Chương 3: Máu
Sau một hồi mê man, xuất hiện trong tầm mắt cô là khuôn mặt lo lắng của Lưu Vĩ.
“Bây giờ chị cảm thấy sao rồi?”
“Đau đầu... rất đau...” Bình Yên nghẹn giọng như muốn bật khóc. Đầu cô như có hàng ngàn mũi kim đâm vào vậy. Lưu Vĩ không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn cô.
“Giờ em đưa chị về phòng nghỉ nhé.”Lưu Vĩ nói xong liền đỡ cô đứng dậy, dìu cô trở về phòng nghỉ. Thấy cô an ổn, Lưu Vĩ liền quay trở lại tìm An Khiêm. Thấy anh vẫn đang trong khu luyện tập, cậu nhanh chóng chạy vào. Chưa kịp mở miệng nói thì đã bị anh cướp lời:
“Cậu bắn vào hồng tâm, rồi tôi sẽ kết thúc giờ luyện tập hôm nay.” An Khiêm tung cho Lưu Vĩ khẩu súng. Anh muốn cho những người ở đây thấy thành quả luyện tập cực khổ của những người đi trước. Lưu Vĩ trừng mắt, anh không phải lão đại của cậu thì cậu sẽ cho một trận luôn rồi. Đang có việc khẩn mà lão đại... mà hồng tâm xa thế kia, cậu không tự tin lắm.
“Có một viên.” Thấy cậu định kiểm tr.a ổ đạn, anh liền nói.
“Thật là...” Lưu Vĩ ngắm bắn, chưa đầy 5s hồng tâm liền xuất hiện lỗ hổng. Xung quanh như có tiếng đồng thanh hít vào, tuy cậu thường xuyên ở trong phòng thí nghiệm nhưng dưới sự huấn luyện của An Khiêm, năng lực tự vệ của cậu cũng không thua kém người nào.
“Giải tán.”
--- ------ -------
Lưu Vĩ nhanh chóng đi vào phòng thí nghiệm cùng với An Khiêm.
“Máu của cô ấy. Cậu đã kiểm tr.a chưa?”
“Tôi đã kiểm tra, là máu hiếm O-. Chỉ có 0.04% - 0.07% trong 10.000 người sở hữu nhóm nhóm này. Nhưng đặc biệt là máu của chị ấy có kháng thể vô cùng mạnh, chưa từng có ai được ghi nhận sở hữu kháng thể này trong máu. Hôm qua lúc phẫu thuật, tôi đã đưa Ngụy Dương thuốc tê liều cao được chế tạo riêng, thường phải mất ít nhất 1- ngày mới có thể tỉnh lại mơ hồ nhưng chỉ sau 6 tiếng chị ấy đã hoạt động bình thường. Tốc độ liền vết thương cũng khá nhanh, quả thực chị ấy giống như một viên thuốc chữa được mọi loại bệnh vậy.” Lưu Vĩ nói, cậu rất bất ngờ sau khi lấy được kết quả thí nghiệm. Thật kì diệu...
“Là nhân tạo hay tự nhiên?” An Khiêm hỏi.
“Nhân tạo. Vì thời gian bài trừ thuốc của máu tự nhiên thường vào khoảng 2 - 3 tiếng, hôm nay chị ấy bị ngất, một phần do vết thương trên đầu, một phần là do các chất trong máu đang điều hòa quá nhanh để trở lại bình thường. Vì thế cơ thể của chị ấy không chịu nổi.” Lưu Vĩ lật từng trang báo cáo thí nghiệm.
“Tạm thời đừng nói gì cho cô ấy.” An Khiêm nói xong liền bỏ đi, ngay lần đầu gặp cô anh đã thấy có gì đó không đúng. Máu của cô ấy trong hơn của người khác, mùi cũng không đúng. Thế nên anh đã đưa cô về để xem xét một chút.
--- --------
Những hình ảnh hiện lên ngắt quãng trong đầu cô, một người phụ nữ sinh đẹp nở nụ cười độc ác nhìn cô. Rồi bà ta hành hạ đánh đập cô, những tiếng la hét, tiếng đổ vỡ loảng xoảng không ngừng vang lên. Cô đau đớn ôm lấy đầu, mồ hôi túa ra, giãy giụa liên tục.
“Bình Yên, Bình Yên...” Tiếng gọi vọng đến, âm thanh ấy đang xoa dịu sự đau đớn trong cô. Giọng nói phát ra từ nơi ánh sáng phía xa, cô đứng dậy đi tới gần, nhanh dần nhanh dần rồi chạy lên phía trước.
“An Khiêm?” Giọng nói yếu ớt, Bình Yên nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Một khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, An Khiêm đang nhìn chằm chằm cô.
“Xác định đã tỉnh?” An Khiêm hỏi.
“Tỉnh rồi...” Nhận được câu trả lời, anh gật đầu rồi từ từ thả lỏng cánh tay. Lúc gặp ác mộng cô khua tay múa chân rất mạnh, đụng rơi hết đồ trên bàn đầu giường. Anh hơi dùng sức nên giờ cổ tay cô hiện lên vết hằn đỏ rộng.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Không nhiều, mới gần 1 tiếng. Dậy ăn đi.” An Khiêm chỉ về phía bàn giữa phòng, có khoảng 5 - 6 món ăn đã được bày sẵn trông rất ngon mắt. Bình Yên khẽ nuốt ực một cái, chưa kịp hỏi tiếp thì đã không thấy bóng dáng An Khiêm đâu cả. Cô xoa xoa cái bụng đang réo của mình thầm nghĩ sau khi bình phục nhất định phải cảm ơn anh chu đáo mới được.
Một thời gian sau vết thương trên đầu Bình Yên đã bắt đầu liền da, một đường nhỏ ở vết thương trắng hếu không có tí tóc nào. Cô thở dài, ít nhất thì cơ thể cũng khỏe hơn rồi nhưng kí ức của cô vẫn chưa quay lại, giờ trong đầu cô chỉ có những hình ảnh hay lặp lại trong cơn ác mộng. Thật buồn mà, cứ thế này sẽ làm phiền mọi người ở đây dài dài quá.
Đi dạo loanh quanh địa bàn hoạt động của anh, tuy đã quen với ánh mắt của đàn ông nhìn mình nhưng ở dưới này hầu như không có phụ nữ nên thành ra cô vẫn hơi ngại ngùng. Đi ngang qua khu vực an ninh, đột nhiên cô thấy mọi người trong phòng rất vội vã, người chạy ra chạy vào ồn ào khác hẳn ngày thường. Rồi cô thấy Ngụy Dương vội vã đi tới, cậu ta gật đầu với cô rồi nhanh chóng đi vào phòng.
Đột nhiên một thanh niên đứng gần cô nói: “Hình như đang có virus tấn công hệ thống an ninh. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bọn họ vội vã như vậy đấy.”
“Lần đầu tiên sao? Ai lại có thù oán với A.K vậy?” Bình Yên ngạc nhiên.
“Thù oán à? Cũng không thể nói là ít vì A.K leo lên được vị trí này đã là cái gai trong mắt tất cả các bang phái khác rồi.” Anh ta nói xong liền đi mất, có lẽ đang bận việc gì đó.
Cô im lặng, nhìn những chiếc máy tính đang không ngừng chạy mã xanh kín màn hình, cô chợt thấy hứng thú. Thừa cơ mọi người đang chú tâm vào máy chủ, cô đã lén vào trong phòng ngồi vào một chiếc bàn ở trong góc, sử dụng máy tính ở đó. Ngón tay trắng nõn thon dài không ngừng chuyển động như múa trên bàn phím. Hàng loạt các đoạn mã chạy với tốc độ chóng mặt hiện lên màn hình.
Theo dõi tình hình được một lúc, Ngụy Dương nhíu mày nhìn màn hình, những đoạn mã xóa virus đang được nhập rất nhanh, đây là máy duy nhất tiếp cận được hệ thống virus nhưng tại sao đoạn mã lại không phải do máy này nhập. Anh lập tức tr.a địa chỉ, người đó đang nhập mã ở đây. Người này là ai? Sao lại có thể diệt được loại virus có thể ăn mòn file tất cả các máy tính theo dây truyền một cách nhanh chóng như vậy? Ngụy Dương nhìn quanh phòng, trừ thành viên trong bang phái đang tụ tập ở gần thì anh phát hiện ra, máy tính ở góc phòng đang sáng đèn. Có thể nhìn thấy tay người đó múa trên bàn phím nhưng do góc khuất nên không thể nhìn thấy người.
Bình Yên sắc mặt vô cảm, tay không lúc nào dừng lại. Mới chỉ có vài phút thôi mà cô đã sắp diệt xong hệ thống virus này rồi. Enter nhanh chóng, các đoạn mã biến mất, thay vào đó là màn hình làm việc hiện đại của A.K hiện lên. Mọi thứ đã trở lại bình thường. Cô vươn vai, chưa kịp đứng dậy thì người đã cứng đờ.
Giọng nói của An Khiêm truyền đến: “Sao lại ở đây?”