Chương 2: Đàn ông

Sân trường M đại, phòng ngủ 306 của nam sinh.


Gian phòng ngủ này có bốn người, đều là sinh viên năm 3 của khoa kinh tế học viện M đại. Trưởng phòng là một người địa phương, tên là Tần Hạo Văn. Tần Hạo Văn lớn lên cũng coi như đẹp trai, là người có gia cảnh tốt nhất trong phòng, theo như chính Tần Hạo Văn nói ra trong nhà sống bằng nghề buôn bán sắt thép, của cải lên đến hàng chục triệu.


Trong phòng ngủ có hai người thì bình thường đều yêu thích nịnh nọt Tần Hạo Văn, ngẫu nhiên có thể chiếm được chút món hời nho nhỏ từ tay cậu ta. Nhưng mà trong lòng hai người bọn họ nghĩ như thế nào thì không biết, dù sao ở Bắc Kinh thì mấy chục triệu thật sự không tính là kẻ có tiền.


Lão nhị Dương Văn Bân, từ phía nam thi đậu đến, lớn lên cũng là một người đoan chính, nhưng mà so ra thì kém hơn Tần Hạo Văn. Gia cảnh của Dương Văn Bân cũng bình thường, tiêu chuẩn xem như là thường thường bậc trung. Cậu ta là người thích nịnh nọt Tần Hạo Văn nhất, hai năm đại học trôi qua, quan hệ với Tần Hạo Văn cũng tương đối tốt.


Lão tam Vương Học Trí, xuất thân từ phía tây bắc bộ, cha mẹ làm việc ở Bắc Kinh,chỉ được xem là người định cư ở Bắc Kinh. Dựa vào giá phòng ở Bắc Kinh mà tính toán,  bọn họ có lẽ còn phải cố gắng ba đời mới có thể mua nhà lấy được hộ khẩu. Bởi vì Vương Học Trí là người láu cá, đối với Tần Hạo Văn cũng rất nịnh nọt, cho nên quan hệ cũng vô cùng hòa hợp.


Lão tứ Diệp Lăng, xuất thân từ vùng nông thôn nhỏ ở phía bắc, cha mẹ đi lên đời thứ ba đều là làm nông. Hắn là người có gia cảnh khó khăn nhất trong phòng, cũng là người duy nhất không hòa hợp. Bởi vì Diệp Lăng là người có lòng tự trọng vô cùng cao, có chút mọt sách, sẽ không đụng vào những chuyện hại não, miệng không nói ra những lời ngon ngọt.


available on google playdownload on app store


Dựa vào việc liều mạng đọc sách mà may mắn thi đậu vào M đại, dường như là đã dùng hết vận may lớn nhất đời này của Diệp Lăng.


Sau khi tiến vào M đại, Diệp Lăng phát hiện mình giống như ếch ngồi đáy giếng, không chỉ có vật chất là thiếu thốn tới cực điểm, trên tinh thần thì muốn khen cũng chẳng có gì mà khen, căn bản không cách nào sánh được với những sinh viên khác.


Lần đầu tiên bạn học nhìn thấy Diệp Lăng trong phòng ngủ, đều nhao nhao trợn mắt há mồm, cái đồ nhà quê này từ đâu chui ra, đang mặc cái thứ gì trên người vậy?


Cái này không thể trách Diệp Lăng, lúc trước hắn chỉ biết vùi đầu đọc sách, căn bản không để ý tới bề ngoài cùng cách ăn mặc của mình.


Trong nhà giúp cho Diệp Lăng đến trường cũng là đập nồi bán sắt (*quyết tâm hoàn thành bất chấp tốn kém), sau khi Diệp Lăng thi đậu, cha mẹ vì cho hắn đi học liền để em trai em gái thay hắn ra đồng làm việc. Thậm chí tiền sinh hoạt cùng học phí mỗi tháng của Diệp Lăng, cũng là do em trai và em gái đưa cho.


Sau khi tới trường học, tiền còn dư lại trong tay Diệp Lăng chỉ đủ để ăn một hộp cơm bình thường, ngay cả mua cho mình một bộ đồ cũng không có. Nhưng mà Diệp Lăng cũng đã nhận thức được số mình khổ, im lặng thức thời không đi lấy lòng người khác.


Nhưng mà cùng trong một phòng ngủ, ăn mặc của Diệp Lăng và thói quen keo kiệt, chung quy sẽ phải chịu những lời kháng nghị cùng bình luận.


Nhà Tần Hạo Văn có điều kiện tốt, có một lần trực tiếp đem quần áo cũ của mình đến, chất đầy lên giường Diệp Lăng để cho Diệp Lăng tùy tiện mặc. Vấn đề là không có dặn trước, vừa về đến phòng nhìn thấy cảnh này, Diệp Lăng thật là cảm thấy không vui.


Diệp Lăng không chấp nhận loại thái độ đó của Tần Hạo Văn, lấy quần áo của Tần Hạo Văn, rồi nói một câu cảm ơn, cái này mình không làm được.


Từ đó trong phòng ngủ, Diệp Lăng thường xuyên bị châm chọc khiêu khích, nói hắn tự cho là mình thanh cao gì  gì đó, quần áo mặc đã muốn rách nát rồi vẫn không muốn nhận ý tốt của người khác.


Lúc đó Diệp Lăng chỉ im lặng, nếu thật sự là ý tốt, nên làm cho người ta cảm thấy như được ngồi trong gió xuân (* mộc xuân phong  chỉ sự được khai trí sau khi được tiếp xúc với những người có trí tuệ và phẩm đức cao thượng, cũng giống như được ngọn gió xuân thổi qua.). Từ trên người Tần Hạo Văn hắn cảm nhận được, căn bản không phải là ý tốt, mà là bố thí.


Đối phương căn bản sẽ không nhiệt tình giúp đỡ Diệp Lăng, mà là cảm thấy xấu hổ thay Diệp Lăng, dù sao cũng là người chung phòng, đi ra ngoài sẽ bị người ta chê cười.


Nếu như chỉ bị chê cười, đối với tính cách này kỳ thật Diệp Lăng có thể chịu được, hắn vốn có chút ngốc, sẽ không làm ra chuyện gì, chỉ trầm mặc yên lặng. Nhưng mà hắn phát hiện mình không thể đọc sách như vậy được, đọc sách đến ch.ết cũng không chiếm được thứ mình muốn.


Nhưng mà không có tiền, không có mối quan hệ, miệng cũng không nói, tất cả đều là phí công.
Diệp Lăng thấy người bên cạnh, mỗi người đều càng ngày càng tốt, đối với tương lai đều đã an bài tốt, chỉ còn chờ thời gian vừa đến là tung cánh bay ra khỏi trường, đi tìm giấc mộng cho riêng mình.


Đâu có như mình giậm chân tại chỗ, đối với tương lai ngày càng mù mịt, dường như làm cái gì cũng đều phí công.


Lúc đó Diệp Lăng khát vọng thành công, khát vọng được trải qua cuộc sống có tiền, nhưng mà không biết làm như thế nào. Là một người có năng lực cùng kiến thức hạn hẹp, Diệp Lăng không thể nghĩ ra cách nào tốt.


Dưới cơ duyên xảo hợp, Diệp Lăng tại năm thứ ba bắt đầu quen biết Trương mỗ, hắn phát hiện Trương mỗ là người chuyên môn thay da cho sinh viên. Chỉ cần sau khi mọi chuyện thành công chuyển cho Trương mỗ một chút phí giới thiệu, có thể sẽ giúp người ta giới thiệu một số kẻ có tiền.


Ngay từ đầu Diệp Lăng không có tính toán liên hệ cùng Trương mỗ đi làm loại chuyện này, là do có một lần tại nhà ăn, đã xảy ra một chút sóng gió, sau đó trên forum trường học xuất hiện bài viết nói gặp được một người keo kiệt cực phẩm gì gì đó, Diệp Lăng mới đi tìm Trương mỗ.


Nhất thời xúc động cũng được, nghĩ sâu tính kỹ cũng được, Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên quen biết nhau.
Hiện tại là ngày thứ hai sau khi đã chọn được nhà cùng xe phù hợp, Diệp Lăng hồn vía lên mây mà trở lại phòng ngủ ngẩn người.


Người tiến cử Trương mỗ vẫn luôn gọi điện thoại Diệp Lăng, hẹn Diệp Lăng ra ngoài gặp mặt.
Diệp Lăng ấn một cái, Trương mỗ kiên nhẫn, Diệp Lăng đành phải tắt máy.


Hắn nhìn qua phòng ngủ vô cùng quen thuộc của mình, ánh mắt mơ màng, cho rằng mình đang nằm mơ, vậy mà trở về thời điểm học đại học.
Điều này làm sao có thể?


Dựa theo tính cách cứng nhắc lại có chút ngốc của Diệp Lăng, hắn có thể làm loại chuyện xuống biển kiếm tiền vốn không thể tưởng tượng được, hiện tại chuyện xảy ra càng không thể tưởng tượng nổi. Diệp Lăng trải qua thời gian thật dài cũng không thuyết phục được bản thân, mình đã sống lại.


Mặt khác đám bạn cùng phòng 306, từ khi Diệp Lăng trở về cảm thấy có điều không đúng. Tuy rằng con người này bình thường có chút thần kinh, nhưng mà cũng chưa từng nghiêm trọng như vậy.


Dương Văn Bân vụng trộm nói: “Học Trí cậu nhìn xem, cậu ta nhìn vào bức tường kia ít nhất cũng mười phút rồi, như thế nào cậu ta vẫn không nhúc nhích a?”
Vương Học Trí nói: “Đừng xen vào chuyện người khác, miễn cho cậu ta lại cảm thấy chúng mình ức hϊế͙p͙ cậu ta.”


Dương Văn Bân bĩu môi khinh thường, quay đầu tiếp tục chơi game, bọn họ chẳng thèm quản chuyện vớ vẩn của Diệp Lăng, chẳng qua là cảm thấy kỳ quái mới hỏi một câu.


“Hey! Bạn gái tớ mới mua cho tớ đồ ăn sáng, các cậu có muốn ăn không?” Tần Hạo Văn từ bên ngoài trở về, trong tay cầm theo bữa sáng do bạn gái Triệu Kỳ Kỳ mua. Thật ra cậu đã ăn rồi, nhưng mà nữ sinh hào phóng, mua cho cậu rất nhiều.


“Tớ muốn ăn tớ muốn ăn!” Nghe thấy có ăn, Dương Văn Bân cùng Vương Học Trí nhao nhao vứt bỏ mọi chuyện qua đỉnh đầu, cướp bữa sáng trong tay Tần Hạo Văn: “Oa đệch, là hà tràng a?”
(*虾肠 hà tràng là món tôm gì gì ấy ^^)


Vương Học Trí vừa ăn vừa dựng ngón cái với Tần Hạo Văn: “Hào Văn, bạn gái của cậu thật hào phóng! Là một cô gái tốt!”


“Cái này thì có là gì.” Tần Hạo Văn ngồi trên ghế của mình, tựa vào ghế nói: “Bên nhà bạn gái tớ có mở công ty đấy, so với nhà tớ thì có nhiều tiền hơn.” Cậu ta dùng đuôi mắt liếc qua Diệp Lăng, nhỏ giọng nói: “Người kia bị làm sao vậy! Trúng tà rồi hả!”


Dương Văn Bân lắc đầu: “Ai mà biết, bệnh tâm thần, buổi sáng mới trở về đã như vậy rồi.” Tiếp theo dừng một chút, lộ ra nụ cười tinh quái: “A, tối hôm qua cậu ta không trở về, các cậu đoán xem cậu ta đi đến chỗ nào? Không phải là đi… Hả?” nháy mắt ra hiệu, nở nụ cười mờ ám.


“Không thể nào?” Vương Học Trí tỉnh táo phân tích “Cậu ta keo kiệt như vậy, làm sao mà dám dùng tiền.”


Tần Hạo Văn cười cười nói: “Cậu không hiểu, hiện tại vui đùa một chút chỗ nào còn lấy tiền.” Cậu dùng mắt đánh giá Diệp Lăng một cái: “Ừ, người ta lớn lên tướng mạo cũng đoan chính, cậu ta không nói ra, ai biết cậu ta nghèo? Mấy em gái tầng lớp thấp kém vẫn là thích dạng người như cậu ta đó.”


Diệp Lăng thu toàn bộ lời nói của bọn họ vào trong tai, tuy rằng cảm thấy chói tai, nhưng mà cũng không thèm để ý như lúc trước. Nếu như hơn một năm trước nghe thấy những lời này, Diệp Lăng chính là bị nội thương thật lâu, thậm chí là sau lưng âm thầm trả thù đám tiểu nhân.


Nhưng mà bây giờ Diệp Lăng đã thay đổi, điều này đã từng đè nặng trong lòng Diệp Lăng, nhưng hôm nay những điều này đã không còn có thể xúc phạm đến hắn.
“Này, cậu ta đi toa lét rồi, đừng nói là tức giận rồi đi?”


Diệp Lăng không tức giận, hắn đi vào toa lét để rửa mặt, sau đó phát hiện trên người mình mang theo một mùi hương không biết tên. Ngửi có chút quen thuộc, có lẽ là bị dính lên trong buổi gặp mặt ngày hôm qua, khiến Diệp Lăng có chút không thoải mái.


Bây giờ đang là tháng chín, khí trời rất nóng, Diệp Lăng dùng nước lạnh tắm rửa qua, thay quần áo bẩn ra.
Kỳ thật bộ đồ này chính là bộ tốt nhất của Diệp Lăng, là áo sơ mi trắng cùng quần tây đen dài, hắn chỉ mới mặc qua hai ba lần, bình thường sẽ không lấy ra dùng.


Giặt xong quần áo phơi lên, Diệp Lăng trở lại phòng ngủ trèo lên giường của mình, hắn không nhớ rõ hôm nay có tiết hay không, nhưng cho dù có tiết cũng không muốn đi. Là con mọt sách chính hiệu, Diệp Lăng chưa từng một lần trốn tiết.
Hắn móc điện thoại ra, do dự một chút, lại thả xuống.


Một giấc ngủ đến giữa trưa, Diệp Lăng đứng lên đi đến tiệm mua cơm ăn. Xa trường đã hơn một năm, Diệp Lăng phát hiện cảm giác thân thuộc với ngôi trường này không hề giảm đi chút nào, hắn vẫn nhớ rõ đường đi cùng giá tiền đồ ăn lúc trước.


Sau khi chọn món, Diệp Lăng bưng dĩa cơm tiến đến trong góc.
Ăn được một nửa, trước mặt xuất hiện hai bóng người, từ trên cao nhìn xuống hắn.


“Đây không phải là người yêu bé nhỏ của Húc Nhiên sao? Như thế nào vẫn ăn loại thức ăn thấp kém này?” Hôm nay Tào chính giống như tâm huyết dâng trào, tới nhà ăn của trường xem có đồ gì tốt, kết quả trông thấy người tối hôm qua vừa ra mắt. Mới đầu cứ tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi, bởi vì Tiếu Chí Hiên nói, cái loại này mới nhìn đã thấy là đồ nhà quê, có chỗ nào giống người học sinh ngày hôm qua?”


Tào Chính cũng hoài nghi mắt mình có vấn đề, nhưng sau khi cẩn thận quan sát, Tào Chính tin tưởng vững chắc mình không nhìn lầm, chính là người tối hôm qua. Tào Chính cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, liền lôi kéo Tiếu Chí Hiên tới đây xem.


Chỉ có thể nói người dựa vào ăn mặc, thời điểm Diệp Lăng mặc trên người bộ quần áo cũ, cho dù khuôn mặt vẫn dễ nhìn nhưng chính là không ngờ.


Theo Trang Húc Nhiên hơn hai năm, Diệp Lăng đối với bạn bè bên cạnh Trang Húc Nhiên đều tương đối quen thuộc. Hắn nhớ rõ thời điểm hắn ch.ết, Tào Chính ở ngay đó. Nhưng mà đó đều đã là quá khứ, Tào Chính thích hắn cũng tốt, chán ghét hắn cũng được, lúc này Diệp Lăng không muốn lại nịnh nọt bọn họ.


“Có chuyện gì?” Diệp Lăng ngẩng đầu lên hỏi.
“Không có việc gì, chỉ là hiếu kỳ muốn qua đây nhìn xem.” Tào Chính có chút hứng thú dò xét Diệp Lăng, từ đầu đến chân, để ý cả hình dạng phần cơm của hắn: “Tên gì ấy nhỉ, tôi quên mất rồi, họ Diệp?”


Diệp Lăng chậm rãi nói: “Tôi họ Diệp.”
“A.” Tào Chính nói: “Húc Nhiên bạc đãi anh rồi, chưa cho anh tiền để dùng sao?”
Diệp Lăng nói thẳng: “Cho.”
“Xùy, vậy sao anh vẫn ăn cái này?” Đồ ăn không có chất, một bữa cơm vẫn chưa đến ba đồng a.


Diệp Lăng thoáng trầm mặc, nghĩ ra mấy lý do đều thấy không thích hợp, dứt khoát không nói chuyện.
Tào Chính đứng trước mặt hắn rút ra điện thoại: “Được, gọi điện thoại cho người đàn ông của cậu, hỏi ý kiến người ta một chút.”






Truyện liên quan