Chương 2

Ngụy Dương kiểm tr.a vết thương sau gáy của cô, lên tiếng hỏi:
“Cô tên gì?”
“Tôi không biết.”
“Cô có nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”


“Tôi không nhớ.” Cô nhăn mặt, cậu bác sĩ đụng vào vết thương đau quá. Ngụy Dương thấy phản ứng của cô liền rời tay, không nói gì chỉ đóng cửa đi ra ngoài.


Ngồi trên giường thẫn thờ, cô thực sự không nhớ được gì cả. Cậu ta nhắc đến hôm qua, vậy đã xảy ra chuyện gì? Bị thương rồi mất trí nhớ, cô biết phải làm gì đây? Khuôn mặt này thực xa lạ, nhỏ chừng bàn tay, mày liễu cong cong mềm mại. Đôi mắt đen nhánh trong sáng biết cười, lông mi dày cuốn hút, cánh môi hồng đào xinh xắn, làn da trắng trẻo có hơi xanh xao. Một vẻ đẹp thuần khiết, thanh tú dịu dàng, cuốn hút mà không ma mị. Xinh đẹp đơn thuần như cánh hoa mùa xuân vậy.


Cô ngầm vui vẻ, thật ra mang bộ dạng đẹp đẽ như này, cô cũng rất thích. Cửa mở lần nữa, An Khiêm bước vào nhưng anh chưa lên tiếng, chỉ im lặng đặt một hộp thuốc nhỏ lên bàn gần chỗ cô. Trên hộp thuốc có một tờ giấy nhắn nho nhỏ dặn cô chỉ uống 1 viên khi thấy đau, không được uống quá nhiều.


Cô nhìn hộp thuốc một lúc rồi lên tiếng: “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô chắn đạn cho người của tôi. Chăm sóc cô là thỉnh cầu của họ.” An Khiêm ngồi xuống ghế sofa nhỏ, chậm rãi trả lời.
“Tôi là ai?”


“Bình Yên, 24 tuổi, mồ côi, bạn bè rất ít hầu như không có. Nghề nghiệp: thiết kế, vẽ tranh.” Anh nói một mạch. Cô ngẩn người, mồ côi sao? Bạn bè cũng không có. Vậy ai có thể giúp đỡ cô đây?
An Khiêm quan sát vẻ mặt cô, anh nói tiếp: “Tạm thời cô sẽ ở đây, những chuyện khác tính sau.”


available on google playdownload on app store


“Chuyện này... thật cảm ơn anh vì đã cứu tôi, nhưng tôi vẫn nên trở về nhà vì ở lại sẽ phiền toái.” Cô từ chối.
“Cô trở về sẽ càng phiền toái.”
“Tại sao?”


“Bởi vì bất cứ người nào đã bị lộ thông tin liên quan đến tôi, đều sẽ gặp phiền toái.” Anh vuốt vuốt mi tâm, thật rắc rối. Bình Yên nghĩ nếu liên quan đến anh đều gặp phiền toái thì chẳng phải cô vẫn nên sớm sớm rời đi sao?


“Phiền toái ở đây có thể là ch.ết.” Anh bổ sung. Cô kinh ngạc nhìn anh, tại sao lại có thể ch.ết? Liên quan đến anh có thể sẽ ch.ết? Vậy anh là ai mà có thể gây ra ảnh hưởng đến vậy?
“ Anh... anh...”
“Gọi tôi là An Khiêm, tạm thời ở lại đây. Chúng tôi sẽ bảo toàn tính mạng cho cô.” Anh nói.


Bình Yên không lên tiếng, coi như đồng ý. Cô vẫn chưa muốn ch.ết, cô muốn tìm ra thân phận và cuộc sống trước kia của mình. Hiện giờ thực sự cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nhưng thấy khuôn mặt lạnh lùng đến âm độ của anh, cô nuốt lại có lẽ vẫn không nên hỏi thì hơn.


“Tôi... tôi... tôi có một thỉnh cầu nhỏ.”


Cô đi theo sau lưng anh như cái đuôi, tò mò nhìn mọi thứ xung quanh. Đây là phía dưới căn biệt thự Trắng, quả nhiên thật rộng lớn mà. Có hẳn cả một thế giới dưới lòng đất, vô cùng hùng vĩ. Nhưng đến lúc biết rõ bên dưới này là gì thì cô hồn bay theo gió. Nơi này là địa bàn của bang phái mạnh nhất hắc đạo - A.K, diện tích đến hàng nghìn ha, thậm trí là lớn hơn nữa, được chia thành rất nhiều khu: Chế tạo vũ khí, nghiên cứu khoa học, tập luyện, test thành phầm,... v.v


Bình Yên vội vàng để theo kịp bước chân anh, xung quanh toàn đàn ông con trai quả thực cô có chút ngại ngùng. Mỗi chỗ cô đi qua đều sẽ có người nhìn sang, thậm chí những người nhìn trẻ tuổi còn nhoài cả người nhìn. An Khiêm dẫn cô đến khu Nghiên cứu khoa học, vào một phòng thí nghiệm sạch sẽ, anh lên tiếng gọi:


“Lưu Vĩ.”
“Có mặt.” Chính xác như câu trả lời. Cánh cửa gần đó mở ra, một cái đầu của chàng trai trẻ thò ra. Đó hẳn là Lưu Vĩ, trông nhỏ tuổi hơn cả cô.
“Trông chừng cô ấy.” An Khiêm chỉ sang cái bóng nhỏ nhỏ phía sau mình.


“Hi~” Lưu Vĩ ngó ra sau anh, cười tít mắt chào cô. Sau đó nói với anh: “An lão đạo yên tâm, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Nhận được câu trả lời vừa ý, anh liền rời đi.
“Chào chị, em là Lưu Vĩ, 19 tuổi.” Lưu Vĩ giới thiệu qua.
“Trẻ thật đấy.” Bình Yên mỉm cười.


“An lão đại cũng trẻ mà chị. Chị đoán xem lão đại bao nhiêu tuổi?” Lưu Vĩ dẫn cô thăm quan từng khu một.
“32 tuổi?” Cô ngờ vực, Lưu Vĩ bên cạnh phì cười.
“Già quá.”
“30?”
“Xuống nữa.”
“29?”


“Là 27 tuổi.” Lưu Vĩ đưa ra câu trả lời, Bình Yên có chút ko tin được vào tai mình. Một người đàn ông 27 tuổi mà sở hữu vị trí khủng khiếp vậy sao? Thế là quá trẻ rồi.
“Trẻ quá, sao anh ta có thể lên được vị trí hùng mạnh như vậy nhỉ?” Cô vừa nhìn ngó xung quanh vừa hỏi Lưu Vĩ.


“Bởi vì chính lão đại đã có thực lực hơn người rồi.” Lưu Vĩ trả lời. Lão đại của bọn anh lập ra bang phái này năm 16 tuổi, tuy quy mô chưa lớn nhưng có hậu thuẫn phía sau nên vẫn phát triển được. Đến năm 25 tuổi, An Gia mất đi người đứng đầu, An Khiêm nghiễm nhiên là người thừa kế toàn bộ sự nghiệp của cha anh. Anh không hề lãng phí mà dùng hết khả năng của mình để tập đoàn Công nghệ nổi tiếng thế giới tiếp tục đi vào hoạt động ổn định, thậm chí ngày càng mở rộng và có tiếng vang hơn. Một mặt khác, anh thầm lặng đầu tư cho A.K, để tập đoàn ở bạch đạo có thể phát triển như vậy thì không thể không nhắc đến công lao của A.K trong thế giới hắc đạo. Ngày càng lớn mạnh, chẳng ai có thể làm được nếu như không có thứ gì dẹp bỏ được rắc rối tới quấy nhiễu tập đoàn.


“Ah chúng ta sắp đến khu luyện tập rồi.” Lưu Vĩ thốt lên. Theo hướng nhìn, Bình Yên đã phát hiện ra một bóng hình cao lớn đang di chuyển vun vún trong sân tập. Nhanh chóng ẩn núp, lao ra làn đạn để tiếp tục di chuyển, ánh mắt anh không nao núng sợ hãi chỉ có sự kiêu ngạo lạnh lùng. Tay cầm chắc khẩu súng và ngắm bắn.


Đoàng!
Hồng tâm nơi cuối đường tỏa khói, trước mắt Bình Yên tối sầm lại. Cô ngất lịm đi.






Truyện liên quan