấn lên mặt, một bên lạnh nhạt nói: “Bởi vì fan nghi ngờ tôi bị bắt cóc, ngay cả hậu kỳ phim cũng không tham gia, cuối cùng tôi vẫn phải lộ mặt thôi.” Có điều cũng may thân thể cậu béo lên nhưng mặt không thay đổi gì, nếu không cậu cũng không dám gây kích động đến khán giả được.
Có điều không phải hầu hết fan đều nghi ngờ, dù sao bây giờ là tuyên truyền phim, các diễn viên khác đều ra sức tuyên truyền, cậu không có cách nào tham gia, cuối cùng vẫn phải chường cái mặt ra mới được.
“Vậy em… ” Tần Duệ Lâm nhìn thoáng qua bụng Hạ Hi: “Nên làm sao đây?”
Hạ Hi đưa tay đặt ngang ngực, khó có khi kiên nhẫn mở miệng nói: “Ống kính sẽ quay đến đây, quần chắc tôi không mặc được rồi, cho nên chỉ cần mặt phía trên, dù sao cũng không ai biết.”
Đúng vậy, sẽ không có ai biết.
Người khán giả nhìn thấy là một Hạ Hi ăn mặc chỉnh tề, đẹp trai ngập tràn mị lúc, mà không ai biết rằng cảnh tượng bên ngoài thực sự khác biệt thế nào.