Chương 24: Nhị canh

Diệp Lăng lấy điện thoại di động ra, soạn cho Trang Húc Nhiên một tin nhắn hỏi thăm: Loại người như tôi có phải là khiến cho người ta rất chán ghét?
Hắn cũng không phải hiểu tại sao mình lại làm như vậy, thế nhưng sau khi bị nói đáng ghét, người đầu tiên nghĩ đến nhưng lại là Trang Húc Nhiên.


Trang Húc Nhiên vẫn còn ăn cơm trưa, trưa hôm nay là ngồi ăn trong phòng làm việc của mình, nhận được tin nhắn buồn cười của Diệp Lăng, cậu nhắn lại cho Diệp Lăng: Loại người như anh là loại người gì?
Diệp Lăng lúng túng đáp lại, các sinh viên đều nói hắn: Thanh cao, keo kiệt.


Nhìn vào hai từ này, Trang Húc Nhiên nhắn: Xác thực rất đáng ghét, nhưng mà anh không đáng ghét.
Diệp Lăng hỏi: Tại sao?
Trang Húc Nhiên đáp: Không vì cái gì cả, nói anh là người đáng ghét, bản thân người ta cũng chưa chắc là được yêu thích.


Diệp Lăng: Nhưng trước kia tôi thật thích người đó.
“…” Mặt Trang Húc Nhiên lập tức xụ xuống, cậu cần phải biết rốt cuộc là Diệp Lăng xảy ra chuyện gì, cho nên trực tiếp gọi điện thoại qua.


“Trang Húc Nhiên?” Diệp Lăng không nghĩ tới Trang Húc Nhiên sẽ trực tiếp gọi điện thoại qua, nên trong giọng nói có chút ngoài ý muốn.
“Xảy ra chuyện gì?” Trang Húc Nhiên hỏi hắn.


“…” Diệp Lăng vừa muốn nói lại vừa không muốn nói, cuối cùng rất phiền muộn đáp: “Kết thúc với bạn tốt rồi, cậu ấy nói con người của tôi rất đáng ghét.” Mà chính hắn hậu tri hậu giác, thì ra mình lại làm cho người ta chán ghét như vậy.


available on google playdownload on app store


(Hậu tri hậu giác: chậm tiêu, chậm hiểu, lúc sau mới phát hiện ra.)
“Chuyện gì đã xảy ra.” Nghe nói chỉ là bằng hữu, Trang Húc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, giọng nói lập tức trở nên nhu hòa.


“Chuyện là thế này..” Diệp Lăng rút gọn bớt chuyện thổ lộ ở giữa, chậm rãi kể lại mọi chuyện, nói xong rồi về sau vẫn còn hỏi đến cùng: “Cậu cảm thấy tôi làm như vậy là sai rồi sao?”


“Không sai.” Trang Húc Nhiên khẳng định rồi nói cho hắn biết: “Anh không thể chấp nhận được sự thay đổi của người đó, cũng không cần chấp nhận.”
“A.” Diệp Lăng tiếp tục hỏi về vấn đề đầu tiên: “Những loại người như tôi có phải rất đáng ghét không?”


Trang Húc Nhiên dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Không có người nào mà tất cả mọi người đều yêu thích, anh hà tất phải xoắn xuýt những thứ này.”
“Ừ, vậy vì sao cậu lại thích tôi?” Diệp Lăng hỏi, thật sự muốn biết vấn đề này.


“Anh thật là mặt dày, tôi có nói là thích anh sao?” Trang Húc Nhiên đáp lại, vượt ngoài dự liệu của Diệp Lăng.
“…” Diệp Lăng im lặng muốn cúp điện thoại: “Chưa ăn no, ăn cơm tiếp đây. Cậu thì sao?”


Trang Húc Nhiên nhìn lướt qua đống đồ ăn còn một nửa, vì muốn giải quyết nghi vấn của người nào đó, cậu cũng chưa ăn no: “Tôi ăn no rồi, anh ăn đi.”
“Ừ, tạm biệt.” Diệp Lăng do dự, thừa dịp xung quanh không có ai mà lén chụt một tiếng, ngay sau đó lập tức cúp máy.


“Xùy…” Trang Húc Nhiên cười cười, lại để cho thư ký Tiểu Kha lấy cho mình một phần ăn khác: “Đúng rồi, ba rưỡi chiều, chuyển một phần điểm tâm đến lớp dạy lái xe xx.”
Nói mấy câu với Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng không còn cảm thấy buồn bực như vừa rồi.


Về phần Lưu Nghệ Hàm, người bạn đã quen biết hơn hai năm, cuối cùng lại đi đến kết quả này, có chút tiếc nuối.
Buổi chiều trên BBS lại có một bài viết mới, về Diệp Lăng. Có người nói trong nhà ăn nhìn thấy Diệp Lăng cãi nhau với bạn, trong lúc vô tình có nghe được sơ lược nội dung cãi nhau như sau.


Nghe được một vài đoạn đối thoại của Diệp Lăng và Lưu Nghệ Hàm, hình như là nói về chuyện Diệp Lăng có tiền, có thái độ xem thường với bạn bè lúc trước gì gì đó.


Cái này tuyệt đối là đám đông dùng ngòi bút làm vũ khí, phía dưới cùng đều là comment chỉ trích Diệp Lăng, nói người này thật sự là giống như lời người bạn của hắn nói, thật đáng ghét.


Còn nói Diệp Lăng cố ý khoe của, đủ các loại khoe khoang trước mặt bạn bè, lại giống như đại gia mà bắt bạn bè hầu hạ hắn.
Mà những thứ này Diệp Lăng cũng không biết, hắn ăn cơm trưa xong liền trở về phòng nghỉ ngơi, đúng hai giờ rưỡi chiều thì dậy, ra khỏi trường đến lớp học lái xe.


Đọc sách cho đến ba giờ rưỡi, một phần điểm tâm chỉ định cho Diệp Lăng được mang tới.
“Cho tôi?” Diệp Lăng rất kinh ngạc, đây là một phần điểm tâm rất tinh xảo.
“Đúng vậy, đây là thiệp của ngài.” Nhân viên mang điểm tâm đến mỉm cười đưa cho Diệp Lăng một tấm thiệp màu xanh lam.


“Vâng, cảm ơn.” Diệp Lăng đưa mắt nhìn tiểu ca đưa điểm tâm đến rời đi, mở ra  tấm thiệp nhìn xem là ai đặt đồ đến.
Trên tấm thiệp là năm chữ rồng bay phượng múa, buổi chiều vui vẻ, chỗ đề tên trên tấm thiệp ghi một chữ Trang.


“…” Diệp Lăng không hề vui mừng mà nghiêm mặt, hoặc là nói đã đoán ra là Trang Húc Nhiên.
Trước tiên liền gửi một tin nhắn cảm ơn Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng cảm thấy mình ăn không được nhiều như vậy, chia ra một phần đưa cho bạn học cùng lớp lái xe ngồi cạnh.


Diệp Lăng vừa ăn, vừa đọc sách, đồng hồ báo đến bốn giờ thì chạy về trường học tiếp.


Từ sau khi phát sinh sự kiện trên BBS, vài ngày một lần Tào Chính đều chú ý đến diễn đàn của trường một chút. Lần này lại nhìn thấy tên của Diệp Lăng xuất hiện trên diễn đàn, quả thực là cười đến nghiêng ngả.


Tào Chính gửi tin nhắn cho Trang Húc Nhiên: Chim cút của nhà cậu lại bị người ta gây chiến.


Trang Húc Nhiên nhíu nhíu mày, leo lên BBS của M đại, quả nhiên trông thấy bài viết như vậy. Nội dung trong này Diệp Lăng đã nói qua với cậu, nhưng mà ở đây không hoàn chỉnh. Trên mặt của bài viết chỉ đề cập đến việc Diệp Lăng cay nghiệt, mà người bạn kia thì vô tội.


“Húc Nhiên, xử lý thế nào?” Tào Chính gọi điện thoại cho Trang Húc Nhiên.
“Không xử lý.” Câu trả lời của Trang Húc Nhiên khiến Tào Chính bất ngờ.


“Cái gì? Không xử lý? Cậu muốn trơ mắt nhìn xem chim cút bị người ta gây chiến đến cùng?” Tào Chính không thể tưởng tượng nổi nói: “Cậu không đau xót chim cút nữa rồi hả?”


“Những cái kia đều là những lời chỉ trích không quan trọng, Diệp Lăng không nhìn thấy là được rồi.” Trang Húc Nhiên nói.
“Lỡ như anh ấy thấy được thì sao?” Tào Chính hỏi.


“Nếu anh ấy tức giận, liền sẽ đến tìm tớ.” Chuyện này cũng không liên quan đến Tào Chính và Tiếu Chí Hiên, Trang Húc Nhiên đoán hắn sẽ không lại đi tìm đến hai người đó.


“À à, thì ra là cậu tính toán như vậy, hắc hắc.” Tào Chính cười gian hai tiếng, tỏ vẻ chính mình đã hiểu. Cậu âm thầm thương hại cho Diệp Lăng, gặp phải Trang Húc Nhiên.
“Ừ.” Trang Húc Nhiên nhưng lại không phủ nhận dụng tâm của mình.


Đối với Diệp Lăng, muốn Trang Húc Nhiên dùng thái độ ngang hàng đối đãi, cái đó thật là không thể nào. Hai người xuất thân ở bối cảnh không giống nhau, giáo dục không giống nhau, hành vi xử sự, cũng khác nhau rất lớn.
Trang Húc Nhiên không cho là mình sai, mấu chốt ở chỗ Diệp Lăng có chịu phối hợp hay không.


Mà nhìn vào trước mắt, Trang Húc Nhiên cho rằng Diệp Lăng rất phối hợp với hình thức ở chung như thế này, như vậy là chính xác. Trang Húc Nhiên  không hề biết, cậu đối với Diệp Lăng chỉ có ép buộc, mà Diệp Lăng lại xem đó là một loại coi thường.


Cho dù để cho Trang Húc Nhiên tự mình nói ra, cũng không dám phủ nhận mình không có chút nào khinh thường Diệp Lăng.
Có một số người trong lòng rất cố chấp, nhưng mà một khi đã thông suốt, người đó sẽ thẳng thắn buông tha, ví dụ như loại người như Diệp Lăng.


Lúc Diệp Lăng biết mình lại chọc phải đám người trên BBS, hắn đăng nhập vào rồi nhìn qua hai lần, sau đó tắt trang đi, không bao giờ nhìn nữa.
Mà bởi vì chuyện này, tình hữu nghị giữa Diệp Lăng và Lưu Nghệ Hàm chỉ sợ sẽ đi tới kết thúc, sẽ không còn có khả năng khôi phục lại.


Nhưng mà Diệp Lăng lầm rồi, chỉ qua một ngày, buổi chiều thứ sáu, Lưu Nghệ Hàm đi vào phòng ngủ tìm hắn nói xin lỗi.


“XIn lỗi, tớ mới thấy bài viết trên diễn đàn, đều là vì tớ mới khiến cho cậu bị mọi người hiểu lầm.” Lưu Nghệ Hàm đứng ở trước cửa phòng ngủ, nói xin lỗi với Diệp Lăng: “Diệp Lăng, hy vọng chúng ta vẫn là bạn bè của nhau.”


“…” Diệp Lăng ngẩn người, thật sự không nghĩ tới Lưu Nghệ Hàm lại tìm đến mình.


“Diệp Lăng, cậu có thể tha thứ cho tớ không?” Diệp Lăng sửng sốt vài giây không trả lời, Lưu Nghệ Hàm nhìn thấy thì có chút khó chịu, nói: “Ngày hôm đó tớ có nói mấy lời vô tâm, hy vọng cậu không để trong lòng.” Còn nói: “Nếu như cậu vẫn còn trách mấy lời đó của tớ, tớ sẽ lên diễn đàn vào bài viết kia xin lỗi cậu.”


Người trong mấy phòng ngủ chung quanh đều vây đến xem, đây chính là hiện trường sống, so với trên diễn đàn thì trực tiếp hơn nhiều.
Có người xì xào bàn tán nói: “Người này thật không có cốt khí, gặp tớ là tớ đã sớm cắt đứt,, hà tất phải đến nịnh nọt lãng phí chính mình.”


“Cho nên mới nói người bây giờ, có tiền liền mất lòng, là người hay quỷ thử một lần đã biết rõ.”
“Đánh cược đi, cậu ta chọn tiếp tục làm bạn bè, hay là thuận thế mà đá bạn cậu ta.”
“Sẽ đá, giữ lại lại hướng mình vay tiền thì sao?”


“Aizz không nghĩ tới trường học của chúng ta lại có loại người như vậy, thật là cặn bã.”
Diệp Lăng nghe thấy mấy người rãnh rỗi nói mấy lời đàm tiếu, sắc mặt tuy không tốt, nhưng cũng không quan tâm nhiều. Một người thì dù là loại người nào, từ trong miệng người khác nói ra đều là phiến diện cả.


Hắn chỉ đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn Lưu Nghệ Hàm.
Chờ một lúc lâu, người nói giúp cho Lưu Nghệ Hàm càng ngày càng nhiều, lúc này Lưu Nghệ Hàm mới mở miệng: “Diệp Lăng, cậu nói cho tớ một câu, mặc kệ cậu có tha thứ cho tớ không, ít nhất để cho tớ được rõ ràng ý của cậu.”


Nếu như không phải biết rõ, mình không thiếu nợ Lưu Nghệ Hàm cái gì, Diệp Lăng đã cho là mình đã làm ra chuyện tày trời nào đó với Lưu Nghệ Hàm.
Tình huống hiện tại, thực tế lộ ra Diệp Lăng cay nghiệt, mà Lưu Nghệ Hàm là người vô tội.


“Lưu Nghệ Hàm, một mặt cảm thấy con người của tôi rất đáng ghét, một mặt lại muốn tiếp tục làm bạn bè với tôi, chính cậu không cảm thấy khó chịu sao? Cùng với một người đáng ghét làm bạn bè, quá miễn cưỡng cậu rồi.” Diệp Lăng sẽ không cho rằng câu nói đáng ghét kia là lời nói giỡn, hắn là người rất nghiêm túc, nếu như Lưu Nghệ Hàm đã cho rằng mình đáng ghét, vì cái gì còn muốn làm bạn bè?


“Diệp Lăng, chúng ta làm bạn bè hơn hai năm, chẳng lẽ cứ như vậy mà vứt bỏ tình cảm giữa chúng ta sao?” Lưu Nghệ Hàm không trả lời vấn đề của Diệp Lăng, mà hỏi ngược lại.


“…” Diệp Lăng nhìn những người vây xem kia, bọn họ lộ ra đủ loại biểu tình, tiếng nói càng ngày càng lớn thay Lưu Nghệ Hàm bất bình.
Diệp Lăng hít sâu một hơi, càng ngày càng giữ vững ý nghĩ của mình.


Cái này là chuyện giữa mình và Lưu Nghệ Hàm, đầu nóng lạnh chỉ có mình biết, người bên ngoài căn bản không hiểu: “Lưu Nghệ Hàm, cậu không giống như là tưởng tượng của tôi, tôi không thích người như vậy.”


“Ý của cậu là, cậu thật sự muốn cắt đứt với tớ?” Lưu Nghệ Hàm kinh ngạc nhìn Diệp Lăng, nhiều người lớn tiếng lên án như vậy mà cậu ta không để ý sao?


“Nhận ra quan niệm bất đồng, không làm bạn bè không phải là chuyện rất bình thường sao?” Diệp Lăng cố gắng bỏ qua ánh mắt của những người vây xem, trực giác của hắn không thích Lưu Nghệ Hàm của bây giờ, không muốn làm bạn bè, liền không làm.


Một lúc sau: “Được, tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu đã nói thẳng ra, Diệp Lăng.” Lưu Nghệ Hàm siết chặt tay thành nắm đấm, tựa hồ rất khó chịu nói: “Tớ không hối hận khi quen biết với cậu, hy vọng cậu cũng thế.” Sau khi nói xong thì quay đầu rời đi, bóng lưng nặng nề giống như rất đau xót, không ngần ngại.


“Chậc chậc…” Xung quanh đầy tiếng xuýt xoa, phát hiện ba người trong phòng cũng đang khoanh tay nhìn giễu cợt.
“Nhanh như vậy thì tốt rồi, thật không có ý nghĩa.” Tần Hạo Văn bĩu môi cười, nói với mấy người khác: “Người nào đó a, thật sự là đáng thương, cũng là do mình quá đê tiện.”


“Cũng không phải, mắt mù mới cùng người này làm bạn bè, mưu đồ cái gì, người ta có tiền còn không phải đạp cậu ta đi.” Dương Văn Bân nói.
Diệp Lăng ngồi trên ghế của mình, không cách nào tập trung đọc sách.


Mà BBS lập tức đổi qua sự kiện vừa rồi, lần nữa đẩy Diệp Lăng lên đầu sóng ngọn gió.
Cái gì mà cùng chung hoạn nạn không thể cùng phú quý, có tiền liền vứt bỏ bạn nghèo ngày xưa, vẻ mặt khó ưa các loại….


Vẫn luôn chú ý đến câu chuyện, Tào Chính sung sướng cười không ngừng, nhanh chóng đánh cược với Tiếu Chí Hiên lúc nào Diệp Lăng sẽ khóc lóc đi tìm Trang Húc Nhiên cầu an ủi.
Thế nhưng thẳng đến chủ nhật, ở trước mặt Trang Húc Nhiên Diệp Lăng cũng không nhắc tới chuyện này.


“Làm sao vậy? Nghe nói mấy người trên diễn đàn lại đang bàn tán về anh.” Trang Húc Nhiên đành phải tự mình mở cửa.


“Không có gì, không muốn để ý tới bọn họ.” Diệp Lăng mở tủ quần áo, cẩn thận lựa chọn lễ phục của đêm nay, hắn cau mày đặt câu hỏi: “Đối phương bao nhiêu tuổi, là thân phận gì?” Trang Húc Nhiên muốn Diệp Lăng tham gia một bữa tiệc.


“Ngang hàng, quan hệ chính trị với cha mẹ, anh ta là đạo diễn.” Trang Húc Nhiên kỳ quái nhìn Diệp Lăng: “Anh không quan tâm đến chuyện người khác nói về mình?”
Chuyện trên diễn đàn, làm sao có thể không quan tâm a?


Từ sau khi cùng tách ra với Lưu Nghệ Hàm, Diệp Lăng đột nhiên có một loại cảm giác u sầu, kỳ thật cũng không có gì đáng để quan tâm.


“Quan tâm cũng vô dụng, nói không được, cũng không lấy được trong sạch.” Diệp Lăng thoáng trầm mặc, nói với Trang Húc Nhiên: “Giống như cậu nói vậy, tất cả mọi người yêu thích tôi thì như thế nào?” Ngược lại: “Bọn họ không thích, cũng không làm cho tôi mất đi miếng thịt nào.”


Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Lăng quyết định im lặng bỏ qua những ồn ào hỗn loạn kia, tiếp tục để mình làm một người vô hình.
“…” Trang Húc Nhiên phát hiện, Diệp Lăng thật là làm cho cậu ngoài ý muốn, tiến bộ quá là nhanh.


“Chủ sự của cậu thích cái gì không thích cái gì?” Diệp Lăng tiếp tục hỏi rõ.
(Chủ sự: người tổ chức chương trình)


“Thích, rượu vang đỏ và làm đạo diễn đi, còn có… người có diện mạo xuất sắc.” Trang Húc Nhiên liếc mắt nhìn Diệp Lăng đang thay quần áo, đột nhiên trong đầu có loại ý niệm không muốn mang Diệp Lăng ra ngoài.


“A.” Diệp Lăng chậm rãi mặc xong lễ phục, đeo đồng hồ lên, đầu tóc chải cẩn thận, hắn dựa vào tiêu chuẩn hà khắc sau cùng, sửa soạng bản thân cẩn thận tỉ mỉ.
Bây giờ Diệp Lăng là một vị thân sĩ, tùy thời có thể đi thảm đỏ cùng tham gia vào hội nghị của quốc gia.


(Thân sĩ: Người học thức, được trong vùng biết tiếng.)
Diệp Lăng đang muốn nói có thể đi, Trang Húc Nhiên đột nhiên giữ lấy mặt của hắn, hung hăng hôn lên. Thừa nhận nụ hôn với lực đạo so với kéo co, hôn đến môi của Diệp Lăng phát đau, đầu lưỡi không cách nào nhúc nhích.


Trang Húc Nhiên nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng nói: “Diệp Lăng, tôi không muốn dẫn anh đi rồi.”
“Hả?” Diệp Lăng không hề thất vọng, thậm chí vui vẻ tiếp nhận, hắn nói: “Được, tôi ở nhà ôn tập, vừa vặn cuối tuần có cuộc thi.”


“…”  Trang Húc Nhiên gục xuống dựa vào ***g ngực của hắn, giọng nói có chút nặng nề: “Tôi nói giỡn với anh đấy.”
“Không buồn cười, tôi sẽ tin thật.” Nói không muốn đi lại muốn đi, Diệp Lăng rất phiền muộn.


“Anh có biết bây giờ anh như thế nào không?” Ngực truyền đến giọng nói buồn buồn của Trang Húc Nhiên, cậu tựa hồ so với Diệp Lăng còn muốn phiền muộn hơn.
“Như thế nào?” Diệp Lăng vững vàng đứng đó làm điểm tựa, đã thành thói quen Trang Húc Nhiên đến gần.


Trang Húc Nhiên nói: “Hormone di động.” Thuận tiện dời tay xuống, bóp mông Diệp Lăng một cái: “Tôi chỉ cần nhìn thấy anh liền cứng.” Tất cả mọi người đều là thị giác của động vật, Trang Húc Nhiên có thể đoán trước được hậu quả khi mang Diệp Lăng ra ngoài, khẳng định không chỉ có một mình mình suy nghĩ sâu xa.


“…” Diệp Lăng không phản bác được, hắn không muốn tiếp tục trêu chọc Trang Húc Nhiên, vì vậy kéo ra một khoảng cách.
“Được rồi, đi thôi.” Trang Húc Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng làm cho  mình bình tĩnh trở lại.


Bọn họ phải đến tham gia a, vị đạo diễn trẻ tuổi kia tên gọi là Kỳ Quân Thiên. Mặc dù cùng thế hệ với đám người Trang Húc Nhiên, nhưng mà tuổi khá lớn, đêm nay là đã 30.


Cũng không phải là gia tộc có bao nhiêu giao tình, mà là các bậc cha chú ngầm thừa nhận hoặc là có căn dặn qua, để cho bọn tiểu bối giao du với nhau, không cần quá lạnh nhạt.


Kỳ Quân Thiên lại là một người tương đối chu toàn, phàm là có hoạt động gì thích hợp, bình thường đều mời mấy người Trang Húc Nhiên


Nói Kỳ Quân Thiên là trường tụ thiện vũ, đó là sự thật, bản thân Kỳ Quân Thiên không tính là có xuất thân đỉnh cao, ngành nghề cũng không phát triển. Nhưng mà tính khí rất tốt, quan hệ rộng, người bình thường đều nguyện ý cho anh ta hai phần mặt mũi.


(Nguyên câu là: Trường Tụ Thiện Vũ, Đa Tiền Thiện Giả (Ống tay áo dài khéo múa, nhiều tiền khéo đầu tư, phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả)


Nếu là bình trường, Trang Húc Nhiên khẳng định không tham gia. Tào Chính và Tiếu Chí Hiên có thể lựa chọn không tham gia, cũng có thể lựa chọn tham gia, nhìn tình huống mà quyết định.


Nhưng lần này là do quá nhiều năm không đi rồi, đây là sinh nhật 30 của người ta, ba người thương lượng tốt nhất là nên đi, vừa vặn mang Diệp Lăng ra ngoài chơi một chút.


Chưa đến tám giờ, trong biệt thự của Kỳ Quân Thiên, Tào Chính và Tiếu Chí Hiên đã tới trước, đang tán gẫu cùng mấy người quen biết. Hai người Tào Chính và Tiếu Chí Hiên đến cũng không gây áp lực mấy cho đám người già trẻ, bọn họ cũng không cần cống hiến sức mình, cho nên hai người rất tự biết mình.


Gặp người ưa thích thì nói hai câu, không thích thì tuyệt đối không nể mặt.
Một chiếc xe quan thuộc lái vào, Tào Chính nhìn thấy, vỗ vỗ vai Tiếu Chí Hiên nói: “Chim cút đã tới.”


Cả trai lẫn gái theo chân bọn họ nói chuyện phiếm, cũng nhìn ra đó là xe của Trang Húc Nhiên, tò mò hỏi: “Chim cút là biệt danh mới của Trang công tử?” Bọn họ ai cũng chưa nghe nói qua.
Tào Chính cũng không để ý đến bọn họ, trực tiếp nhảy qua đón hai người, Tiếu Chí Hiên chậm rãi đi theo phía sau cậu.


Diệp Lăng xuống xe trước, đi đến bên kia mở cửa xe cho Trang Húc Nhiên.


Trang Húc Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn mà nhíu mày, sau đó chạm vào tay Diệp Lăng, cậu khẽ nói với Diệp Lăng: “Thân sĩ, hôm nay anh đã đủ mê người rồi.” Tăng thêm mấy hành động săn sóc này, càng làm cho người ta không thể nào thoát ra.


“Này. chim cút, tối nay anh ăn mặc giống như thiên nga nha.” Tào Chính mới nhìn thấy Diệp Lăng, cảm thấy đêm nay Diệp Lăng rất chói mắt, dường như muốn mù mắt luôn.
“Tào Chính.” Diệp Lăng gật gật đầu với Tào Chính, lại nhìn thấy Tiếu Chí Hiên, hắn mỉm cười nói: “Tiếu Chí Hiên.”


“Fuck! Anh có thể đừng mỗi lần đều đối đãi khác nhau được không a!” Tào Chính tức giận đến dậm chân, quay mặt nhìn Diệp Lăng, đối với Tiếu Chí Hiên thì mỉm cười, Diệp Lăng quá rõ ràng rồi.


Trang Húc Nhiên lắc đầu nói: “Nếu như lần sau cậu nói chuyện với anh ấy giữ chút  tiết tháo, tớ cam đoan anh ấy cũng sẽ cười với cậu.”
Tào Chính không quá tin tưởng mà nhìn Diệp Lăng: “Thật hay giả?”


Diệp Lăng nhìn Trang Húc Nhiên, hơi bất dĩ mà nói với Tào Chính: “Tôi đối với cậu không có xúc động muốn mỉm cười.”
“Phốc!” Tiếu Chí Hiên nhất thời không chú ý, lại phun ra, cậu nhanh chóng nói: “Diệp Lăng anh kiềm chế một chút, hôm nay bộ quần áo Tào Chính mặc rất đắt.”


Diệp Lăng lập tức ngậm miệng, thậm chí còn lùi ra phía sau Trang Húc Nhiên né tránh, cố gắng cách xa Tào Chính một chút.
“Móa! Tôi nói này, bao giờ anh mới trả lại năm nghìn cho tôi!” Tào Chính nhớ tới chuyện này, đến phía sau Trang Húc Nhiên kéo Diệp Lăng ra.


“Nói anh ấy bồi thường vốn là chuyện không hợp lý, để tớ trả, cậu muốn thì tìm tớ.” Trang Húc Nhiên che chở Diệp Lăng.
“Hai người thật là không biết xấu hổ, cùng nhau khi dễ tớ.” Tào Chính nói nhỏ, quay lại tìm Tiếu Chí Hiên, nói hai người bọn họ liên thủ cùng nhau.


Tiếu Chí Hiên nói: “Cậu đi tìm lão Diêm, cậu ấy tuyệt đối so với tớ còn lợi hại hơn.”
Tào Chính lập tức mai danh ẩn tích, kỳ thật cậu có chút sợ Diêm Chấn Quân, chỉ vì chuyện nhỏ ấy mà đi quấy rầy Diêm Chấn Quân tuyệt đối sẽ bị gọt ch.ết.


“Đi thôi, cùng đi vào chào hỏi Kỳ Quân Thiên.” Trang Húc Nhiên nói.


Bốn người cùng đi, Tào Chính khoác vai Diệp Lăng thao thao bất tuyệt: “Chim cút đây là lần đầu tiên anh đến tham gia bữa tiệc như thế này phải không, tôi cho anh biết, vô cùng đơn giản. Đợi lát nữa bắt tay với Kỳ Quân Thiên, báo cái tên, chúng ta liền đi chơi riêng a, đến giờ là có thể về nhà.”


Trang Húc Nhiên nghe thấy hai người bọn họ nói những thứ này, cũng không ngăn cản.
Tào Chính còn nói: “Biết rõ ở đây chơi cái gì không? Anh có thấy mấy cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp kia không? Mấy người đó đều là mấy ngôi sao lớn nhỏ, còn làm việc bên ngoài nữa đấy, nếu như anh vừa ý…”


“Tào Chính.” Trang Húc Nhiên quay đầu lại ném cho Tào Chính ánh mắt sắc như dao găm.


“Tớ còn chưa có nói xong đâu.” Tào Chính nói tiếp: “Trong mấy cô gái đó anh là vừa ý cô nào cảm thấy chơi vui hơn, có thể tìm cô ấy cùng một chỗ nói chuyện phiếm, ăn đồ ăn, cùng chơi đùa. Đương nhiên không thể nói chuyện khác người, chỉ có thể tâm sự nhân sinh gì gì đó.”


Diệp Lăng nhíu mày nói: “Tôi cho rằng tham gia yến tiệc chính là để phát triển nguồn lực.”
Trang Húc Nhiên: “Là như thế không sai, lời Tào Chính nói anh không cần chú ý.”


Tào Chính nói: “Phát triển nguồn lực cũng không sai a, có tiền có quyền có thể ở trên giường để phát triển nguồn lực, ngôi sao có công việc bên ngoài để phát triển nguồn lực, bổ sung lẫn nhau.”


“Nếu như cậu không thích, có thể không cần chơi với bọn họ.” Diệp Lăng nói qua, đưa tay xoa xoa mái tóc Tào Chính, lại khiến cho người ta cảm thấy nét ôn nhu.
Tào Chính im lặng nhìn Diệp Lăng, rất muốn ôm hắn hôn một cái: “Húc Nhiên, chim cút nhà cậu có thể cho tớ mượn hôn một cái được không?”


“Không được.” Trang Húc Nhiên kéo Diệp Lăng đến bên người.
“Keo kiệt.” Tào Chính nhỏ giọng nói.


Bốn người trẻ tuổi sánh đôi bước đi, thu được rất nhiều ánh mắt chăm chú của khách nhân. Thêm vào thân phận cùng bối cảnh không tầm thường của họ, người chú ý trong trong ngoài ngoài thật sự là quá nhiều.


Kỳ Quân Thiên đã sớm biết Tào Chính cùng Tiếu Chí Hiên đã đến, nhưng mà không vào hoa viên. Anh cũng biết người quen thuộc của bọn họ, bọn họ là đang đợi Trang Húc Nhiên.


Hiện tại đã tới đông đủ, nhưng lại tổng cộng có bốn người, một trong số đó cũng không phải là Diêm Chấn Quân quanh năm ít xuất hiện, mà là một gương mặt lạ hoắc.


“Bốn vị công tử, buổi tối tốt lành.” Kỳ Quân Thiên bắt tay từng người, lần này tới đủ ba, thật sự là đủ nể tình rồi.


Năm người đứng chung một chỗ, tuyệt đối là tổ hợp được chú ý nhất của đêm nay, cái gì mà mấy ngôi sao lớn nhỏ khác, đều phải đứng dịch sang một bên. Nếu chỉ luận về mặt giá trị mà nói, trong đó ngoại trừ Trang Húc Nhiên không có khuôn mặt dễ nhìn, những người khác đều là chuẩn mực đàn ông, kể cả Tào Chính mồm miệng không đứng đắn.


Luận thân phận bối cảnh cùng sức nặng của bản thân trong gia tộc, cái này đều chính là mấy vị thái tử gia được nhận hết sủng ái, so với đám con cháu đời thứ hai đời thứ ba thì còn cao hơn, toàn bộ Kinh Thành chỉ đếm trên đầu ngón tay.


“Đạo diễn Kỳ Quân, sinh nhật vui vẻ.” Hôm nay là sinh nhật Kỳ Quân Thiên, Tiếu Chí Hiên cùng bốn người bọn họ cộng thêm Diêm Chấn Quân không tới, đưa lên một phần quà tặng.
Phần quà chung này, so sánh với những món quà người khác tặng có phân lượng hơn nhiều.


Kỳ Quân Thiên tiếp nhận phần hảo ý này, cười nói: “Cảm ơn, tôi thật cao hứng vì các cậu có thể tới.” Mặt khác lại chuyển hướng đến Diệp Lăng nói: “Vị tiên sinh này là lần đầu gặp mặt.”
“Anh ấy gọi là Diệp Lăng, bạn của chúng tôi.” Tiếu Chí Hiên giới thiệu.


“Kỳ tiên sinh, chào anh, tôi là Diệp Lăng.” Diệp Lăng hời hợt bắt tay cùng Kỳ Quân Thiên.


“Tôi là Kỳ Quân Thiên, ngoại hình của Diệp tiên sinh thật là làm cho người ta phải lóa mắt, không biết Diệp tiên sinh đang làm chức nghiệp nào.” Kỳ Quân Thiên cho rằng Diệp Lăng là trong giới thời thượng, mà trong ngành giải trí anh không có khả năng không biết được.


“Kỳ tiên sinh quá khen, tôi còn là sinh viên.” Diệp Lăng cười cười, cũng không nói nhiều lời.


“Thì ra là thế.” Kỳ Quân Thiên hứng thú, đối phương là một khối ngọc thô chưa được mài giũa, anh ta đánh giá Diệp Lăng lần nữa, dáng người cùng khuôn mặt đều chín trên mười trở lên: “Diệp tiên sinh có hứng thú làm điện ảnh không?”


Diệp Lăng còn chưa nghĩ ra cách nào từ chối, Tào Chính liền giúp hắn mở miệng trước: “Kỳ đại đạo diễn, anh vẫn là buông tha đừng kéo anh ấy vào giới này a, biểu hiện của anh ấy chỉ là một chim cút, cẩn thận làm cho doanh thu phòng vé của anh □□.”


Kỳ Quân Thiên cười cười, tỏ vẻ vừa rồi chỉ là nhất thời xúc động, anh cho rằng Diệp Lăng cũng là công tử quyền quý, có lẽ là xem thường việc gia nhập ngành giải trí.
“Khách cũng đã đến nhiều rồi a, anh đi chào hỏi đi, để chúng tôi tự đi dạo xung quanh là được rồi.”


“Cũng được, mọi người cứ tự nhiên, không cần khách khí.”
Bên trong chuẩn bị rất nhiều đồ ăn thức uống, bên ngoài còn có đầu bếp nhà hàng làm mấy món nướng, làm món tráng miệng, thậm chí còn trực tiếp dạy mọi người làm các loại đồ ăn nổi tiếng.


Một hàng nguyên liệu là hải sản tươi sống bày ở phía trên, chính mình còn có thể ra tay chế biến.
“Chỗ này của Kỳ Quân Thiên có rất nhiều rượu ngon, chim cút anh có muốn uống thử hay không?” Tào Chính nhìn thấy Tiếu Chí Hiên rót rượu, thì nói với Diệp Lăng.


“Cảm ơn, tôi không uống rượu.” Diệp Lăng đứng trước một giá nướng, hắn ở đây nướng một ít hải sản đủ các loại.
Chuẩn bị cho tốt sau đó bỏ vào đồ đựng ở bên cạnh, đổ lên nước tương cùng các loại rau thơm, cầm thêm cái nĩa bằng bạc, đi đến bên cạnh Trang Húc Nhiên.


Trong hoa viên giữa trời, khắp nơi là từng đám người đứng tán gẫu. Liếc nhìn qua, hầu như đều là tuấn nam mỹ nữ, cũng không kỳ quái, dù sao cũng là hỗn hợp của giới diễn viên.
Trang Húc Nhiên ngồi trên sôpha ở một nơi hẻo lánh, nhìn Diệp Lăng đi tới.


“Cậu có ăn không?” Diệp Lăng ngồi xuống bên cạnh Trang Húc Nhiên, nếu Trang Húc Nhiên trả lời không, Diệp Lăng liền chuẩn bị một mình ăn sạch sẽ.
(Sói: Anh tham ăn quá)
“Có.” Trang Húc Nhiên há mồm chờ Diệp Lăng đút cho.


Diệp Lăng làm loại chuyện này rất tự nhiên, chọn lấy một miếng mực chấm qua tương rồi đưa đến miệng Trang Húc Nhiên.
Sau khi Trang Húc Nhiên ăn xong thì vô cùng bất ngờ, bởi vì ăn rất ngon, cậu nhìn thấy Diệp Lăng ra tay, biết là Diệp Lăng tự mình mày mò làm.


“Bên kia còn có mấy loại thịt khác, cậu muốn ăn cái gì?” Diệp Lăng cùng Trang Húc Nhiên một người một miếng chia sẻ hết toàn bộ thức ăn, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.
“Anh biết làm?” Trang Húc Nhiên rất kinh ngạc, đó là đồ ăn Tây a.


“Một chút.” Diệp Lăng bưng dĩa không đi qua, Trang Húc Nhiên đi theo sau hắn, định bụng qua nhìn xem.
Diệp Lăng làm chính là thịt nướng cơ bản, chế biến tương đối gần với đồ ăn Trung Quốc, rau củ không nhiều lắm cũng không ít lắm, thích hợp cho những người có khẩu vị quê nhà.


“A… thơm quá, cho tôi một phần.” Tào Chính lách vào, bản thân muốn ăn.
“Tự mình làm.” Diệp Lăng dùng rau cuốn lại thịt nướng rồi chấm nước sốt, nhét vào miệng Trang Húc Nhiên.
“…” Trang Húc Nhiên vừa ăn vừa nói: “Nước sốt anh trộn rất kỳ lạ, có thành phần gì vậy?”


Diệp Lăng tự mình ăn một cái, lo lắng hỏi cậu: “Rất khó ăn sao?”
Trang Húc Nhiên lắc đầu, cũng không phải khó ăn, cẩn thận nhấm nháp một chút, thật ra rất vừa miệng, chính là tương đối kỳ quái.


“Để tớ thử xem.” Tào Chính lại gần nếm thử một chút nước sốt của Diệp Lăng, sau khi nếm xong vội vàng oa oa: “Bà mẹ nó, mùi vị kỳ quái!”
“Ăn cái gì?” Tiếu Chí Hiên bu lại, lập tức bị Tào Chính đút cho một miếng: “Mau nếm thử, kiệt tác của chim cút.”


“…” Tiếu Chí Hiên bị ép nuốt vào, nhíu mày rồi nói: “Hơi nhiều nước chanh.” Vị chua rất kỳ lạ, có chút sặc, lại có chút hương vị thanh mát.
“Ăn rất ngon a.” Trang Húc Nhiên lại được Diệp Lăng đút cho miếng nữa.


“Cậu chính là đồ có tình uống nước cũng no.” Tào Chính thổ tào, cũng học Diệp Lăng tự mình ra tay: “Chí Hiên lấy giúp tớ Cua đế vương, còn tôm hùm lớn nữa, tớ muốn làm tôm cua đại chiến.”
(thổ tào: nói chuyện không nể mặt ai.)


“Tôm cua đại chiến? Cái quỷ gì.” Tiếu Chí Hiên vén tay áo đến bên tủ đông giúp Tào Chính chọn lựa.


“Trên mặt đất có long hổ đấu, dưới nước có tôm cua đại chiến.” Tào Chính hoàn toàn bịa chuyện, thiên tân vạn khổ (chịu nhiều cực khổ.) mà lấy ra mấy loại hải sản cao cấp chở bằng đường hàng không tới đây.


Mọi người câm nín nhìn Tào Chính mò mẫm chế biến, sau khi chín thì bị ép buộc ăn.
Diệp Lăng lọt vào top đặt biệt chiếu cố của Tào Chính, chia cho một càng cua lớn, còn bị Tào Chính đặt biệt dặn dò: “Nhất định phải ăn hết, cái này rất bổ đấy.”


“Để tôi giúp anh gỡ.” Trang Húc Nhiên nhìn Diệp Lăng, cho rằng Diệp Lăng không biết cách xử lý càng cua.
“Cảm ơn.” Diệp Lăng thuận thế đưa cho Trang Húc Nhiên.
“Nào nào, chấm vào nước sốt này, tớ pha chế đấy.” Tào Chính cho bọn họ mỗi người một thìa.


“Đã đủ rồi.” Mọi người đều tránh né thứ của vị đại thần ẩm thực hắc ám này.
Trang Húc Nhiên gỡ một khối thịt cua, chấm vào nước sốt không biết tên, đưa đến bên miệng Diệp Lăng nói: “Nếm thử một chút, nếu như không thể ăn thì nhổ ra.”


“Này này!” Tào Chính oang oang kháng nghị: “Cái gì mà không thể ăn liền nhổ ra, có thể không ngon sao?”
Tiếu Chí Hiên nói: “Đúng vậy a, nói như thế nào cũng là nguyên liệu nấu ăn cao cấp, cho dù là bị đầu bếp cản trở cũng không trở thành khó ăn.”


Diệp Lăng cười cười, há mồm ăn một miếng, mùi vị quả thực không khó ăn, thịt cua rất ngon.
“Không tệ, cậu thử xem.” Trong tay Diệp Lăng có một cái nĩa, chọc lấy một miếng cua đút cho Trang Húc Nhiên.


“Ọe, các người thật buồn nôn!” Tào Chính không quen nhìn hành động bọn họ giúp nhau ăn, xoay qua chỗ khác nôn khan.
“Đừng ảnh hưởng đến khẩu vị của người khác.” Tiếu Chí Hiên một bên xử lý đồ ăn, một bên đá bay Tào Chính.


“Sao cậu lại đạp tớ, trả tôm hùm lại cho tớ đây!” Tào Chính đoạt đồ ăn của Tiếu Chí Hiên, hai người cầm tôm hùm mà đuổi bắt nhau trên bãi cỏ.


Trang Húc Nhiên cùng Diệp Lăng kìm lòng không được mà mỉm cười, giờ phút này trên bầu trời đột nhiên xuất hiện từng chùm pháo hoa. Ở nơi này mỗi người đều cầm lên ly Champagne của mình, cùng người bên cạnh chạm cốc, chúc mừng giây phút này.


“Diệp Lăng, tôi rất vui.” Trang Húc Nhiên nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhưng vẫn dán trên người Diệp Lăng.
“Ừ.” Diệp Lăng nhấp một ngụm rượu nhỏ, nhìn pháo hoa trên bầu trời: “Tôi cũng rất vui.” Giống như pháo hoa xinh đẹp, loại cảm xúc này tuy ngắn ngủi, nhưng không thể phủ nhận rằng hắn đang vui vẻ






Truyện liên quan