Chương 3: Đến lượt ta thống trị thiên hạ
Tiểu thư đi tới giữ lấy tay thiếu gia: “Ca!”
Thiếu gia tỏ ra tức giận: “A Âm, ta còn chưa nói đến muội đâu. Muội tùy tiện làm bậy như thế, nếu xảy ra chuyện ta ăn nói như thế nào với phụ thân? Ngày mai ta lập tức đưa muội về nhà.”
“Muội không về!” Tiểu thư bướng bỉnh chu miệng, sau đó lại nịnh nọt lấy lòng, lắc tay thiếu gia: “Ca, huynh cho muội ở lại thêm mấy ngày được không? Mười ngày.” Sau đó nhìn sắc mặt thiếu gia, “Tám ngày?”
“Vậy năm ngày là được!”
“Ba ngày, chỉ cần ba ngày thôi!” Tiểu thư vân vê lọn tóc trước ngực xuống nước.
Trong mắt thiếu gia cuối cùng cũng có một tia vui vẻ, xoa xoa đầu tiểu thư nói: “A Âm.” Lại nặng nề thở dài một hơi, “Trình công tử sắp đến rồi, muội biết không?”
“Muội biết.” Tiểu thư dửng dưng nói.
“Hôn ước của muội và hắn phụ thân đã định rồi, không thể nói hai lời, muội đừng bướng bỉnh.”
Tiểu thư đột nhiên cắn môi nhìn thiếu gia: “Muội… ”
Thiếu gia cũng đã ngầm hiểu, nhìn ánh mắt nàng nhìn Cửu Hoàng tử có ai không đoán ra?
“A Âm, người ca ca lựa chọn chắc chắn không tồi, hắn thật lòng với muội. Còn Cửu Hoàng tử… ” Thiếu gia dừng lại một chút, không nói gì thêm, ngược lại nhìn về phía ta đang quỳ trên mặt đất: “Đi đến chỗ Vương quản gia chịu mười trượng, nếu còn có lần sau ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
“Vâng, tạ ơn công tử.”
Chịu đòn xong, ta nằm sấp trên giường cả một buổi chiều.
A Mộc mang cơm cho ta ăn, ngồi bên cạnh thao thao thuyết giáo ta cả gan làm loạn, chọc giận công tử.
Ta cứ mặc cho hắn nói.
Đến ngày hôm sau, ta có thể miễn cưỡng xuống giường đi đi lại lại một chút. Ở trong phủ này ta làm sao có thể tĩnh dưỡng, ở đây tì nữ vốn đã không đủ rồi, mà tiểu thư thì đã quen có ta hầu hạ.
Giúp tiểu thư rời giường rửa mặt, ta lại đến phòng Cửu Hoàng tử mang cơm cho hắn.
Cửu Hoàng tử đã tỉnh, khuôn mặt tái nhợt ngồi đầu giường, thấy ta đi tới bỗng ngẩn người, khuôn mặt thoáng ý cười. Chắc vì thấy ta đi như con cua bò ngang.
“Sao thế? Bị phạt hả?” Lần đầu tiên gặp mặt, cảm thấy hắn cao quý mà lãnh đạm, nhưng bây giờ mới nhận ra, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Ta không muốn nói nhiều, lẳng lặng mở đồ ăn từ trong khay ra, cả người vừa đau nhức vừa mệt mỏi, ngồi không được đứng không xong.
Đồ ăn hấp dẫn, đều là những nguyên liệu khó kiếm giữa trời băng tuyết nơi đây, có thịt gà chiên giòn, vây cá kho tàu, chim sẻ đồng chiên… Từ tối qua tới giờ ta chưa ăn gì, buổi sáng vội vàng dậy, trong bụng đã sớm trống rỗng.
Ta vô thức nuốt một ngụm nước bọt, lại sợ bị hắn phát hiện. Có những chủ tử rất ghét nô tài ngấp nghé đồ đạc của mình, ta cầm chiếc khay rỗng xoay người định đi.
“Ngươi có muốn ăn một chút không?” Hắn đột nhiên nói.
Ta hơi dừng lại, xoay người trả lời: “Tạ ơn Cửu Hoàng tử, nô tỳ không dám.” Ta làm sao dám to gan ăn đồ của hắn, có rất nhiều chủ tử thường đùa giỡn nô tài như vậy, huống chi nếu bị thiếu gia thấy được chắc chắn sẽ không yên.
Đột nhiên, hắn xé một chiếc đùi từ con gà chiên giòn, ném cho ta: “Cầm đi!”
Ta sững sờ, nhưng tay lại nâng chiếc khay đón lấy.
Cửu Hoàng tử không hề văn nhã, mặc dù hắn mặc bộ y phục trắng điềm đạm, giờ phút này lại cầm gà ăn ngấu nghiến. Chắc hắn đói đã lâu, nhưng ta cũng hơi hoài nghi, tại sao hoàng tử điện hạ như hắn lại một thân một mình lưu lạc giữa trời băng tuyết giá lạnh?
“Tạ ơn Cửu Hoàng tử ban thưởng.” Ta cung kính hành lễ lui ra ngoài.
Chắc ba người chúng ta cùng chung hoạn nạn một đêm, hắn vẫn còn chút thương hại đối với ta chăng?
Hai ngày sau, Trình công tử kia quả nhiên chạy đến.
Trình công tử – Trình Hạo, là con trai duy nhất của Đại Tướng quân Trình Hải, năm nay vừa tròn mười tám tuổi. Không có phong lưu phóng khoáng, cũng không anh khí bức người, đó là lý do tiểu thư không thích hắn.
Đại thể là giai nhân chỉ xứng đôi với tài tử, hoặc là xứng đôi với anh hùng.
Trình công tử chỉ là một thư sinh bình thường, văn không tài, võ không giỏi, điều đáng giá nhất ở hắn là một tấm chân tình hướng về tiểu thư.
Từ lần đầu nhìn thấy tiểu thư lúc dâng hương, Trình công tử này đã đêm ngày nhung nhớ, bèn sai người đi thăm hỏi. Về sau rốt cuộc tr.a được thân phận nàng, liền khẩn cầu Trình Đại Tướng quân đến nhà cầu hôn. Sự việc cụ thể thế nào ta không rõ, chỉ biết là hôm đó cầu hôn, Trình công tử từng muốn gặp tiểu thư. Lão gia và Trình Đại Tướng quân đang bàn chuyện hôn sự, bèn bảo Trình công tử đến Lan Đình chờ nàng.
Nhưng tiểu thư từ đầu đến cuối không hềxuất hiện, bắt hắn đợi hai canh giờ mới cho ta đi chuyển lời: “Tiểu thư mệt, đã ngủ rồi.” Hắn không hề tỏ ra trách cứ, còn nói với ta: “Vậy sao, lần sau ta lại đến.”
Ta còn nhớ rõ nụ cười hiểu chuyện ấy, thiện cảm với hắn vì thế mà tăng thêm vài phần.
Trình công tử đó vừa xuống ngựa lập tức tìm ta hỏi: “Tiểu thư nhà các người ở đâu?”
Ta bưng chậu đi ngang qua sân, vừa lúc tiểu thư từ trong phòng đi ra, trông thấy hắn liền cau mày. Trình công tử mừng rỡ tiến đến: “Mộ tiểu thư, nàng không sao chứ? Ta nghe nàng đến đây tìm Mộ đại ca, làm ta lo lắng vô cùng.”
Tiểu thư tiến đến ngồi xuống trước bàn đá: “Tại sao ngươi cứ theo ta mãi như thế?”
Tiểu thư tính tình thẳng thắn, cũng không quanh co lòng vòng.
“Ta sợ nàng gặp nguy hiểm.” Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng.
Ta giữ im lặng định bỏ đi, tiểu thư lại gọi về: “Tiểu Ngân, đem cho ta ấm trà.”
“Vâng.”
Ta đem ấm trà và chén đến, thấy Trình công tử đang cuống cuồng giải thích: “Không phải như nàng nghĩ, chỉ là ta… ”
Ta rót trà, tiểu thư chậm rãi nhấp một ngụm.
Khói trà mờ mịt trước mắt tiểu thư giống như làn thu ba, môi nàng như trăng rằm, thoáng qua một nụ cười nhẹ.
Trình công tử cuối cùng cũng đã im bặt, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm tiểu thư, trong mắt tiểu thư cũng thoáng hiện một tia phật lòng. Mặc dù nói mọi thiếu nữ đều hi vọng mình có thể đẹp như tiên nữ, nhưng cũng không thích người khác lộ liễu ngắm nhìn diện mạo mỹ lệ tuyệt trần của mình.
Ta ho nhẹ một tiếng, Trình công tử bừng tỉnh, ấp úng không nói nên lời.
Lúc này, cánh cửa bên kia cũng mở, Cửu Hoàng tử đi ra ngoài.
Tiểu thư trông thấy hắn, vẻ mặt liền trở nên vui vẻ, ánh mắt hờ hững bỗng đầy sinh khí, giọng nói cũng tỏ ra ngạc nhiên mừng rỡ: “Chàng tỉnh rồi?”
Thực ra sáng sớm hôm nay hắn đã tỉnh, Cửu Hoàng tử lại khôi phục thần khí lãnh đạm như mọi khi, thoáng nhìn tiểu thư gật đầu nhẹ, ánh mắt hướng về Trình công tử ngồi bên cạnh.
Trình công tử kinh ngạc: “Cửu Hoàng tử?” Rồi giật mình hành lễ: “Vi thần bái kiến Cửu Hoàng tử.”
Cửu Hoàng tử thản nhiên nói: “Không cần.” Hắn dừng một lát, “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Trình công tử không trả lời, ngược lại liếc nhìn tiểu thư một cái. Cửu Hoàng tử tỏ vẻ như đã hiểu. Tiểu thư khó xử khẽ cắn môi, vội vàng tiến lên phía trước: “Vết thương của chàng chưa khỏi, sao lại ra đây?”
Tiểu thư không hề hành lễ với hắn, cũng không gọi hắn là “Cửu Hoàng tử”, mà gọi thẳng là “chàng”. Ở nhà, nàng luôn được lão gia và thiếu gia cưng chiều hết mực, Hoàng hậu nương nương lại là cô ruột của nàng, khi tiến cung làm nũng với Hoàng hậu nương nương cũng là chuyện thường tình.
Cửu Hoàng tử xem ra cũng không hề để ý, ta cảm thấy hắn là người cực kỳ biết bao dung, thông cảm với người khác, chỉ là nét mặt vẫn không chút thay đổi: “Vết thương đã đỡ nhiều, cũng nên ra ngoài vận động.”
Nhưng ánh mắt hắn cũng chẳng nán lại lâu trên người tiểu thư, thật hiếm có một người không bị vẻ đẹp của nàng hấp dẫn thế này. Mặc dù không hề háo sắc, nhưng thấy những thứ đẹp đẽ, con người ta cũng bất giác nhìn lâu hơn một chút, chắc Cửu Hoàng tử đã được mở mang tầm mắt nhiều rồi. Hắn nhìn về phía Trình Hạo: “Thái tử điện hạ hiện giờ đang ở đâu?”
Trình Hạo cúi đầu: “Hoàng thượng bệnh nặng, Thái tử đang ở trong cung lo quốc sự.”
Ba ngày sau, tiểu thư, thiếu gia, Trình công tử và Cửu Hoàng tử điện hạ cùng nhau trở về Hòa Thành – kinh đô Đại Hòa.
Thiên hạ Đại Hòa đã trải qua ba đời, thịnh vượng ba mươi lăm năm. Hoàng thượng năm nay năm mươi ba tuổi, từ năm trước đã có tin đồn lâm phải bạo bệnh, nhưng vị Hoàng đế này luôn luôn cần chính yêu dân, bây giờ đã bệnh nặng đến nông nỗi này sao?
Cửa thành đã giới nghiêm, rất vất vả mới qua được.
Cửu Hoàng tử cùng Trình công tử phải rời đi, thiếu gia thì đưa tiểu thư về nhà.
Lúc đi Trình công tử còn cẩn thận nói với tiểu thư: “Mấy ngày nữa ta đến phủ tìm nàng.”
Tiểu thư trong xe ngựa lại chỉ nhìn bóng dáng Cửu Hoàng tử mặc áo trắng ngồi trên lưng ngựa.
Trình công tử chần chờ một hồi, không nghe thấy câu trả lời bèn thất vọng rời đi.
Ta cảm thấy Trình công tử là một người rất tốt. Thiếu gia nói là chàng tự mình chọn cho tiểu thư, quả nhiên không tồi.
Sau khi trở về phủ, ta lại bị lão gia và phu nhân khiển trách, phạt lương bổng nửa tháng, cũng không có trừng phạt nào khác nữa, vừa hay bớt thời gian về nhà một chuyến.
Đi được nửa đường thấy ven lề có một nam tử mặc áo màu trắng mở sạp xem tướng, đây là nam nhân anh tuấn thứ ba mà ta từng gặp. Không giống như Cửu Hoàng tử điện hạ, nam tử áo trắng này khuôn mặt ôn hòa, khoan thai, chỉ chừng hai mươi tuổi. Nhưng hắn trẻ vậy lại mở sạp xem tướng làm cho ta có cảm giác buồn cười, bởi trong ấn tượng của ta, những người xem tướng đều là những đạo sĩ râu dài mặc đạo bào.
Quả nhiên, trước sạp của hắn không một bóng người. Lúc đi qua ta bất giác nhìn lâu hơn một chút, hắn đang nhắm mắt, đột nhiên mở trừng ra: “Cô nương, xin dừng bước.”
Chỉ có một mình ta ở trước mặt hắn, cho nên tất nhiên là hắn đang gọi ta.
“Có chuyện gì?”
“Ngươi rất giống với một vị cố nhân của ta.”
Ta có chút kinh ngạc, bởi vì những đạo sĩ ta gặp thường hay nói: “Cô nương, lão đạo nhìn thấy trên đỉnh đầu cô có một đám tường vân, gần đây chắc có hỉ sự.” Hoặc “Cô nương, không hay rồi, ấn đường[1] của cô đột nhiên biến thành màu đen, chắc chắn sắp có tai họa giáng xuống.”
[1] Ấn đường: Điểm giữa hai hàng lông mày.
“Ta có thể tặng cho ngươi một nguyện vọng.” Hắn vuốt vạt áo choàng nói.
Ta nhìn hắn khó hiểu. Nếu là trước đây, ta chắc chắn xoay người bỏ đi, nhưng lúc này lại chợt thấy hứng thú: “Ngươi có thu tiền không?”
Hắn lắc đầu: “Ta không lấy tiền, ta lấy những thứ khác.”
“Là gì?”
“Tuổi thọ của ngươi.” Hắn bấm ngón tay tính toán một hồi: “Ngươi có bảy mươi năm tuổi thọ.”
“Ta muốn cái gì ngươi cũng có thể cho ta sao?”
Hắn khẽ mỉm cười.
Ta suy nghĩ một lúc, nhưng lại không nghĩ ra mình thực sự muốn gì, có lẽ an phận đã quá lâu, hơn nữa vốn cũng chỉ cảm thấy thú vị mà thử, không hề coi là thật.
Vừa hay bên cạnh có người đang kể chuyện, hình như về thời tam quốc phân tranh, ta nghe thấy: “… Ánh quốc chúng ta chọn cách tiên phát chế nhân, liên hợp với Sa quốc kìm kẹp Dịch quốc, Dịch quốc chiến bại, quốc chủ Ánh quốc thống nhất tam quốc, lên ngôi Hoàng đế, thống trị thiên hạ… ”
Thỉnh thoảng ta rất thích nghe những điển cố này, chợt bất giác nói theo những thứ vừa nghe thấy: “Ta muốn thống trị thiên hạ, có được không?”
Ta định nói muốn lên ngôi Hoàng đế, nhưng nghĩ đến chữ “Hoàng đế” lại cảm thấy hơi sợ hãi. Ta không khỏi bật cười, ngay cả bản thân cũng thấy mình đang đùa quá trớn.
Vốn cho rằng hắn sẽ tỏ ra sợ hãi, nhưng cuối cùng lại chỉ ngẩng đầu lãnh đạm nhìn vào mắt ta: “Ngươi đã chắc chắn chưa?”
Ta hơi do dự, không tin hắn có thể giúp mình thực hiện nguyện vọng này, cho nên gật đầu.
Hắn đột nhiên cầm kéo đứng dậy, dọa ta sợ nhảy dựng. Hắn xoẹt qua đỉnh đầu ta một tiếng, dường như cắt bỏ thứ gì đó trong không trung, rồi giống như cầm đoạn bị cắt kia, thả vào một chiếc túi trong sạp.
Miệng chiếc túi rất rộng, ta có thể nhìn thấy bên trong đó trống không.
“Hai mươi năm tuổi thọ.” Hắn tiện tay lấy ra một cuốn sách ghi chép, nói nhỏ: “Ngươi sẽ được thống trị thiên hạ.”
Ta bước đi vài bước, đột nhiên cảm thấy bất an. Hắn không giống như nói đùa hay đang lừa gạt người khác.
Ta quay đầu nhìn lại, người nọ vẫn đường đường chính chính ngồi ở chỗ kia nhắm mắt dưỡng thần.
Suy nghĩ thêm một chút, ta có bảy mươi năm tuổi thọ, giảm đi hai mươi năm, còn lại năm mươi năm.
Ta năm nay mới mười sáu tuổi. Nói thế nào đi nữa thì cũng không bị lỗ.