Chương 50: Cãi nhau
Sắc mặt có chút không đúng, hô hấp cũng gần như ngừng lại, vừa nhìn liền thấy Diệp Lăng cùng với vừa rồi giống như hai người khác nhau.
Trần Nhất Nặc không nghĩ tới sẽ dọa Diệp Lăng đến vậy, vội vàng không dám chậm trễ, nói với hắn: “Cậu đừng khẩn trương a, tôi cũng không có ý gì khác.”
Diệp Lăng vẫn không nói lời nào, thẳng đến khi nghe thấy Trần Nhất Nặc hạ giọng nói: “Tôi cũng là gay, nên mới làm bạn với cậu.”
Đáp án này thật là ngoài ý muốn.
“Làm sao cậu biết?” Làm sao biết mình là gay, không, Diệp Lăng vội lắc đầu, mình cũng chưa phải là gay, không có ảo tưởng với đàn ông, người duy nhất mà hắn có thể tiếp nhận chỉ có một, là Trang Húc Nhiên.
“Cảm giác, cậu không biết cùng một giới có thể nhận ra sao?” Trần Nhất Nặc cười khổ nói: “Cậu đừng có phản ứng đáng sợ như vậy, tôi sẽ áy náy a.”
“…” Diệp Lăng nghiêm túc nhìn cậu, hoài nghi.
“Được rồi, tôi không nghĩ tới sẽ hù đến cậu, cậu rất sợ khi người khác biết rõ? Nếu như là tôi, thì không sao, bản thân tôi cũng vậy, hơn nữa sẽ không nói cho người khác biết.” Trần Nhất Nặc tận lực trấn an hắn.
“…” Rốt cuộc Diệp Lăng cũng dần dần hòa hoãn lại, sau khi bình tĩnh liền hiếu kỳ: “Thật sự là cậu cảm giác được, tôi là?”
Không hẳn là vậy, Diệp Lăng thầm nghĩ, bản thân mình cũng không phải.
“Ừ, trước đó không rõ ràng, gần đây tương đối rõ ràng, tôi cũng không quá xác định, năm mươi năm mươi.” Trần Nhất Nặc nói: “Cậu đã có người yêu rồi, bản thân chú ý một chút, chỉ còn một năm cuối nữa là tốt nghiệp, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Lời nhắc nhở này rất đúng trọng tâm, Diệp Lăng cũng cảm kích, hắn gật đầu nói: “Tôi sẽ cẩn thận, cậu ấy không phải là người trong trường, không sao.”
“Vậy là tốt rồi, cùng một chỗ đã bao lâu?” Trần Nhất Nặc tò mò hỏi.
“Hơn nửa năm?” Kỳ thật không chỉ vậy, Diệp Lăng ở trong lòng tính toán một chút, hẳn là ba năm tròn đi.
Thế nhưng nửa năm gần đây, ký ức đặc biệt khắc sâu, thời gian ngắn ngủi trước kia, ngược lại đã dần dần trở nên mơ hồ.
“Thật tốt, chuẩn bị ở với nhau cả đời sao?” Trần Nhất Nặc dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn.
“…” Diệp Lăng mím môi, trầm mặc.
Hai mắt Trần Nhất Nặc tối xuống, khẽ thở dài, chuyện mà những người như bọn họ không có cách nào thay đổi được là chỗ này. Thật vất vả tìm được người mình thích, nhưng lại gặp phải những mối lo lắng dạng như vậy.
“Đừng nản lòng, hết sức là tốt rồi.” Cậu vỗ vai Diệp Lăng an ủi.
“Ừ…” Diệp Lăng ngẩng đầu nói: “Vậy còn cậu? Cậu đã có ai chưa, ý tôi là… Loại quan hệ này.” Diệp Lăng tuyệt đối không nghĩ tới, ngay trong lớp mình cũng có người như vậy.
Khí chất Trần Nhất Nặc quá thẳng, bất luận nhìn từ phương diện nào cũng sẽ nhìn không ra.
“Không có, sau khi tốt nghiệp sẽ tìm.” Nghiêng đầu nói: “Lại nói tiếp, người yêu của cậu là loại hình nào, tôi không có kinh nghiệm, muốn học hỏi kinh nghiệm một chút.”
Diệp Lăng tự động đem Trần Nhất Nặc quy về số 1, vì vậy nói: “Người yêu tôi, làm người tương đối bá đạo, nhưng mà tính cách của tôi mềm mỏng, coi như thích hợp. Nếu như cậu muốn tìm người yêu, tìm người dịu dàng một chút. Đúng rồi, cậu yêu thích người điềm đạm nho nhã sao?”
“Cũng được, chưa từng thích qua ai, không biết mình yêu thích dạng nào.” Trần Nhất Nặc nói.
“A.” Diệp Lăng gật gật đầu, khí chất điềm đạm nho nhã, chính là loại hình bản thân hắn ưa thích.
Rốt cuộc cũng uống xong nước trái cây, đã đến giờ, đúng giờ về nhà.
Diệp Lăng bước vào cửa, phát hiện Trang Húc Nhiên đã trở về, đang trong phòng bếp sắc thuốc. Vì vậy có chút sợ sệt mà đứng ở cửa ra vào, quan sát phản ứng của cậu.
“Trang Húc Nhiên.”
“Hả? Đã về rồi sao?” Trang Húc Nhiên cầm lấy thuốc, đi thẳng đến hôn nhẹ lên môi Diệp Lăng, sau đó lại quay trở về tiếp tục rửa.
Không có dấu hiệu không vui, thoạt nhìn bộ dạng khá hoàn hảo.
Diệp Lăng hé miệng cười cười, không giấu được vui vẻ, nói: “Hôm nay anh mới đi chơi với một bạn học, cậu ấy cũng là muốn tìm bạn trai đấy.”
Bàn tay Trang Húc Nhiên run lên, làm thuốc rơi ra ngoài, cậu nhặt lên rửa sạch lại bỏ vào trong ấm.
Không ngẩng đầu, bởi vậy Diệp Lăng không nhìn thấy được vẻ mặt cậu: “Cậu ta nói cho anh sao? Vì cái gì lại nói cho anh?”
Nghe không ra điểm khác thường, Diệp Lăng cười nói: “Bởi vì anh nghe điện thoại của em, cậu ấy đoán ra em là nam. Thấy anh bị dọa sợ, cậu ấy liền nói cho anh biết.”
“Nói cách khác, cậu ta biết rõ anh có bạn trai?” Trang Húc Nhiên đột nhiên không muốn hỏi nữa, nói thẳng: “Về sau ít qua lại với cậu ta, em không đồng ý anh làm bạn với một người gay.”
Diệp Lăng lập tức thu lại nụ cười, khó hiểu hỏi: “Vì cái gì?”
“Còn có thể vì cái gì? Người thích đàn ông, anh cho rằng người ta chỉ đơn giản là muốn làm bạn với anh? Đừng có ngu ngốc như vậy được không nào?” Trang Húc Nhiên có chút phiền não, Diệp Lăng cái gì cũng tốt, chính là EQ thấp, quá ngu ngốc.
Cho dù người kia không câu dẫn được Diệp Lăng, nhưng mà Trang Húc Nhiên vẫn không nhịn được, Diệp Lăng qua lại với người kia.
“Sao em có thể nói cậu ấy như vậy? Cậu ấy không có ý tứ kia.” Diệp Lăng nhíu mày, cảm thấy Trang Húc Nhiên nghĩ xấu cho người ta rồi.
“Làm sao anh biết cậu ta không có ý tứ kia? Cậu ta nói thẳng với anh, hay là anh biết rõ?” Trang Húc Nhiên không tin tưởng vào giác quan của Diệp Lăng, người này đối với ám hiệu mập mờ của người ta đều xem không hiểu.
“Tóm lại… Cậu ấy không phải người như vậy, anh đã nói anh có người yêu rồi.” Diệp Lăng nghĩ một chút, nói ra một câu: “Em đừng hung dữ dọa người như vậy, anh không muốn cãi nhau với em.”
“Cái gì? Em hung dữ dọa người?” Trang Húc Nhiên sa sầm mặt, mình bất quá chỉ là hỏi liên tiếp hai câu, Diệp Lăng liền nói mình hung dữ dọa người, ha ha, tức đến cười thành tiếng.
“Chính là như vậy, bởi vì em nói anh không thể qua lại với bạn học, quá phận.” Diệp Lăng nói một cách không tự nhiên, thầm nghĩ đúng là mình không có thói quen giận dỗi với Trang Húc Nhiên.
Đặc biệt là tại tình huống tình cảm đã thay đổi, hắn muốn cùng Trang Húc Nhiên vui vẻ cùng một chỗ, cho dù chỉ có vài năm.
“Vậy anh muốn em làm thế nào? Giả bộ điềm nhiên như không coi như chẳng có chuyện gì mà xem hai người qua lại với nhau? Em là hạng người như vậy sao?” Trang Húc Nhiên hỏi một lèo ba câu, mặt không nhăn, ngược lại nở nụ cười lạnh.
“Em…” Diệp Lăng giật giật miệng, nghẹn đến không nói ra được từ thứ hai.
“Em cũng không muốn cãi nhau với anh, tự bản thân anh suy nghĩ một chút, là em quá phận quá đáng hay là anh quá phận quá đáng.” Trang Húc Nhiên nói xong, chỉnh qua nút hâm, sau đó im lặng vòng qua người Diệp Lăng đi ra ngoài.
Diệp Lăng quay đầu lại, nhìn thấy cậu đi vào phòng.
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, cảm giác trống rỗng.
Tâm tình Diệp Lăng cũng không tốt, liền sinh hờn dỗi với căn bếp không người.
Hắn tức giận vo gạo nấu cơm, tức giân rửa rau thái thịt, tức giận làm cơm tối… Tức giận mà đi gõ cửa phòng, gọi Trang Húc Nhiên ra ăn cơm.
“Trang Húc Nhiên, ăn cơm.”
…
“Trang Húc Nhiên, ra ăn cơm tối.”
…
“…” Diệp Lăng cầm điện thoại, gọi điện cho người trong phòng.
Không đến mấy phút, từ lỗ tai truyền đến: “Chào bạn, số máy này tạm thời không liên lạc được…”
Để điện thoại xuống, Diệp Lăng gõ cửa lần nữa, gõ cửa năm phút đồng hồ.
Sau khi không có kết quả, một mình hắn đi vào phòng bếp ăn.
Sau đó uống thuốc, ăn kẹo trái cây, buồn buồn nhai…
Ra ngoài ban công thu quần áo, chạy đến phòng tắm chung tắm rửa, trở về đứng trước cửa phòng, nhấc tay… Suy nghĩ một chút vẫn là không gõ, đoán chừng gõ cũng vô dụng, Diệp Lăng buồn buồn nghĩ.
Cho nên hắn ra ngoài phòng khách ngủ.
Nằm xuống gần mười phút, Diệp Lăng đứng lên, phiền não mà cào cào đầu.
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc.”
“Trang Húc Nhiên, mở cửa!”
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc.”
“Trang Húc Nhiên, em mở cửa!”
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc.”
“Trang Húc Nhiên, em mở cửa được không?” Diệp Lăng gần như là năn nỉ mà nói, vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn dựa người vào cánh cửa, cố chấp mà đợi, cách hai phút gõ một lần.
Đúng chín giờ, cửa phòng mở ra, Trang Húc Nhiên mặt đen sì xuất hiện trước mặt hắn.
“… Ra ăn cơm.” Diệp Lăng bực bội bứt rứt, nhỏ giọng nói ra câu này.
Trang Húc Nhiên hít sâu một hơi, một bộ dạng không có ý định đi ra ngoài, cậu nói: “Đã nghĩ kỹ chưa?”
“…” Diệp Lăng vuốt vuốt tóc, có chút buồn, thở ra nói: “Có phải là nếu anh không nói rõ, em sẽ không ăn cơm?” Hắn dùng ánh mắt cực kỳ không tán thành mà nhìn Trang Húc Nhiên: “Sao em lại có thể như vậy?”
Cho dù tức giận, cũng không thể đùa giỡn với thân thể của mình!
“Ha, anh cảm thấy em dùng tuyệt thực để uy hϊế͙p͙ anh?” Trang Húc Nhiên buồn cười nói: “Em chỉ đơn giản là ăn không ngon miệng mà thôi, không có khẩu vị. Anh yên tâm đi, em sẽ không đi làm cái loại chuyện buồn cười như vậy, cũng sẽ giống như việc em sẽ không tin tưởng cái người bạn gay của anh đối với anh không có suy nghĩ gì.”
“Em nghĩ người khác quá xấu rồi, cậu ấy biết rõ anh có người yêu, sẽ không nghĩ ngợi lung tung.” Diệp Lăng nghiêm mặt, nghiêm túc mà trịnh trọng nói với cậu: “Trang Húc Nhiên, có rất nhiều chuyện anh đã nghe lời em, không phải bởi vì anh sợ em, mà là anh nghĩ muốn cho em vui vẻ. Nhưng mà em không thể mỗi một chuyện đềy bá đạo như vậy, anh nghĩ có một người bạn cũng không phải là chuyện gì quá phận.”
Trang Húc Nhiên nói: “Nếu như muốn em vui vẻ, vậy lần này cũng nghe lời của em. Diệp Lăng, anh muốn bạn nào không được, lại một mực muốn làm bạn với một người gay? Em nói thẳng cho anh biết, anh muốn làm bạn với cậu ta, em liền không vui, anh vẫn cố ý muốn làm sao?”
Diệp Lăng mở to mắt, một cỗ khí chặn lại giữa ngực, đó là một loại tư vị khó có thể hình dung, nhưng hắn nhất định phải tiếp nhận nó, tự động đè nén, nếu không chính là bi kịch.
Diệp Lăng im lặng thật lâu…
“Được, anh nghe lời em.”
Diệp Lăng đi tới phòng bếp, hâm nóng đồ ăn bưng ra, cho cậu ăn.
“Tới dùng cơm.”
Trang Húc Nhiên đứng cạnh cửa, tuy rằng đã nhận được câu trả lời thỏa mãn, nhưng mà cậu không vui.
“Trang Húc Nhiên?” Giọng nói Diệp Lăng mang theo một chút không kiên nhẫn.
Một tiếng này tựa như một ngòi nổ, đem ngọn lửa trong lòng thổi lên, cậu nói một câu rồi đóng lại cửa phòng: “Diệp Lăng, anh muốn vui vẻ làm cái gì thì làm cái đó, tùy ý.”
“…” Diệp Lăng như nằm mộng, nhìn đồ ăn trên bàn mà không có phản ứng.
Sau một lát, Trang Húc Nhiên ăn mặc chỉnh tề từ phòng đi ra, như một cơn gió lướt qua phòng khách, đến trước cửa mang giày vào.
“Em đi đâu?” Diệp Lăng đứng lên, cũng đi qua.
Trang Húc Nhiên ngồi xuống đi xong giày, cầm lấy chìa khóa xe mở cửa.
“Đã trễ thế này, em đi đâu?” Diệp Lăng giơ tay lên, không đụng đến cánh tay Trang Húc Nhiên.
Sau khi đối phương ra ngoài liền dùng sức đóng cửa lại.
“…” Diệp Lăng sững sờ đối diện cánh cửa kia, thật sự không biết… làm sao sẽ phát triển thành như thế này?
Cũng ngây người được mấy giây, Diệp Lăng lập tức mở cửa đuổi theo. Vừa vặn có một thang máy khác có thể dùng, sau khi đuổi theo xuống dưới còn bắt kịp Trang Húc Nhiên.
“Trang Húc Nhiên?” Diệp Lăng nhìn thấy cậu, lập tức hô lên.
Đồng thời chạy tới giữ chặt cậu.
“Anh làm gì đó?” Trang Húc Nhiên gạt tay Diệp Lăng ra, bước nhanh ra chỗ đậu xe.
“Em đi đâu?” Diệp Lăng nhíu mày, lần nữa đuổi theo ôm lấy cậu.
Trang Húc Nhiên dùng sức đẩy Diệp Lăng ra, hung dữ nói: “Diệp Lăng, anh dám đụng vào em một lần nữa thử xem?”
Diệp Lăng muốn ngất, căn bản không biết đối phương từ đâu mà có cơn tức lớn như vậy, khiến cho hắn hoang mang lo sợ, hơn nữa cũng không hiểu ra sao.
“Trang Húc Nhiên!” Đối diện với bóng lưng của Trang Húc Nhiên, hắn hô to: “Em đừng như vậy! Có chuyện gì không thể nói với anh sao?”
Đột nhiên xảy ra loại chuyện này, Diệp Lăng thật sự không tìm thấy phương hướng, nghiêm trọng như vậy sao!
Trang Húc Nhiên dừng bước lại một giây, ngay sau đó lại tiếp tục lên xe, sau khi khởi động liền bẻ lái, lướt qua trước mặt Diệp Lăng.
“…” Diệp Lăng hé miệng buồn bực một chút, cảm thấy trong lòng rối bời, cả người cũng thấy không tốt.
Đứng dưới lầu thẳng đến vài phút, gió đêm thổi qua khiến hắn lạnh run, vì vậy mới phát hiện mình không mặc áo khoác.
Diệp Lăng nhanh chóng lên lầu, uống một tách trà nóng để bình tĩnh trở lại.
Ngược lại cảm giác ấm áp kéo tới, nhưng mà tâm tình sa sút vẫn còn nhiễu loạn, căn bản ngồi không yên.
Hẳn là em ấy về nhà đi?
Diệp Lăng nghĩ như vậy, lo lắng trong lòng hơi hơi giảm bớt, nhưng mà vẫn ngồi không yên…
Hắn móc điện thoại ra gọi cho Trang Húc Nhiên, không bất ngờ là vẫn chẳng gọi được.
Tìm trong điện thoại ra số của Tiếu Chí Hiên, Diệp Lăng không do dự nhấn xuống.
“Alo, Diệp Lăng?” Tiếu Chí Hiên rất kinh ngạc, lúc này mà Diệp Lăng còn gọi điện tới đây, cậu nghĩ có chuyện không đúng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Lăng động động miệng, khó khăn nói: “Tôi cãi nhau với Trang Húc Nhiên, cậu xem có thể liên lạc với em ấy hay không, xem em ấy đi nơi nào?”
Khiến cho Tiếu Chí Hiên giật mình, vội vàng đổi tư thế tiếp tục nghe: “Cái gì? Hai người lại cãi nhau?” Đỡ trán, khoảng cách từ lúc nhập viện lần trước là bao lâu? “Chuyện khi nào? Anh có liên lạc được với Trang Húc Nhiên không?”
Diệp Lăng nói: “Vừa rồi, em ấy tức giận lái xe đi rồi, tôi gọi mấy cuộc mà không được.”
Tiếu Chí Hiên nói: “Vậy khẳng định là tắt điện thoại rồi, tí nữa tôi sẽ nghĩ biện pháp gọi cho cậu ấy. Anh nói cho tôi biết trước, sao lại cãi nhau? Có đánh nhau không?”
Diệp Lăng nhanh chóng lắc đầu nói: “Không đánh nhau, chỉ là ồn ào vài câu.” Tiếp theo có chút phiền não, gãi gãi đầu: “Tôi cũng không muốn cãi nhau với em ấy, chuyện là như vầy, hôm nay tôi…” Bla bla bla, Diệp Lăng kể lại ngọn nguồn những việc đã xảy ra hôm nay, kể chuyện Trang Húc Nhiên tức giận không ăn cơm.
“…” Nghe thấy vậy Tiếu Chí Hiên sững sờ, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Đặt ở trên người lý tính cao như Tiếu Chí Hiên, cậu hoàn toàn không thể hiểu được… hai người bọn họ lại có thể bởi vì chuyện này mà náo thành như vậy.
“Chính là như vậy…” Diệp Lăng dựng thẳng mi nói: “Cậu xem một chút có thể liên lạc với cậu ấy không? Ít nhất để cho tôi biết rõ cậu ấy ở đâu, tốt nhất là ở nhà.”
“A, ừ, được, tôi cúp máy trước đây, lát gọi lại cho anh.” Tiếu Chí Hiên gật gật đầu, cúp điện thoại của Diệp Lăng.
Hít một hơi thật sâu, mới gọi cho thằng bạn thân.
Kết quả là không bị chặn, nghe thấy người kia dùng giọng nói không có gì không ổn.
“Chí Hiên.” Trang Húc Nhiên mang tai nghe, vừa lái xe vừa nhận điện thoại của Tiếu Chí Hiên.
“Húc Nhiên, cậu đưa Diệp Lăng vào sổ đen rồi hả? Anh ấy nói không gọi được cho cậu.” Tiếu Chí Hiên bất đắc dĩ nói: “Anh ấy tìm tớ rồi, nói là cãi nhau với cậu.”
“Ừ.” Trang Húc Nhiên lẳng lặng nhìn con đường phía trước, từ một giây lái xe rời đi, tâm tình ngược lại tỉnh táo.
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Tiếu Chí Hiên hỏi.
“Trên đường.” Trang Húc Nhiên hậu tri hậu giác nói: “Fuck, đây là chỗ nào?” Lúc trước không có mục đích, cứ như vậy mà lái đi.
(Hậu tri hậu giác: Cụm từ này biểu thị độ nhạy cảm đối với sự việc, sự việc. “Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.)
“A, vậy cậu chuẩn bị đi đâu?” Về nhà hay không?”
“Không về, đã trễ thế này?” Trở về sẽ kinh động đến hai người, chẳng khác nào tìm phiền toái cho mình.
“Vậy cậu đi đâu?” Tiếu Chí Hiên nói, cũng không nhắc tới Diệp Lăng.
“…” Trang Húc Nhiên tìm chỗ quay đầu xe nói: “Cậu vẫn ở chỗ gần trường đúng không, tớ đến chỗ cậu, có được không?”
Tiếu Chí Hiên có một căn hộ ở gần trường, kỳ thật chỗ ở của ba người bọn họ cũng không cách quá xa.
Nhìn thoáng qua phòng khách trống rỗng, Tiếu Chí Hiên nói: “Vậy được, cậu tới đi.”
Nói xong liền gọi điện thoại cho Diệp Lăng, nói cho hắn biết Trang Húc Nhiên đã đến chỗ mình, Tiếu Chí Hiên cứ tưởng rằng Diệp Lăng sẽ hỏi địa chỉ, kết quả đối phương không hỏi.
Tiếu Chí Hiên muốn nói chút gì đó, cuối cùng ngẫm lại vẫn là thôi đi, mình cũng không có biết rõ sự thật, vẫn là chờ cho nhìn thấy Trang Húc Nhiên rồi hẵn nói.
Vì vậy sau khi nói xong cho Diệp Lăng, Tiếu Chí Hiên gọi điện thoại cho Tào Chính: “Tâm tình Húc Nhiên không tốt, cậu đi mua ít rượu và đồ nhắm về ăn khuya.”
Chân chạy vặt Tào Chính, hấp tấp mà đi ra ngoài, không một chút do dự.
Về phần cái gì mà Diệp Lăng không hỏi địa chỉ… Ừ, kiếp trước hắn đã biết rõ địa chỉ rồi, muốn qua chỗ đó chỉ là chuyện nhỏ.
HIện tại Diệp Lăng đang suy tính, rốt cuộc mình có nên qua hay không?
Biểu hiện đêm nay của Trang Húc Nhiên rõ ràng cho thấy đã giận điên lên… Diệp Lăng liền suy nghĩ, rốt cuộc đối phương có ý niệm chia tay trong đầu hay không?
Nếu có, cứ như vậy chia tay mà nói… cũng không phải không tốt.
Diệp Lăng đờ đẫn mà nghĩ, thời gian từng phút trôi qua.
Trong lúc gọi mấy cuộc điện thoại cho Trang Húc Nhiên, như trước không kết nối được, nhưng Diệp Lăng cũng không hoảng hốt, bởi vì đối phương đang ở nhà Tiếu Chí Hiên rồi? Có bạn thân bên cạnh cậu, chắc là… không có chuyện gì đâu…
Thở dài, Diệp Lăng đứng dậy đi vào trong phòng, chuẩn bị đi ngủ.
Hắn mở cửa, nhìn thấy quần áo ngủ ném đầy trên sàn, vì thế đi tới nhặt lên từng cái, bỏ vào máy giặt.
Làm chuyện giống như những việc thường ngày, Diệp Lăng cảm thấy suy sụp, rất không thoải mái, cảm thấy hít thở không thông…
Hắn đóng lại nắp máy giặt, ra ngoài mang giày, mặc áo khoác, cầm lên chìa khóa xe đi ra ngoài.
Gần mười một giờ đêm, Diệp Lăng đi đến dưới lầu Tiếu Chí Hiên, gọi điện thoại cho Tiếu Chí Hiên.
“A… em ấy vẫn còn trong nhà cậu sao?”
Tiếu Chí Hiên cho rằng rốt cuộc Diệp Lăng đã nghĩ thông suốt, muốn đi qua dỗ dành Trang Húc Nhiên quay về, vì vậy vui mừng nói: “Cậu ấy vẫn còn.” Nhìn thoáng qua người đang uống rượu bên cạnh, hỏi Diệp Lăng: “Anh muốn qua đây sao?”
Trang Húc Nhiên quăng cho Tiếu Chí Hiên ánh mắt dao găm: “Đừng cho anh ấy đến đây.”
Tào Chính nói: “Vì cái gì không cho, để cho anh ấy đến đây không phải tốt hơn sao? Cứ ồn ào như vậy không tốt lắm đâu?”
Tiếu Chí Hiên nói: “Lần này Tào Chính nói được câu tiếng người rồi đấy, rốt cuộc cũng đáng tin một lần.” Đang muốn nói cho Diệp Lăng địa chỉ, chợt nghe thấy Diệp Lăng ở đầu bên kia nói: “Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu.”
“Hả? Cái gì?” Giật mình.
Tào Chính nhìn sang: “Làm sao vậy?”
Vẻ mặt Tiếu Chí Hiên là lạ, nhìn Trang Húc Nhiên rồi lại nhìn sang Tào Chính: “Diệp Lăng dưới lầu, được, tôi đi mở cửa.”
“Ồ!!!” Tào Chính cười rộ lên: “Nhìn xem, chim cút nhà cậu khẩn trương đến cỡ nào rồi a, nhanh như vậy đã đuổi tới dưới lầu rồi!”
Trang Húc Nhiên cũng rất bất ngờ, nhưng mà không nói gì, cậu uống một ngụm bia, tiếp tục ăn.
Ai biết được cậu sẽ rời nhà đi, còn chưa có ăn cơm tối.
“Diệp Lăng, như thế nào mà tìm tới được đây?” Tiếu Chí Hiên mở cửa, nhìn thấy Diệp Lăng một người đầy hàn khí, vội vàng để cho hắn vào nhà: “Húc Nhiên nói cho anh?”
Thay giày, Diệp Lăng chậm chạp gật đầu: “Ừ, phải.” Kiếp trước đúng là Trang Húc Nhiên dẫn hắn đến, nhưng mà không đi lên, chỉ biết địa chỉ.
“Vào thôi, áo khoác để ngoài đó, đi vào uống chút nước ấm.” Tiếu Chí Hiên mời hắn.
“Được, cảm ơn.” Diệp Lăng vẫn còn hơi ngập ngừng, vừa rồi vì xúc động mà tới, khi tới đây rồi lại không biết phải làm sao.
“Không có việc gì, bọn họ vẫn ở chỗ này uống bia ăn khuya.” Tiếu Chí Hiên đẩy Diệp Lăng, cổ vũ nói: “Đi đi, ngồi xuống cùng Húc Nhiên nói cho rõ ràng, đừng cãi nhau a.”
“Ừ, được.” Diệp Lăng vừa đi vừa đáp lại, ngẩng đầu đã nhìn thấy Trang Húc Nhiên ngồi ở một bên, đang cùng Tào Chính ăn gì đó.
Có lẽ đối phương cũng đã nghe là mình đã đến, nhưng lại thủy chung không ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Ngay cả Tào Chính cũng ngẩng đầu chào hỏi: “Này, chim cút, muộn vậy?” Nói xong lấy cùi chỏ chọc chọc Trang Húc Nhiên nói: “Này, cho chút phản ứng đi, chim cút nhà cậu đã đến.”
Diệp Lăng nghe vậy, lập tức khẩn trương mà nhìn Trang Húc Nhiên, phản ứng có chút quá khích.
Nhưng so với sợ hãi lúc trước, rõ ràng là có điểm khác nhau. Người phía trước là gắn hậu quả lên người mình, người sau là gắn hậu quả lên trên người đối phương, mối quan tâm khác nhau.
Không biết làm thế nào mới càng khả quan hơn, tóm lại chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm nhận được điểm vi diệu trong đó.
Trang Húc Nhiên nhấc lên mí mắt, nhìn Diệp Lăng từ đầu đến chân, đương nhiên không bỏ lỡ khẩn trương của đối phương.
Cậu nói: “Nếu như sợ em, vì cớ gì lại đối nghịch với em? Hay phải nói rằng, anh vì người bạn kia mà có thể không sợ?”
Diệp Lăng thoáng ngừng thở, đưa tay xoa xoa sự khó chịu trong ***g ngực.
Lúc không nhìn thấy Trang Húc Nhiên, lòng hắn đau, khi thấy đối phương rồi, trong lòng hắn lại bắt đầu cảm thấy buồn phiền…
“Ha!” Trang Húc Nhiên cười nhạo nói: “Tình bạn của các người thật là làm cho người ta cảm động.”
“Em đừng như vậy nữa được không, vì cái gì em cứ phải xuyên tạc ý tứ của người khác?” Diệp Lăng đứng ở nơi đó nói: “Em không muốn anh làm quen bạn bè, đơn giản là sợ anh cùng người đó phát sinh quan hệ, nhưng mà Trang Húc Nhiên, không nói người khác nghĩ như thế nào, còn về phần anh…” Hắn mím môi dừng một chút rồi nói: “Em có biết không, trên thế giới này trừ em ra, anh cản bản không có khả năng tiếp nhận một người đàn ông khác.”
Sau một lát Trang Húc Nhiên nói: “Đúng vậy a, em đã quên anh là thích phụ nữ, cái này thật tốt, con mẹ nó phải nên cao hứng có đúng hay không?
“Húc Nhiên, ăn nói cẩn thận.” Tiếu Chí Hiên nghe không nổi nữa, tới đây khuyên bọn họ, đây không phải là phát triển theo hướng tiếp tục cãi nhau sao? Nếu còn như vậy thì nói cái gì mà làm hòa? Cậu nói với Diệp Lăng: “Diệp Lăng anh cũng tới đây, ngồi xuống nói chuyện, đừng sốt ruột với cậu ta.”
Diệp Lăng muốn nói chuyện, sau khi bị cắt đứt thì buộc chính mình nuốt xuống, phải tỉnh táo.
Hắn hít sâu một hơi, đi qua ngồi cạnh Trang Húc Nhiên, chuyện đầu tiên là đoạt lon bia trên tay người kia. Sau khi cầm trong tay phát hiện, rõ ràng còn lạnh như băng đấy.
Tuy rằng hiện tại đã hơn tháng ba, nhưng là rét tháng ba, khiến cho khí hậu Kinh Thành trở nên lạnh lẽo.
Diệp Lăng sắc mặt không tốt mà nói: “Trời đã lạnh mà em còn uống lạnh như vậy? Em không muốn sống nữa sao?”