Chương 33: Uy hiếp

Sở dĩ Diệp Lăng lên BBS đọc tin tức về Lưu Nghệ Hàm, cũng là do người khác nói cho hắn biết, bằng không thì hắn cũng đã quên mất có chỗ gọi là BBS.
Còn thêm một người khác đó là Tào Chính, cậu đã về nước.


Thỉnh thoảng có lên lướt BBS một chút, cậu ta nhìn thấy bài viết tẩy trắng Diệp Lăng trước tiên. Tiếp theo lại xuất hiện tư liệu đen về Lưu Nghệ Hàm, người viết bài là một cái ID không đề tên, mã giáp (acc giả) có tên là Tiểu Hào.


Đăng kí ID cần phải có thẻ sinh viên, cũng không phải người nào đều có thể trà trộn vào, gia hỏa này có thể tạo nên một cái mã giáp đã nói lên có chút địa vị, là không muốn cho người ta biết rõ thân phận của mình.


Tiêu đề bài viết nói: Nghỉ dài hạn đi dạo một khách sạn ngẫu nhiên hư hư thực thực mà bắt gặp một bạn học trong trường ta, mời các bạn cùng xem xét, bên trong có hình minh họa.


Dựa theo lời khẳng định của Tào Chính, Diệp Lăng mang theo một lòng đầy nghi hoặc mà ấn đi vào, bởi vì Tào Chính không có nói nội dung với hắn, chẳng qua chỉ gọi hắn nhìn vào mục hot topic, có thứ muốn cho hắn xem.


Lúc trước nhìn qua bài viết tẩy trắng, Diệp Lăng từng nhắn lại mấy tin cảm ơn với mấy bạn học ủng hộ mình.
Đối với bài viết trong hot topic lần này, Diệp Lăng thật không nghĩ tới sẽ nhìn thấy hình ảnh của Lưu Nghệ Hàm.


available on google playdownload on app store


Trong tấm ảnh là Lưu Nghệ Hàm, bị chụp có chút mờ, nhưng mà người quen thuộc với Lưu Nghệ Hàm có thể nhận ra.


Trên tấm ảnh, Lưu Nghệ Hàm cùng với bình thường khác nhau rất lớn, loại cảm giác này phải nói như thế nào đây, nếu để cho Diệp Lăng hình dung, cái kia chính là sinh viên bình thường, trong tấm ảnh lại là kiểu trưởng thành ngoài xã hội.


Điều quan trọng nhất chính là người phụ nữ đứng bên cạnh Lưu Nghệ Hàm, còn phải kể đến cảnh tượng chung quanh.
Nhìn thấy người viết bài có lòng tốt mà nói ra tên gọi của cửa hiệu này, trái tim Diệp Lăng liền trĩu nặng.


Bởi vì nơi này là cửa tiệm trai bao nổi danh trong Kinh Thành, tuy rằng Diệp Lăng chưa từng đi qua, nhưng sau khi công tác thường xuyên nghe nói đến, rất nhiều con gái tổng giám đốc cùng các phú bà đều thích đến đây.


Lưu Nghệ Hàm là một sinh viên đại học nhưng hiện tại lại ở chỗ đó, dĩ nhiên không còn lý do nào khác, chỉ có một lý do.


“Như thế nào? Chim cút, có nhìn thấy không?” Tào Chính rất hưng phấn nói: “Lần trước anh bị cậu ta khi dễ quá mức, nhìn xem, chính cậu ta cũng không phải thứ gì tốt, dính vào đàn bà vừa già vừa xấu.”


“Bài viết là do cậu đăng sao?” Diệp Lăng dần dần lấy lại tinh thần, bởi vì biểu hiện của Tào Chính quá đắc ý, bình thường cậu ta cũng không như vậy.


“Hắc hắc, cũng không phải tôi trực tiếp viết a, nhưng mà cũng là dựa vào mặt mũi của tôi.” Tào Chính tiếp tục tự đắc: “Thế nào, thay anh báo thù, cao hứng không?”


Diệp Lăng suy nghĩ một chút, không cảm thấy có gì tốt mà phải cao hứng, liền nói: “Đó là lựa chọn của cậu ta, với tôi cũng không sao.” Đại khái cũng có chút cảm giác thỏ tử hồ bi, hoàn cảnh của nhau cũng không sai biệt lắm a.


(Thỏ tử hồ bi – thỏ ch.ết chồn buồn, tương tự câu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, ý nói đồng loại thì thương xót nhau.)
Chính mình cũng dựa dẫm vào người khác, có bản lĩnh gì mà đi chỉ trích Lưu Nghệ Hàm.


“Ồ? Lần trước cậu ta cho anh nổi danh một lần, anh không muốn báo thù sao?” Tào Chính rất kỳ quái, chẳng lẽ Diệp Lăng ngu ngốc như vậy, hiện tại còn không biết Lưu Nghệ Hàm kia là người có tâm cơ.


“Báo cái gì mà thù?” Diệp Lăng nói: “Không làm bạn bè, liền không sao rồi. Cậu ta thích sống như thế nào là chuyện của cậu ta.” Vì cái gì còn phải nghĩ đến cậu ta?


“A, như vậy sao…” Tào Chính ở bên ngoài gãi gãi đầu, giống như là làm uổng công, kết quả người ta căn bản không thèm để ý.
“Ừ, nhưng mà vẫn cảm ơn cậu, về sau cậu ta cười tôi, tôi có thể quay lại cười cậu ta.” Diệp Lăng nghiêm túc nói cảm ơn.


“A, cái đó thì là cái gì, dễ như ăn cháo!” Tào Chính đắm chìm trong sung sướng, rốt cuộc chim cút cũng có chút chuyển biến với cậu rồi, còn nói lời cảm ơn đấy, ha ha ha, quả thật là thoải mái: “Vậy cứ như thế, cúp máy đây!”


Lập tức đăng nhập lên diễn đàn, viết một cái trạng thái: Rốt cuộc tôi cũng được tẩy trắng rồi! Ha ha ha trẫm cảm thấy được an ủi! Ps: Chúc mừng chim cút tẩy trắng!
Liên tục ba dấu chấm than (!!!), người bình thường đều xem không hiểu trạng thái này.


Tiếu Chí Hiên đáp trả: Chúc mừng các cậu  [ khuôn mặt tươi cười ].


Diêm Chấn Quân đáp trả một cái icon mặt cười đầy âm hiểm, sau đó xuất hiện một cái ID dường như là bạn gái cậu, thêm Tào Chính vào bạn tốt thuận tiện nói: Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, chúc mừng chờ Diêm Chấn Quân cùng Trang Húc Nhiên, lại cùng ra ngoài nghỉ ngơi dài ngày.


“Đúng rồi, ID của Diệp Lăng là gì?” Ngồi cũng một chỗ ăn cơm trưa, Dương Phỉ đột nhiên hỏi Diêm Chấn Quân, cô đã có ID của mọi người, duy chỉ có Diệp Lăng là không.


“Hả?” Diêm Chấn Quân suy nghĩ một chút, phát hiện mình cũng không biết ID của Diệp Lăng, kể cả số di động: “Để anh hỏi một chút.”
Trực tiếp hỏi Tào Chính ở trên: Nơi này thiếu một người, cậu mời vào đi.
Tào Chính trả lời: Không phải không muốn mời, là không mời được  [ phiền muộn ].


Sau khi Diêm Chấn Quân đọc xong, nhíu mày trả lời Dương Phỉ: “Diệp Lăng không có ID, không chơi cái này.”
“A.” Dương Phỉ kinh ngạc, bởi vì tất cả mọi người bên cạnh đều đã có, mặc kệ giàu nghèo địa vị thế nào, người trẻ tuổi nào mà không dùng.


Sau khi ăn cơm trưa, Trang Húc Nhiên mới có thời gian rảnh xem điện thoại, cậu đi lên hồi đáp Tào Chính: Tự mình chơi thì được, ít lôi kéo anh ấy đi cùng.
Dùng cái gì mà dùng, Diệp Lăng không chơi là tốt nhất, Trang Húc Nhiên không có ý định để Diệp Lăng ló mặt.


Tào Chính ỉu xìu, cậu cũng không có ý định chuồn đi, chẳng qua chỉ là nhất thời kích động mà thôi, vậy cũng không được: Đồ keo kiệt…
Tiếu Chí Hiên tới vuốt lông: Ngoan, không phải nhà của cậu có nuôi một con bulldog sao? Về sau dẫn nó đi theo.
Tào Chính trực tiếp khóc: Nó xấu như vậy…


Đi ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của mọi người được không nào, còn con bulldog này không phải là Tào Chính nuôi a, là do bố của Tào Chính nuôi đấy, tên là tiểu nhi tử (con trai), không sai, dựa theo xếp hạng chính là em trai của Tào Chính.


Tào Chính không muốn dẫn em trai chó theo bên mình, sau khi bị Trang Húc Nhiên nói qua thì rầu rĩ khó chịu, gửi tin nhắn cho Diệp Lăng hướng dẫn mở một tài khoản để vào chơi.
Lúc này Diệp Lăng lại đang tiếp điện thoại của Trang Húc Nhiên.


Nhìn thấy Tào Chính viết về chuyện bản thân mình không biết, Trang Húc Nhiên trước tiên gọi điện thoại qua để nghe giải thích.
“Nói cách khác, bây giờ anh cùng với bạn học ở một chỗ rất tốt, còn có người giúp anh làm sáng tỏ?”


“Ừ.” Do dự một chút, Diệp Lăng nói: “Ở phòng ngủ vẫn như cũ.” Nhưng mà hắn biết rõ đó là không có biện pháp, không hợp tính cách của nhau, không thể đòi hỏi.


“Vậy anh chuyển ra ngoài, đừng ở phòng ngủ nữa.” Nghĩ đến những người kia cùng phòng ngủ với Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên không quá để ý, Diệp Lăng chuyển ra ngoài không tiếp xúc cùng bọn họ là được rồi.
“Ở rất ít.” Diệp Lăng bẻ ngón tay tính toán, tuần này không có ở qua.


“Vậy là được rồi.” Nằm trên ghế sopha thư giãn thoải mái, Trang Húc Nhiên bắt đầu tưởng niệm ngón tay ấm áp của Diệp Lăng, bóp vai rất thoải mái: “Xế chiều anh làm gì?” Nếu rảnh, muốn hắn đến đây gặp mặt.
“Học lái xe, quay về trường đi học.” Diệp Lăng nói.


“Được, buổi chiều dẫn anh đi ăn.” Trang Húc Nhiên có hơi thất vọng, hôm nay mới thứ hai, ngày hôm sau mới có thể gặp mặt.
“Ừ.” Diệp Lăng nhìn đồng hồ, nói: “Cậu nghỉ ngơi đi, buổi chiều còn phải làm.”


Cũng không có quy định một tuần thì được gặp mấy lần, Trang Húc Nhiên không hiểu nổi chính mình, tại sao phải làm theo quy tắc… Có chút tự khiêng đá nện đầu mình.
Mỗi ngày trôi qua, lại có chút liều mạng, người khác không vội chính mình gấp, thật không có ý nghĩa.


So đo những thứ này không phải là càng không có ý nghĩa sao, trước khi lập ra quy tắc không nghĩ ra lại thành như vậy, muốn gặp thì gặp, không e ngại người nào.
Nhưng mà vẫn không tốt…
Vậy thì nhịn…
Gọi điện thoại, không thể khiến cho mình thư thái, ngược lại càng thêm xoắn xuýt.


Trang Húc Nhiên mở to mắt mà qua một cái buổi trưa, buổi chiều lại tiếp tục không thoải mái, cuối cùng tan tầm sớm, mua thức ăn qua bên chỗ Diệp Lăng nấu cơm.
“Tại sao lại tới?” Diệp Lăng nhìn thấy người nọ mua mấy đồ ăn, nói Diệp Lăng kinh ngạc cũng không phải rất kinh ngạc, loại chuyện này không phải chưa từng xảy ra.


“Không chào đón?” Trang Húc Nhiên ngồi trên ghế sopha, gãi gãi mái tóc rối bời, nói không rõ là có tư vị gì.


“Không phải.” Diệp Lăng tới đổi giày, sau đó sửa soạng lại đồ để lên bàn, cái gì mà cá a thịt a rồi còn hoa quả nữa, toàn bộ chồng chất cùng một chỗ. Quả nhiên là đại thiếu gia, mua về nhà cũng sẽ không phân loại xử lý: “Như thế nào lại mua nhiều như vậy, cậu gọi thêm ai à?” Diệp Lăng cho rằng lại mở tiệc liên hoan.


“Không có ai, chỉ có tôi và anh.” Trang Húc Nhiên lặng lẽ nhìn hắn nói.
“A.” Diệp Lăng cầm lấy một ít hành baro, bỗng nhiên tới gần khom lưng hôn nhẹ vào miệng Trang Húc Nhiên một cái nói: “Có thể làm rất nhiều món ngon.” Sau đó cầm theo nguyên liệu nấu ăn đi vào.


“Xì…” Khóe miệng chậm rãi cong lên, thì ra cái gì cũng là giả dối, duy chỉ có thái độ của Diệp Lăng mới là thật.
Trang Húc Nhiên cảm thấy mình đã hết thuốc chữa rồi, mắc một loại bệnh có tên là Diệp Lăng.


Thời điểm mình lên cơn động kinh, ai tới cũng vô dụng, chỉ có Diệp Lăng mới có thể chữa trị cho cậu.
“Này, có muốn tôi vào giúp không?”
“Không cần.” Diệp Lăng ở trong phòng bếp vội vàng nói.


“Tôi có thể giúp… rửa rau cho anh.” Trang Húc Nhiên chen vào, xắn lên ống tay áo, đơn giản muốn được giúp đỡ.


Diệp Lăng thoáng trầm mặc, cầm lấy hai bó rau thả xuống chậu cho cậu tự giày vò. Tốt hơn là lúc mình làm đồ ăn thì ngẫu nhiên chú ý một chút, nhìn cậu làm ra cái sự cố gì thì tính sau.
Nấu nấu, nghiêm túc…
“Lấy chút hành băm.”
“Có đây.”


“Gừng sợi chưa đủ, cậu nhanh cắt thêm.”
“Đợi tí!”
“Bó rau này sao mà rửa thành như vậy?” Giống như vừa trải qua cuồng phong bão táp, nát tươm không chịu được.
“Vì rửa sạch một chút.” Dùng thêm chút lực.


Diệp Lăng ở phía sau trợn trắng mắt, hắn cảm thấy về sau mình sẽ không gọi Trang Húc Nhiên rửa rau nữa a, tối đa chính là quét quét đổ rác. Nhưng mà rau đã rửa sạch không thể lãng phí, vẫn là cho vào nồi nấu.


“Thơm quá.” Trang Húc Nhiên càng đứng càng gần, cuối cùng toàn bộ người đều dán ở sau lưng Diệp Lăng, hai tay vòng qua eo Diệp Lăng, cằm thì đặt trên vai Diệp Lăng.


“…” Diệp Lăng vẫn im lặng, thức ăn trước đó không có nghe Trang Húc Nhiên khen thơm, ngược lại cái rau nát này thì… rành rành là tự mình rửa.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Lăng một bên dọn dẹp lại bàn, một bên thì ở âm thầm suy đoán. Hắn hỏi Trang Húc Nhiên: “Cậu sẽ ở lại đây sao?”


Trang Húc Nhiên nói: “Ở lại.”
Diệp Lăng nhíu mày, lại nhíu, ngày hôm qua là chủ nhật, toàn bộ chủ nhật Trang Húc Nhiên đều ở đây rồi.
“A.” Hắn phân phó: “Quét toàn bộ xung quanh bàn, sau đó đem rác đi đổ.”


Nhìn Diệp Lăng đi vào phòng bếp rửa bát, Trang Húc Nhiên cầm lên cây chổi quét quét, sau đó ra ngoài đổ rác… Cũng không có xa, ra ngoài hành lang có chỗ tập trung rác, ném xuống là đến nơi.
Sau khi trở về, Diệp Lăng liếc một cái, tiếp tục rửa chén: “Cậu đi tắm đi.”


Chờ Diệp Lăng rửa xong chén đi ra, làm tiếp một chút việc nhà, Trang Húc Nhiên mặc đồ ngủ đi ra, chiếm đoạt ghế sopha lớn nhất trong nhà.
Diệp Lăng cắt một dĩa trái cây cho cậu tự cầm, còn mình đi tắm.


Sau khi đi ra thì nhìn thấy, Trang Húc Nhiên đang xem CD, là một series tương đối nổi danh, nhìn rất kích tình, từng tiếng ba ba ba vang lên.
Diệp Lăng ngồi xuống thì đã xem xong rồi, Trang Húc Nhiên đứng dậy kéo hắn về phòng.
“Còn sớm.” Mới chín giờ.


Trang Húc Nhiên sờ sờ ngực Diệp Lăng, ám muội mười phần, nhìn Diệp Lăng không động đậy, cậu trực tiếp ngồi trên người Diệp Lăng, cúi đầu hôn lỗ tai Diệp Lăng, thanh âm mập mờ: “Đêm nay có được không?”
Cuối tuần đã liên tục làm cả hai buổi tối, nhưng mà rất có chừng mực.


“Gần đây cậu làm sao vậy?” Diệp Lăng nghi hoặc, bởi vì Trang Húc Nhiên trong ấn tượng là người rất có quy tắc. Nhưng khi suy nghĩ cẩn thận lại, trọng sinh trở về cho đến bây giờ, cậu cũng chưa từng chừng mực lần nào.
“Cái gì làm sao?” Trang Húc Nhiên tựa vào người hắn, đưa mắt nhìn hắn.


“Muốn làm?” Câu hỏi của Diệp Lăng mang theo chút ngạc nhiên, còn muốn?
“Muốn a.” Trang Húc Nhiên đưa lưỡi qua ɭϊếʍƈ. ɭϊếʍƈ cằm hắn, sau đó cúi đầu, hôn sâu.
Lấy được câu trả lời cụ thể, sau khi Diệp Lăng hôn xong, ôm Trang Húc Nhiên vào phòng.


Trang Húc Nhiên được trải nghiệm cảm giác khi bị đàn ông ném lên giường. Cảm nhận tư vị, thở hổn hển nhìn Diệp Lăng cởi quần áo ở đằng kia, quá trình vô cùng hấp dẫn dụ hoặc.


Buổi tối nóng bỏng, trong sự thỏa mãn mang theo niềm vui lưỡng tình tương duyệt (hai bên yêu nhau), trong tiếng thở dốc, thổ lộ tình cảm không muốn người khác biết.
Chỉ có điều, một trong những người trong cuộc vẫn chưa hiểu ra, trong đầu hắn chỉ chứa những thứ mà bản thân cho là đúng.


“A…” Sau đó là một nụ hôn triền miên kéo dài, lại khiến cho Trang Húc Nhiên vốn không thở được hoàn toàn đo ván rồi.
Tay mềm chân nhuyễn, được Diệp Lăng ôm vào phòng tắm tắm lại lần nữa.


Nằm trong bồn, nhìn Diệp Lăng đứng dưới vòi hoa sen cọ rửa, Trang Húc Nhiên có một loại nguyện vọng mãnh liệt, muốn cho thời gian ngừng lại.


Diệp Lăng biết có người vẫn luôn nhìn hắn, tuy rằng không biết có cái gì tốt mà nhìn, nhưng hắn không bày tỏ ý kiến. Trang Húc Nhiên làm rất nhiều chuyện Diệp Lăng không hiểu, không nghĩ ra liền mặc kệ.
Tự mình tắm xong, Diệp Lăng từ trên cao nhìn xuống, nói: “Tắm xong chưa, tôi ôm cậu ra ngoài.”


Trang Húc Nhiên giả bộ suy yếu: “Tôi không nhúc nhích được.”
Diệp Lăng ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lớn, đưa tay qua cọ xát cả người Trang Húc Nhiên, không, hẳn là so với cọ xát thì ôn nhu không ít. Sau khi cọ rửa xong kéo xuống một cái khăn lông lớn, bọc Trang Húc Nhiên lại ôm ra ngoài.


“Ngủ ngon.” Được hôn một cái lên trán, ánh đèn chuyển sang màu đen.
Tất cả nọi người đều đã mệt mỏi, một đêm ngủ ngon.


Thời gian trôi mau, từ ngày đó trở đi Trang Húc Nhiên đã phá vỡ quy tắc do chính mình lập ra, không chỉ thường thường mới tới đây. Một tuần phần lớn thời gian đều ở chỗ của Diệp Lăng, chỉ có một hai buổi tối mới về nhà, có đôi khi một tuần trở về ăn vài bữa cơm, căn bản không ở qua đêm.


“Em trai của con gần đây đang làm gì?” Buổi sáng, ba Trang ở dưới lầu đọc báo, mới sớm mà trên bàn cơm đã không thấy đứa con, trong lòng cảm thấy nghi hoặc.


“Con cũng không biết.” Trang Húc Đông năm nay đã ba lăm, so với em trai Trang Húc Nhiên lớn hơn mười bốn tuổi, với độ tuổi này đã có thể làm ba rồi. Nhưng anh đúng là anh trai, còn là ruột thịt: “Ba, nó cũng không còn nhỏ nữa, có cuộc sống của mình, chỉ cần không làm chuyện xấu cũng không cần quản nó.”


Con với cái, đều là bảo bối, nào có không quản được.
“Nếu con nói như vậy, con cũng đã 35 rồi, như thế nào mà không tự mình sống đi?” Con lớn nhất không phải thường thường ở nhà sao? mẹ Trang trầm mặt nói: “Nhanh gọi điện thoại cho nó, hỏi một chút đang ở chỗ nào?”


“Mẹ, mới sáng sớm… Mỗi ngày nó đều đi làm rất vất vả.” Trang Húc Đông biết rõ, mỗi ngày Trang Húc Nhiên đều bận rộn chuyện của công ty, gần như là không đến trường học.


“Aizz, công ty của nó cũng vừa mới khởi bước, bề bộn một chút cũng là bình thường.” Ba Trang vừa nghĩ tới Trang Húc Nhiên kinh doanh công ty kia, cũng hiểu ra. Lúc trước mọi người đều không xem ra gì, nghĩ thầm nó nhỏ tuổi như vậy, có thể đạt được thành tích gì, không bồi thường cũng là không tệ rồi.


Bất ngờ không nghĩ tới, không những kiên trì, còn làm được chuyện hữu mô hữu dạng như vậy.
(hữu mô hữu dạng: là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó có thể nói là “ra dáng”.H)


“Cái gì mà bình thường, chỉ vì kiếm mấy đồng tiền mà cũng không cần cái nhà này nữa?” Tôi đếm trên đầu ngón tay cho các người biết, đã bao nhiêu lâu nó không về nhà rồi.” Mẹ Trang, Đông Giai Hoa ra lệnh bắt buộc đứa con lớn nhất Trang Húc Đông: “Bấm, gọi điện thoại cho nó.”


Đôi mắt của mẹ quá sắc bén, Trang Húc Đông không dám trái lời: “Được được, con gọi.”
Buổi sáng tám giờ, bình thường Diệp Lăng đều đã dậy, nhưng mà tối hôm qua lại bừa bãi một đêm, Trang Húc Nhiên nói ngày hôm sau không cần nấu bữa sáng, ngủ trễ giờ thì ra ngoài ăn.


Diệp Lăng im lặng tính toán, như thế này trong hai tháng đã là lần thứ mấy rồi a?
Không sai, đã hơn hai tháng rồi, bây giờ đã chuyển sang đông khí trời lạnh đến không tưởng được. Sáng sớm thức dậy quả thực rất lạnh, tuy rằng trong phòng có hơi ấm, nhưng mà gần đây vẫn là thích ngủ nướng.


“Điện thoại của cậu.” Mơ mơ màng màng bị đánh thức, cho là điện thoại của mình reo, kết quả vừa lấy tới nhìn thì lại là của Trang Húc Nhiên. Diệp Lăng có nhìn lướt qua, trên màn hình hiện lên là anh hai.


Diệp Lăng may mắn vì chính mình không ngủ mà hồ đồ, lỡ như nhận nhầm chẳng phải là quá phiền toái sao.
“Hả?” Trang Húc Nhiên mê mang chui ra từ ***g ngực Diệp Lăng, cánh tay nhẵn bóng vươn ra, cầm vào trong chăn nghe: “Anh?” vào lúc này, gọi điện thoại tới làm gì!


“Nhiên à, em đang ở đâu?” từ trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của Trang Húc Đông, Diệp Lăng ở bên cạnh cũng nghe được.
“Căn hộ bên ngoài, có chuyện gì?” Trang Húc Nhiên cọ cựa, gối lên ngực Diệp Lăng, lại đưa tay lên dụi dụi mắt.


“Căn hộ nào? Mấy ngày gần đây em ở đâu?”
“A, ở bên cạnh M đại.” Trang Húc Nhiên nói: “Nhà xa quá, em ở đây gần công ty hơn.”
Trang Húc Đông cẩn thận tính toán lộ trình, em trai ở nhà đến công ty quá xa? Có xa như vậy sao? So với M đại thì có xa một chút, nhưng cũng không tính là quá xa a.


“Khụ khụ, mấy ngày rồi em không về nhà, anh và người ở nhà đều nhớ em, khi nào thì em về?”
Trang Húc Nhiên nói: “Em chuẩn bị hôm nay trở về.” Cho dù Trang Húc Đông không gọi tới cũng đã tính như vậy.


“Vậy được, anh nói với ba mẹ, làm cơm cho em.” Trang Húc Đông đã nhận được câu trả lời thỏa mãn, sẽ không tiếp tục quấy rầy, có chuyện gì trở về gặp mặt rồi nói tiếp: “Cúp đây, em ngủ một chút nữa rồi dậy đi làm, nhớ rõ ăn sáng?”
“Vâng, cúp đây.”


Cúp điện thoại, Trang Húc Nhiên xuất thần. Hai má dán tại ***g ngực Diệp Lăng chậm rãi cọ xát, một lát rồi xuất thần, lại từ từ cọ xát, lại xuất thần.
“Muốn cái gì?” Diệp Lăng đè lại cái đầu di chuyển liên hồi mềm như nhung kia.
“Nhà.”
“Vậy thì về.”


“Không phải a.” Trang Húc Nhiên phiền não mà gãi gãi đầu: “Tôi nên nói gì với bọn họ…” Muốn sống cùng Diệp Lăng, cứ như vậy trôi qua, một chút cũng không muốn thay đổi.
Nhưng nếu trong nhà biết đến sự tồn tại của Diệp Lăng, nhất định sẽ thay đổi.


“Nói cái gì?” Diệp Lăng cái gì cũng không nghĩ nhiều như vậy, hoàn toàn không biết phiền não của Trang Húc Nhiên.
“… ĐƯợc rồi.” Trang Húc Nhiên đột nhiên nói: “Anh có một người em trai phải không?” Cậu có xem qua tư liệu, nhưng lúc ấy không chú ý quá nhiều, hình như còn có em gái.


“Như thế nào” Diệp Lăng nghi hoặc nhìn cậu.
“Không có.” Kỳ thật mình có anh trai, Diệp Lăng có em trai, tình hình vẫn không tính là quá khó, nhưng mà Trang Húc Nhiên không chỉ muốn những thứ này: “Anh nói… ba mẹ anh có chấp nhận anh là gay không? Anh có nghĩ tới muốn come out?”


Cho đến tận lúc này, Trang Húc Nhiên vẫn cho rằng Diệp Lăng là gay, giống như mình.
“Bọn họ không biết.” Ánh mắt Diệp Lăng có chút né tránh, còn nói lắp: “Cái gì mà come out…”


“Come out chính là cùng ba mẹ bạn bè thẳng thắn, nói mình là gay.” Trang Húc Nhiên chơi đùa phân thân tai của Diệp Lăng, mềm mềm.
Mình là gay, mình là gay.
Những lời này vang vọng trong đầu Diệp Lăng, hắn im lặng phản bác, mình không phải gay.


“Không muốn nói với ba mẹ, bọn họ sẽ không chấp nhận.” Diệp Lăng khuyên Trang Húc Nhiên.
“Nếu không thì, chúng ta liền vĩnh viễn lén lút?” Trang Húc Nhiên bất mãn thở dài: “Nếu như ba mẹ anh kêu anh kết hôn? Anh nói như thế nào?” Cậu muốn biết câu trả lời của Diệp Lăng, hắn sẽ kết hôn sao?


Diệp Lăng vốn muốn nói, vậy cũng phải được cậu cho phép. Nhưng mà suy nghĩ một chút, vẫn là không nói ra miệng, nếu nói ra khẳng định náo loạn một trận.
“Chờ xem.” Hắn cũng không nghĩ ra cách nào tốt, chỉ có đợi đến khi tốt nghiệp rồi hẵn nói.


“Chờ thì có tác dụng gì, lại phải chờ tới khi nào?” Ánh mắt Trang Húc Nhiên vẫn dán chặt trên mặt Diệp Lăng, muốn xem biểu lộ của Diệp Lăng để nhìn ra thái độ của hắn.


“Ít nhất cũng phải tốt nghiệp..” Diệp Lăng cũng nhìn cậu nói: “Hiện tại chúng ta vẫn còn quá nhỏ, không có cơ sở.” Lấy được chứng nhận tốt nghiệp ra ngoài xã hội, mới có một chút đảm bảo, đây là khái niệm của Diệp Lăng.


Trang Húc Nhiên vốn cũng không quan tâm đến bằng tốt nghiệp kia, nhưng mà nghĩ đến Diệp Lăng, cậu vẫn thỏa hiệp: “Được rồi, trước cứ nhẫn nại.” Dù sao Diệp Lăng không giống mình, hắn không có bối cảnh không có người chống lưng, xảy ra chuyện không có cách nào để bảo vệ mình.


“Ừ.” Diệp Lăng lặng lẽ thở dài một hơi, cuối cùng đem vấn đề này xóa đi.


Nhận thức của hai người vẫn như trước không có điểm nào trùng nhau, Trang Húc Nhiên cho rằng lời nói của Diệp Lăng có nghĩa là sau khi tốt nghiệp thì come out. Mà ý định của Diệp Lăng là sau khi tốt nghiệp nói chia tay, cũng có chút bất đắc dĩ.


Xế chiều hôm đó Trang Húc Nhiên không tới nữa, hết ca liền lái xe về nhà.


Lão thái thái lão gia tử (ba già, mẹ già) trong nhà đều có ý kiến, trên bàn cơm thay phiên nhau làm công tác tư tưởng, không về nhà làm sao mà được? Con bây giờ còn nhỏ, cho dù là về sau thành gia lập nghiệp rồi, cũng phải học anh của con, thường thường ở lại nhà.


Bởi vì nhà của Trang Húc Đông không có ai, vợ con của anh ở nước ngoài học tập làm việc, lúc này mới luôn ở trong nhà của lão gia tử.
Nhưng mà cả hai người đều đang dạy dỗ em trai, làm anh cũng không có cách nào mở miệng, như vậy không đúng.


Toàn bộ quá trình Trang Húc Nhiên đều lắng nghe, không lên tiếng.
“Còn có, cái bớt trên mặt của con, lúc nào mới đi làm cho mẹ. Con cũng không thể cả đời như vậy, tương lai như thế nào cưới vợ?”


Trang Húc Nhiên nói: “Dù cho con xấu thì như thế nào?” Tâm lý phản nghịch thoáng cái trỗi dậy, nghĩ thầm Diệp Lăng mỗi ngày ngủ với mình còn không có ghét bỏ mình xấu. Dựa vào cái gì mà ở tương lai có loại đàn bà nào có tư cách ghét bỏ cậu, huống chi cậu thật đúng là không cần cưới vợ, đủ rồi.


“Không phải chúng ta chê con xấu, chỉ nói con như vậy thì không tốt cho vợ con.” mẹ Trang tận tình khuyên bảo.
“Con lấy một người đàn bà nhìn mặt kết hôn thì có ích lợi gì?” Trang Húc Nhiên lập tức cãi lại một câu.
“Tiểu Nhiên, dám nói chuyện như vậy với mẹ con sao?” ba Trang nghiêm mặt giáo huấn.


“…” Trang Húc Nhiên trầm mặc không nói, cúi đầu ăn cơm.
“Tôi xem nó là không muốn về nhà, cảm thấy không hài lòng.” Mẹ Trang cũng khó chịu, chính mình tuổi đã cao, muốn được con mình bồi ở bên cạnh, tại sao lại không đúng?


“Ai nha, đừng có phát hỏa, cũng không phải chuyện gì lớn.”  Trang Húc Đông đi qua giảng hòa.


“Không muốn về nhà, không quan tâm người trong nhà, còn không phải chuyện lớn? Không chịu trách nhiệm với khuôn mặt của mình, chính là không có trách nhiệm đối với tương lai của gia đình, đây không phải là chuyện lớn? Vậy con nói cho mẹ biết, cái gì là chuyện lớn đây?” Mẹ Trang làm ngoại giao, dựa vào mồm miệng để có chỗ đứng trong xã hội, hôm nay đã có tuổi vẫn là mồm miệng rõ ràng, đạo lý rõ ràng.


Trong nhà không ai có thể nói lại bà, ngoại trừ trầm mặc cũng không có cách nào.
“Không nói lời nào liền thắng? Tốt xấu gì cũng cho mẹ cái thái độ, mẹ đây nói lời cuối cùng, rốt cuộc con có nghe hay không?” Mẹ Trang nhìn đứa con, sau đó đi qua chỗ nó.


“Đợi con tốt nghiệp.” Trang Húc Nhiên tâm tư cuồn cuộn, nghĩ đến ước định với Diệp Lăng, cậu ép xuống tất cả cảm xúc không thoải mái. Dường như cãi nhau cùng người mẹ cường thế cũng không khó chịu như vậy, ngược lại mềm giọng nói: “Mẹ, không cần nóng nảy, sau khi tốt nghiệp thì thu xếp cưới vợ.”


Trong nhà có hai con hổ, một con là mẹ Trang, một con là Trang Húc Nhiên, chưa từng có cảnh người này chịu thua người kia.
Hôm nay làm cho mấy người trong nhà trợn tròn mắt, hổ con luôn luôn bá đạo nóng nảy kia vậy mà chịu thua rồi.


Xem ra có một câu nói vô cùng đúng, tình yêu giống như một người bỗng nhiên có một điểm yếu, cũng bỗng nhiên có được tấm áo giáp.






Truyện liên quan