Chương 80: Chúng ta xa nhau
Thẩm Vu định mở mắt, vô thức lăn qua bên cạnh, vô tình không lăn vào cái ôm ấm áp kia, nàng cau mày, đưa tay sờ soạng.
Mò thấy trống không, nàng mở mắt ra.
Lòng bàn tay của nàng đặt lên giường để cảm nhận chút độ ấm, hơi lạnh, rõ ràng hắn đã rời đi từ lâu.
Nàng từ từ ngồi dậy, chăn trượt từ ngực xuống, vị trí xương ngực lấm tấm dấu hôn đỏ trên làn da trắng nõn vô cùng chói mắt.
Cổ họng hơi đau, nàng thấp giọng ho khan: “Thược Dược, Thược Dược?”
Cửa phòng bị đẩy ra, Thược Dược nhanh chân và nhẹ nhàng đi vào. Nàng ta đi tới trước giường, thấy vẻ mặt của Thẩm Vu tái nhợt, trong lòng căng thẳng: “Phu nhân, người vẫn ổn chứ?”
“Phu quân của ta đâu?”
Thược Dược làm theo lời dặn dò: “Vương gia đang tiếp khách ạ.”
Thẩm Vu gật đầu, dùng tay dí lên trán của mình: “Cũng may, ngươi đi gọi Trình đại…”
Không đúng, Trình Thời đóng cửa nghiên cứu thuốc độc.
Nàng sửa lời: “Mời Ngô Sương vào đây, âm thầm thôi, đừng để Chiêu Chiêu biết. Chàng đang tiếp khách, đừng để chàng lo lắng.”
Nàng cảm thấy mình cũng không có gì trở ngại, cho nên vẫn nên khiêm tốn một chút, tránh làm cho Lục Vô Chiêu lo lắng sợ hãi.
Thược Dược vội đi mời người tới, A Đường và Triệu ma ma hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Cơ thể có hơi mệt mỏi, nàng sờ trán thì cũng không bị sốt, nhưng vẫn kêu người tới khám thì tốt hơn. Bây giờ nàng phải chăm sóc thật tốt cho cơ thể của mình, đã nói là phải sống tới đầu bạc, nàng phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Chẳng mấy chốc Ngô Sương đã tới, đúng như Thẩm Vu suy nghĩ, không có gì đáng lo ngại, Ngô đại phu luôn thích kê toa cho nàng, nhưng lần này lại không kê toa gì cả, chỉ căn dặn ngoài miệng là phải chú ý nghỉ ngơi, chưa được một lúc thì đã vội đi ra.
Một mình dùng bữa, còn chưa thấy bóng dáng của Lục Vô Chiêu, Thẩm Vu cảm thấy có gì đó không đúng.
“Phu quân của ta vẫn đang tiếp khách hả?”
A Đường nói một câu: “Lúc nãy em đi lấy đồ ăn, nghe họ nói đồ ăn của vương gia vẫn còn đang để đấy.”
Thẩm Vu nhìn sắc trời bên ngoài, đã là giờ Sửu mà còn chưa dùng bữa trưa, đôi lông mày của nàng từ từ nhíu lại.
Suy đi nghĩ lại, nàng càng đứng ngồi không yên.
“Hôm nay là ngày hai mươi tám tháng chạp âm lịch, khách nào tới thăm mà lâu dữ vậy.”
Thẩm Vu đứng dậy đi ra ngoài.
Thược Dược cầm áo khoác đuổi theo ra ngoài, khoác lên cho nàng. Tuyết chất đống mấy ngày trước vẫn còn chưa tan, Thược Dược và A Đường dìu nàng đến thư phòng.
Không có gì bất ngờ, nàng mới tới gần thì đã bị Mạnh Ngũ chặn lại.
Mạnh Ngũ tỏ ra khó xử, ánh mắt đảo quanh, một bước cũng không nhường: “Xin lỗi phu nhân, chủ tử có lệnh…”
Thẩm Vu không làm khó hắn, nàng nghĩ ra gì đó nên gật đầu, không tới gần mà cũng chẳng rời đi, nàng đứng chờ bên cạnh chờ.
“Phu nhân, thời tiết lạnh lắm, chúng ta về trước đi.”
Ánh mắt của Thẩm Vu nhìn vào cánh cửa đóng chặt kia, nhìn thật lâu: “Chờ chút nữa đi, không sao đâu, ta có mặc nhiều đồ mà.”
Nghe giọng của nàng dịu dàng, không có vẻ gì là tức giận, Mạnh Ngũ vốn nên yên tâm nhưng hắn lại cảm giác được nguy hiểm rình rập, cảm thấy phu nhân có thể đã biết chuyện.
Gió ngày càng mạnh, Thược Dược chạy về phòng lấy áo khoác tới khoác lên cho Thẩm Vu, lại mang theo đồ làm ấm tay để cho nàng cầm. Mắt thấy tuyết lại rơi lác đác, Thẩm Vu bắt đầu hắt xì, đám tỳ nữ lộ vẻ lo lắng.
Lúc này, cửa thư phòng mở ra.
Mạnh Ngũ vội tiến lên đón, nhưng nghĩ tới Thẩm Vu còn ở đây thì lại chần chừ một lúc. Vừa mới lơ đãng một chút, Thẩm Vu đã tiến vào thư phòng trước hắn. Mạnh Ngũ vội đuổi theo.
Hai người đi từ trong thư phòng ra, một người quen mặt, là Thôi thần y, đám đông đều biết. Nam tử kia trông có vẻ còn trẻ tuổi, mặc áo choàng màu xanh. Khắp người toát lên khí chất khác với đám đông, đôi mắt hấp dẫn người khác, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ tao nhã và thản nhiên, Thẩm Vu vừa nhìn thì đã thấy hắn.
Ngoại trừ chú ý đến vẻ ngoài của hắn, ánh mắt còn nhạy bén nhìn thấy phụ kiện quanh thắt lưng của nam tử, là một xâu chuỗi Phật.
Minh Tâm bình thản tươi cười đi tới, khi gặp mặt Thẩm Vu, hai tay hắn chắp lại, hành lễ, và chẳng nói gì nhiều. Hắn gật đầu với Mạnh Ngũ rồi cất bước đi về phía trước.
Thẩm Vu hành lễ, mắt thấy hắn rời khỏi, nàng quay đầu nhìn chằm chằm cửa thư phòng một lúc rồi thở dài.
Thiền ý, chuỗi Phật còn có dáng vẻ cung kính của Thôi thần y, không cần nghĩ cũng biết người này là ai.
“Ta đi vào, các người có thể chờ bên ngoài.”
Vẻ mặt của nàng nghiêm nghị, đám đông không dám phản đối.
Nàng đi vào trong, Mạnh Ngũ đóng cửa ở bên ngoài.
Khắp người của Lục Vô Chiêu toát mồ hôi, đã ướt đẫm quần áo. Hắn chật vật thở hổn hển, dựa người vào giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn nghe tiếng động, nghĩ là Mạnh Ngụ, giọng khản đặc: “Ra ngoài, không có lệnh của bổn vương thì không cho phép ai vào cả.”
Người trong phòng vẫn chưa rời đi, ngược lại tiếng bước chân ngày càng gần.
Lục Vô Chiêu nghe thấy, chợt mở mắt, chạm phải ánh mắt của Thẩm Vu.
Hắn hơi hé miệng và chẳng nói lời nào.
Thẩm Vu chỉ dịu dàng nhìn hắn, cũng không lên tiếng. Nàng cẩn thận quan sát hắn, từ đầu tới chân, xác nhận trạng thái của hắn vẫn ổn, nàng mới thở phào. Nàng lấy chiếc khăn tay từ trong lòng ra, ngồi xuống bên giường, đưa tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt hắn.
Đôi mắt của nam nhân lạnh lùng, ẩn chứa cơn sóng mãnh liệt: “A, A Vu…”
“Suỵt…” Thẩm Vu tiến lại gần, khẽ chạm vào môi hắn: “Ta biết cả rồi.”
Lục Vô Chiêu im lặng.
Nàng giúp hắn lau mồ hôi, lại cầm lấy tấm vải trên kệ lau mồ hôi trên cổ hắn.
“Phu quân, ta giúp chàng thay đồ nha.”
“Được.”
Trong thư phòng có để sẵn quần áo sạch của hắn, Thẩm Vu mang tới thay cho hắn.
Dĩ nhiên nét mặt của hắn từ đầu tới cuối rất bình tĩnh, Lục Vô Chiêu có vẻ sợ hãi, không biết có phải nàng đang tức giận hay không. Nàng có lẽ đoán ra, nhưng không nói cũng chẳng hỏi, nàng đang nghĩ gì vậy?
Nàng không hỏi tiếng nào, trong lòng của Lục Vô Chiêu rất hoảng, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn Thẩm Vu một cách chăm chú, một khắc cũng không rời.
“Nương tử, ta… ta vốn không…” Lục Vô Chiêu cẳng thẳng ɭϊếʍƈ môi dưới: “Ta chỉ sợ nàng lo lắng.”
Thẩm Vu có hơi thất vọng.
Nàng không muốn nghe những lời này, nàng chỉ muốn nghe những lời bộc bạch, chân tướng, việc không kể to nhỏ.
Thẩm Vu lạnh lùng liếc hắn, sợ nàng lo cho nên che giấu và không nói cho nàng nghe, đề phòng và tránh mặt nàng.
Trong lòng nàng dâng lên một trận chua xót, nhất thời cảm giác trái tim mình nhói lên một cái, vừa đau vừa xót xa.
Nàng chẳng nói lời nào, cúi mắt, tập trung giúp hắn thay đồ. Nàng ôm lấy quần áo dơ định đi ra ngoài, Lục Vô Chiêu vội giơ tay nắm lấy góc áo của nàng: “A Vu, nàng đừng ngó lơ ta mà.”
Thẩm Vu quay lưng với hắn, không có quay đầu, bình tĩnh hỏi: “Minh Tâm đại sư đã nói gì? Có thể chữa khỏi cho chàng không?”
Nam tử thấy cuối cùng nàng cũng lên tiếng hỏi, tiếng lòng căng thẳng cũng hơi thả lỏng: “Đại sư nói không khó, ta có thể cảm nhận được đau đớn, đây là cục diện tốt nhất.”
Thẩm Vu run rẩy, hít một hơi thật sâu, ôm chặt quần áo trong tay, móng tay bấm thật sâu trong quần áo: “Chàng đau lắm hả?”
Lục Vô Chiêu khựng lại, cẩn thận nói: “Ừm, có hơi đau.”
Thẩm Vu thoắt cái rút tay nắm chặt góc áo ra, nhấc chân đi ra ngoài.
Lục Vô Chiêu không có cách nào đuổi theo nàng, đành im lặng dựa trên giường, nhìn nàng tức giận bỏ đi.
Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa trống không, mãi đến khi mặt trời xuống núi mà vẫn chưa thấy người về đây.
Mạnh Ngũ đi vào thư phòng, trong lòng ôm lấy chăn đệm thuộc về Lục Vô Chiêu.
Bỗng dưng hắn nhíu mày lại.
Mạnh Ngũ đè nén áp lực, cương quyết giải thích: “Phu nhân kêu ta làm, nói là người hành động không tiện, đêm nay nghỉ ngơi ở đây, đừng làm ồn phu nhân…”
Lục Vô Chiêu nhắm mắt, siết chặt nắm tay: “Ta biết rồi.”
Ban đêm, cửa tẩm điện được mở ra, tiếng xe lăn vang lên rõ rệt trong màn đêm yên tĩnh.
Lục Vô Chiêu vòng qua tấm bình phong, đến trước giường, nhìn thấy rèm che mở rộng, nữ tử ngồi trên giường, hắn ngỡ ngàng.
“Nàng… còn chưa ngủ.”
Cảnh tượng này quen thuộc là thế, lúc trước nàng lén vào phòng ngủ của hắn thế này, hôm nay đổi lại là hắn.
Trên người của nữ tử trên giường chỉ mặc một tẩm y mỏng manh, nàng cúi đầu, không nói lời nào.
Trong bóng tối, mượn ánh trăng, Lục Vô Chiêu không cách nào nhìn rõ nét mặt của hắn, nhưng lại thấy rõ bả vai nàng run run.
Nàng đang khóc.
Đột nhiên Lục Vô Chiêu thấy hoảng, lăn xe tiến lên phía trước.
Bóng đen phủ xuống, chiếc gối đập thẳng vào lòng hắn. Lục Vô Chiêu bối rối đỡ lấy.
“Chàng tới làm gì?” Nàng nói giọng nghẹn ngào dày đặc: “Ra ngoài!”
Nàng nói xong, vứt quần áo trên giường về phía hắn. Nàng vừa ném vừa khóc và lặp đi lặp lại: “Ra ngoài, chàng đi ra ngoài!”
Nàng giống như tích tụ cảm xúc cả ngày, cuối cùng cũng bộc phá, lúc này bùng phát ra ngoài, tiếng khóc đè nén của nàng vang bên tai của Lục Vô Chiêu, giống như con dao sắc bén cừa vào tim của hắn.
“Không phải chàng đề phòng ta, ngăn cản ta, tránh mặt ta đó sao? Ta làm theo lời chàng muốn, chúng ta xa nhau, để chàng không thấy ta nữa.”
Trái tim của Lục Vô Chiêu ngưng trệ, vừa bức bối vừa đau đớn.
Hắn thật sự không chịu được cái từ ‘xa nhau’, hắn không để ý nàng ngăn cản, đột phá chướng ngại, ngồi lên giường, một tay ôm nàng vào lòng.
Thẩm Vu ra sức giãy dụa, dùng sức nện bờ vai của hắn: “Buông ta ra, ta ghét chàng.”
“Nàng từng nói, nàng thích ta, nàng thích ta nhất.” Hắn ôm chặt lấy nàng, giọng vừa dịu dàng vừa chua xót.
“Đó là lúc trước, tối nay ta ghét chàng, không thích nữa. Chàng quay về thư phòng của mình đi.”
Lục Vô Chiêu không đi, vẫn ôm chặt lấy Thẩm Vu, lẩm bẩm bên tai nàng: “Ta sai rồi.”
Bỗng nhiên Thẩm Vu khóc nấc lên, nàng đưa tay lên, nắm lấy cổ áo của nam nhân, nàng chợt thấy căm hận sự mềm lòng của mình, tại sao hắn xuống nước thì nàng muốn tha thứ cho hắn, nhận thức như thế khiến nàng càng thêm đau buồn.
“Ta thật vô dụng, không làm được gì hết.” Nàng nói: “Ta không cách nào gánh sự đau khổ của chàng, bây giờ ngay cả chuyện không muốn tha thứ cho chàng, ta cũng chẳng làm được.”
Lục Vô Chiêu nghe tiếng khóc lóc kể lể của nàng, hắn càng thêm đau lòng.
“Là lỗi của ta, không nên để nàng rơi vào sự sầu khổ thế này, là ta không tốt.”
“Chàng đề phòng ta làm gì, chàng cơ bản không coi ta là nương tử của mình.”
“Là ta đã sai, nàng muốn biết gì, ta đều nói hết cho nàng nghe.”
Thẩm Vu thất vọng lên tiếng: “Bây giờ ta không muốn biết, chàng muốn giấu thì cứ việc giấu đi, dù sao chàng cũng đâu có quan tâm đến ta.”
Trái tim của Lục Vô Chiêu đau nhói, thẳng thắn thốt ra: “Ta quan tâm nàng nhưng càng sợ phải thấy nàng khóc.”
Đương nhiên nàng có thể có mặt trong quá trình trị liệu, nhưng Lục Vô Chiêu cũng biết, nàng yêu hắn nhất, thương hắn nhất, nàng sẽ không chịu nổi dáng vẻ hắn khó chịu, nàng sẽ khóc.
Nàng mà khóc thì trái tim hắn cũng sẽ thấy rất đau.
Đột nhiên Thẩm Vu yên lặng.
“A Vu, ta… ta…” Hắn thở nhẹ: “Ta không chịu nổi những giọt nước mắt của nàng, nó còn giày vò tâm can của ta hơn so với nỗi đau gãy chân này.
Trước giờ hắn chưa từng nói câu ‘ta thích nàng’, ‘ ta yêu nàng’, nhưng lúc này lời bộc bạch của hắn còn khiến Thẩm Vu cảm động hơn.
Thẩm Vu từ từ ngừng khóc lóc, nàng nằm yên tĩnh trong lòng hắn một lúc: “Chàng mới trị thương, ta không biết chàng có thể cử động hay không nên mới kêu chàng ngủ trong thư phòng, không cho chàng làm loạn.”
Cho nên nàng vốn không phải thật lòng muốn chia phòng ngủ với hắn.
Nàng khịt mũi, dụi người vào trong lòng hắn: “Nếu thư phòng của chàng có thể làm ấm hơn một chút, ta sẽ cùng chàng ngủ ở đó, ai kêu chàng sợ nóng, cũng không châm lò lửa nhiều một chút…”
Lục Vô Chiêu ngơ ngác, thấp giọng cười, hắn dịu dàng trầm giọng: “Là lỗi của ta, ngày mai sẽ kêu người chuẩn bị thêm.”
“Sao nửa đêm mà chàng còn tới chỗ ta?” Thẩm Vu lắng hỏi: “Chân của chàng không có trở ngại gì chứ?”
Tay của nàng đặt lên đùi hắn.
Không dám dùng sức chạm vào, thậm chí sợ chạm vào một chút thì hắn sẽ đau.
Nam nhân cười rồi lắc đầu, đè tay nàng, áp lên chân của mình, ngón cái chậm rãi vuốt ve mu bàn tay của nàng: “Buổi tối, ta nghe tỳ nữ nói nàng mời đại phu tới? Nàng có chỗ nào khó chịu ư?”
“Chàng lo cho ta ư?”
“Ừm.”
“Vậy chàng có hỏi họ ta thế nào không?”
Lục Vô Chiêu ‘ừm’ một tiếng: “Ta đã hỏi nhưng tỳ nữ của nàng không nói.”
“Cho nên chàng mới nửa đêm nửa hôm đếm xem tình hình của ta, có phải không?”
“Phải.”
Thẩm Vu gật đầu: “Ta cố tình kêu nàng nói chuyện ta gọi đại phu cho chàng biết đấy, cũng cố tình kêu nàng không nói tình trạng của ta cho chàng nghe.”
Nam nhân cúi đầu, chạm trán của mình vào trán nàng, cảm nhận chút hơi ấm, nàng không nóng.
Hắn thở phào.
“Tại sao vậy?” Hắn hỏi.
Thẩm Vu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, lên án hắn: “Ta cố ý khiến chàng lo lắng nhưng lại không nói cho chàng biết ra làm sao, ta muốn dọa chàng, để chàng cũng nếm thử cảm giác giống ta.”