Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật
✍ Dữu Nhất Chỉ Lê
Hoàn thành
Ngôn TìnhSủngCổ Đại
130 chương
5,718 lượt xem
4 ✩
✎
- Chương 1: Từ trước đến nay
- Chương 2: Người cực kỳ tốt
- Chương 3: Nảy sinh sáng kiến
- Chương 4: Phá vỡ buổi hẹn riêng
- Chương 5: Chán ghét chính mình
- Chương 6: Mở mang tầm mắt
- Chương 7: Tên bắt cóc có đạo đức
- Chương 8: Bị chặn bên ngoài cửa
- Chương 9: Tình nguyện bị lợi dụng
- Chương 10: Hắn đau lòng rồi
- Chương 11: Nếu ngươi thích thì tặng cho ngươi
- Chương 12: Lấy thân báo đáp
- Chương 13: Cơn mưa đúng lúc
- Chương 14: Báo ân lại
- Chương 15: Sắp trở về
- Chương 16: Nàng chưa từng gặp ai giỏi tranh luận giống Chử Linh Thư
- Chương 17: Chịu khổ thay hắn, mạng này trả lại cho hắn cũng là lẽ đương nhiên
- Chương 18: Nên tránh xa nàng một chút
- Chương 19: Cần một lời giải thích
- Chương 20: Thái tử “rát mặt”
- Chương 21: Tới nhận tội
- Chương 22: Nửa đêm say rượu
- Chương 23: Muốn chết ngay lập tức
- Chương 24: Trộm mèo cầu hoà
- Chương 25: Lại đi thăm Lăng Vương
- Chương 26: Hắn thật khó dỗ
- Chương 27: Tình cảnh tái hiện
- Chương 28: Thử một lần nữa
- Chương 29: Chết có ý nghĩa
- Chương 30: Hẹn hò trên xe ngựa
- Chương 31: Chiêu chiêu minh dã
- Chương 32: Ly gián thành công
- Chương 33: Tương kế tựu kế
- Chương 34: Bị bắt tại trận
- Chương 35: Xin tứ hôn được không?
- Chương 36: Dày vò bằng mọi cách
- Chương 37: Xử tội Thái tử
- Chương 38: Trời quang mây tạnh
- Chương 39: Chúng ta thử xem
- Chương 40: Đã lâu không gặp
- Chương 41: Một đôi trời sinh
- Chương 42: Khoe khoang khoác lác
- Chương 43: Âm thầm quan sát
- Chương 44: Không thể buông tha
- Chương 45: Không tin số mệnh
- Chương 46: Chủ động xuất kích
- Chương 47: Hắn đẩy ta
- Chương 48: Lăng Vương nổi giận
- Chương 49: Cả hai đều rất biết diễn
- Chương 50: Cha vợ hợp tác
- Chương 51: Gây sự ở tửu lâu
- Chương 52: Hắn đang chờ ngươi
- Chương 53: Chàng hung dữ với ta
- Chương 54: Thích chàng nhất
- Chương 55: Ta muốn ngủ lại đây
- Chương 56: Tương lai đáng mong đợi
- Chương 57: Thoát khỏi tâm ma
- Chương 58: Phụ trợ tốt nhất
- Chương 59: Dựng xong sân khấu
- Chương 60: Diễn kịch
- Chương 61: Giả vờ giả vịt
- Chương 62: Bản tính kiêu ngạo
- Chương 63: Tự mình chuốc lấy khổ
- Chương 64: Lai lịch của Trình Thời
- Chương 65: Thời thơ ấu được chữa khỏi
- Chương 66: Vạc dấm lật ngửa
- Chương 67: Say rượu làm bậy
- Chương 68: Say rượu làm nũng
- Chương 69: A Vu mất mặt
- Chương 70: Từ từ học hỏi
- Chương 71: Gả cho chàng
- Chương 72: Không còn đường lui
- Chương 73: Vào cung tạ ân
- Chương 74: Liên phi đáng chết
- Chương 75: Tức giận đập phá Phật đường
- Chương 76: Độc dược ở Nam Cổ
- Chương 77: Phục tùng theo sắp xếp
- Chương 78: Nạp trắc phi ư?
- Chương 79: Lén lút chữa trị
- Chương 80: Chúng ta xa nhau
- Chương 81: Chế độc thành công
- Chương 82: Tống cựu nghênh tân
- Chương 83: Hoàng đế băng hà
- Chương 84: Giết người tru tâm
- Chương 85: Ta thật sự rất yêu chàng
- Chương 86: Giấc mơ đã qua
- Chương 87: Lại mơ về quá khứ
- Chương 88: Chúc mừng tân sinh
- Chương 89: Đều có lối đi riêng
- Chương 90: Hoàn thành tâm nguyện
- Chương 91: Phu quân vẽ ta (Sinh hoạt ngày thường 1)
- Chương 92: Đồng sàng cùng mộng (Sinh hoạt ngày thường 2)
- Chương 93: Không phải báo ân (Sinh hoạt ngày thường 3)
- Chương 94: Che đậy hồi ức (Sinh hoạt ngày thường 4)
- Chương 95: Sinh hoạt ngày thường (5)
- Chương 96: Sinh hoạt ngày thường 6
- Chương 97: Sinh hoạt ngày thường 7
- Chương 98: Sinh hoạt ngày thường 8
- Chương 99: Sinh hoạt ngày thường 9
- Chương 100: Sinh hoạt ngày thường 10
/2
VĂN ÁN
Con gái duy nhất của Phụ Quốc Đại tướng quân - Thẩm Vu, là một ma ốm, bệnh tật liên miên, thái y khẳng định rằng nàng sẽ không sống được quá hai mươi, Thái tử nhân đức tình nghĩa sâu nặng, dựa theo hôn ước lấy nàng làm phi, thề sẽ chăm sóc nàng đến một ngày cuối cùng.
Thẩm Vu nở mày nở mặt gả vào Đông cung, Đại tướng quân cảm động khắc cốt ghi tâm hoàng ân mênh mông, hai tay dâng lên binh quyền.
Đêm tân hôn của Thái tử phi, hoàng đế gán xuống phủ tướng quân tội danh mưu nghịch, Thẩm Vu cũng bị ban cho một ly rượu độc.
Sau khi chết, linh hồn của Thẩm Vu không tiêu tan, nàng nhìn thấy nam nhân mà nàng gọi là “tiểu hoàng thúc” kia đã thay nàng báo thù diệt môn, nhìn hắn ngồi trên xe lăn thủ đoạn quyết đoán chiếm lấy thiên hạ, nhìn hắn cả ngày lẫn đêm cầm bức họa của nàng thất hồn lạc phách.
Nam nhân ngày càng điên cuồng, rốt cuộc vào ngày giỗ của Thẩm Vu, truy phong nàng làm Hoàng hậu, cạy mở quan tài của nàng, tự sát ngay bên cạnh xương trắng của nàng.
Một lần nữa được trùng sinh, trở lại thời điểm trước khi được ban hôn.
Một ngày nọ Thẩm Vu ở trong cung ngoài ý muốn bị rơi xuống nước, Lăng Vương vô tình gặp được nên đã cứu nàng.
Toàn thân Thẩm Vu ướt đẫm, được Lăng Vương dùng áo choàng của bọc lấy, nàng sợ hãi vươn tay giữ chặt lấy áo bào của hắn, mắt hạnh khẽ nâng, trên lông mi còn đọng lại bọt nước.
“Điện hạ, ta sợ…”
Cánh tay dài của Lăng Vương vung lên, thuận tay kéo Thẩm Vu lên đùi mình, cánh tay cứng rắn như thép, siết chặt lấy vòng eo nhỏ bé yếu ớt của nàng, tựa như muốn hòa nàng vào trong cốt nhục của mình.
“Ai dám khi dễ nàng, bản vương thay nàng đòi lại.”
Eo thon liễu, nhẹ nhàng ôm chặt, một cái ôm này của hắn rốt cục cũng không thể buông tay.
____
Con gái duy nhất của Phụ Quốc Đại tướng quân - Thẩm Vu, là một ma ốm, bệnh tật liên miên, thái y khẳng định rằng nàng sẽ không sống được quá hai mươi, Thái tử nhân đức tình nghĩa sâu nặng, dựa theo hôn ước lấy nàng làm phi, thề sẽ chăm sóc nàng đến một ngày cuối cùng.
Thẩm Vu nở mày nở mặt gả vào Đông cung, Đại tướng quân cảm động khắc cốt ghi tâm hoàng ân mênh mông, hai tay dâng lên binh quyền.
Đêm tân hôn của Thái tử phi, hoàng đế gán xuống phủ tướng quân tội danh mưu nghịch, Thẩm Vu cũng bị ban cho một ly rượu độc.
Sau khi chết, linh hồn của Thẩm Vu không tiêu tan, nàng nhìn thấy nam nhân mà nàng gọi là “tiểu hoàng thúc” kia đã thay nàng báo thù diệt môn, nhìn hắn ngồi trên xe lăn thủ đoạn quyết đoán chiếm lấy thiên hạ, nhìn hắn cả ngày lẫn đêm cầm bức họa của nàng thất hồn lạc phách.
Nam nhân ngày càng điên cuồng, rốt cuộc vào ngày giỗ của Thẩm Vu, truy phong nàng làm Hoàng hậu, cạy mở quan tài của nàng, tự sát ngay bên cạnh xương trắng của nàng.
Một lần nữa được trùng sinh, trở lại thời điểm trước khi được ban hôn.
Một ngày nọ Thẩm Vu ở trong cung ngoài ý muốn bị rơi xuống nước, Lăng Vương vô tình gặp được nên đã cứu nàng.
Toàn thân Thẩm Vu ướt đẫm, được Lăng Vương dùng áo choàng của bọc lấy, nàng sợ hãi vươn tay giữ chặt lấy áo bào của hắn, mắt hạnh khẽ nâng, trên lông mi còn đọng lại bọt nước.
“Điện hạ, ta sợ…”
Cánh tay dài của Lăng Vương vung lên, thuận tay kéo Thẩm Vu lên đùi mình, cánh tay cứng rắn như thép, siết chặt lấy vòng eo nhỏ bé yếu ớt của nàng, tựa như muốn hòa nàng vào trong cốt nhục của mình.
“Ai dám khi dễ nàng, bản vương thay nàng đòi lại.”
Eo thon liễu, nhẹ nhàng ôm chặt, một cái ôm này của hắn rốt cục cũng không thể buông tay.
____