Chương 2

Tố Hinh.
Hai ký tự tiếng Trung được khắc không theo một quy tắc nào trên tấm ván gỗ.


Tấm ván cũng không lớn, nhưng lại được treo trên cánh cửa gỗ trơn nhẵn, tạo nên vẻ lịch sự và tao nhã. Phía sau cánh cửa là một vườn hoa nho nhỏ, giữa vườn là một ngôi nhà ba tầng, dù bên trong hay bên ngoài, bốn phía tường đều được sơn màu trắng thuần khiết, chỉ có cửa sổ là mang sắc màu của biển—màu xanh lam.


Đây là một nhà trọ, cũng chính là ngôi nhà cô đã nói đến.
Horsens đứng ngoài cửa, nhìn vào ngôi nhà đơn giản sạch sẽ, nhưng lại cảm thấy hơi tiếc nuối.


Khi cô đỏ mặt nói ra hai chữ “Nhà tôi”, anh đương nhiên mơ tưởng, cũng hơi kinh ngạc, thì ra cô gái này, cũng không cả thẹn như vẻ bề ngoài. Nhưng, khi anh bước vào phòng, mới biết thì ra nhà của cô đúng là nhà trọ.
Nơi này thật thích hợp để dừng chân.


Tố Hinh mở cửa gỗ, bước vào vườn hoa trên con đường mòn. Lại lấy ra một chìa khóa khác, mở cửa lớn tầng một. Cô ấn vào nút phía sau cửa, ngọn đèn ấm áp vàng nhạt liền chiếu sáng đến cửa hiên nhợt nhạt.


“Mời vào.” Nói rồi cô mỉm cười, động tác linh hoạt mở tủ giầy, bàn tay nhỏ bé như đang tìm kiếm gì đó, bỗng dừng lại. “Thật có lỗi, nhà tôi không có dép đi trong nhà của đàn ông.”
Cái này minh chứng cho việc nhà trọ này không hề nhận khách nam.
Thậm chí, còn không có đàn ông.


available on google playdownload on app store


“Tôi đi chân không cũng được.” Anh bắt đầu đánh giá bốn phía.
Dù là trong phòng hay ngoài phòng, khắp nơi đều có thể có thể nhận ra bàn tay khéo léo của cô. “Nơi này chỉ cho các cô gái ở trọ?” Nhà trọ bố trí khá thoải mái, nhưng lại mang nét nữ tính.


“Hôm nay là ngoại lệ.” Cô nở nụ cười, biểu tình có vẻ hàm tiếu. “Rắc rối này do A Minh gây ra, tôi không thể mặc kệ anh được.”


Mày anh nhếch lên. “Mỗi lần gặp loại rắc rối này, đều có thể nhận được đãi ngộ như vậy?” Mặt Tố Hinh đỏ lên, ậm à ậm ừ, nhìn lên đồng hồ, lập tức chuyển đề tài khác.


“Sáu rưỡi rồi, anh đói bụng lắm đúng không, tôi đi nấu cơm đây.” Cô lui lui lui lui, trốn xuống phòng bếp, vội vàng chuẩn bị bữa tối.


Kỳ nghỉ lễ vừa hết, hôm qua là ngày đoàn khách cuối cùng rời đi, sau đó, trong hai tuần kế tiếp, sẽ không có khách nào đặt phòng trước. Cô lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, rửa rau xong, đang định thái hành, lại không ngờ anh cũng đi vào phòng bếp.


Thân hình cao lớn làm cho gian phòng trở nên nhỏ hẹp lại.
“Có cần giúp không?”
Tiếng nói trầm thấp đầy sức hút vang lên sau gáy cô, cô không hề phòng bị gì cả, toàn thân không khỏi run nhẹ.


“Không, không cần!” Cô bối rối đáp, lòng lại cực kỳ khẩn trương, nhìn xuống mọi thứ đều trở nên xanh nhạt, cứ như vậy mà thái xuống…
Máu tươi trào ra từ đầu ngón tay.
“A!” Cô kêu lên một tiếng, vội bịt lại vết thương.


Giây tiếp theo, Horsens cầm lấy bàn tay bị thương của cô, định cầm máu. “Thuốc để ở đâu?” Thái độ của anh vẫn bình tĩnh tự nhiên.
“Ở dưới bàn trong phòng khách.”


Anh không buông tay, nhẹ nhàng đỡ cô đi đến cạnh bàn, một tay cầm thuốc, đợi đến khi vết thương không còn chảy máu nữa, mới bắt đầu băng lại.
Đôi mắt ngọc bích chăm chú, cẩn thận nhìn vết thương trên ngón tay của cô.


“Miệng vết thương không sâu.” Anh lấy thuốc ra, sát trùng trước, sau đó băng lại. “Cô đừng lo lắng như vậy, tôi không cắn cô đây.” Anh không cười, thản nhiên nói.


Tâm tư trong lòng mình, chỉ bằng một lời anh đã nói toạc ra. Tố Hinh xấu hổ đứng bất động tại chỗ, hai gò má hồng lên, như đóa hoa thẹn thùng bẽn lẽn, làm cho người ta chỉ muốn tiến lên, đặt một nụ hôn lên chiếc má mềm mại này.


Vứt bỏ sự mơ màng, Horsens đứng dậy. “Cô ngồi đây, cơm tối tôi sẽ làm.”
“Không được, anh là khách mà.”


Anh vươn tay, ra dấu ngừng lại, ngăn cản cô đứng dậy. “Vết thương tuy không sâu, nhưng tốt nhất không nên chạm vào nước.” Anh đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh nhìn ngó. “Cơm rang trứng được không?” Anh hỏi.
“Cũng được.”


Cô lẳng lặng trả lời, trơ mắt nhìn anh từ khách thành chủ, đi vào phòng bếp. Anh thái hành, đập trứng, lấy cơm nguội trong tủ lạnh ra, động tác có thể so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp, rang cơm, trộn trứng, rắc gia vị, cuối cùng chia làm hai đĩa, chỉnh lại một chút rồi đặt lên bàn ăn, khóe miệng thành nửa vòng tròn hoàn mỹ.


Tố Hinh đi đến gần bàn ăn, không dám tin vào mắt mình. Trên bàn rõ ràng chỉ là đĩa cơm rang, nhưng hương thơm lại mê người.
Anh lấy thìa ra, xúc một thìa cơm, đưa lại gần chiếc miệng nhỏ nhắn.
“Nếm thử xem.”


Cô nghĩ không có người phụ nữ nào trên thế giới này có thể cự tuyệt lại. Cô ngoan ngoãn há mồm, sau đó từ từ nhấm nháp, lập tức nhận ra vị ngon trong đó, hai mắt kinh ngạc trợn lên, một tay ra dấu ok, một tay che lại chiếc miệng hồng, từ từ nuốt xuống.


“Ngon quá.” Đây không phải ca tụng, mà là lời thật lòng. “Tôi biết anh nấu theo kiểu Châu Âu, nhưng thật không ngờ, chỉ với món ăn đơn giản thế này, anh cũng có thể làm cho nó trở nên đặc biệt đến vậy.”


“Trước kia bà ngoại tôi có mở nhà hàng ăn, lúc đó tôi chưa nổi tiếng như bây giờ, đã từng đến đó làm công.” Môi anh khẽ cười, không muốn nhớ lại quãng thời gian thất bại đó, tò mò hỏi: “Sao cô nghĩ tôi biết nấu cơm?”


“Trong phim Provence, anh đã nấu không ít món ăn.” Cô còn nhớ rất rõ.


“Cô đã xem bộ phim đó?” Đó là bộ phim anh đóng nhiều năm trước, anh đã diễn vai một đầu bếp thất bại, phòng bán vé đìu hiu, hội bình luận điện ảnh thậm chí còn nói bộ phim có thể đứng đầu trong top 100 bộ phim thối nát nhất của thế kỷ.
“Tôi có DVD.” Nó là báu vật của cô.


“Đa số mọi người đều nghĩ, những đoạn nấu ăn là có người đóng thế.” Trên thực tế, kinh phí của bộ phim đã không đủ để thuê người đóng thế.


“Không, tôi nhận ra, đó chính là tay của anh.” Cô mê muội vươn tay ra, nhẹ nhàng lướt qua bàn tay trái của anh, trên đó có một vết sẹo nhạt hơn so với màu da bình thường. “Tôi nhận ra là do vết sẹo này—ái, thật xin lỗi!” Làn da nam tính ấm nồng đã làm cô tỉnh giấc, cứ như phải bỏng, cô vội rụt tay về, chẳng khác nào đứa bé phạm lỗi, không dám nhìn lại anh.


“Không sao.” Anh nói thật khẽ, không muốn làm cô sợ. Không hiểu sao, cách nói của cô cùng động tác vô tình kia làm lòng anh thật ấm áp.
Chuyện này anh quên đã lâu, lâu đến nỗi vì nó mà lòng anh sớm đã đóng băng, chưa bao giờ cảm thấy ấm áp như lúc này.


Nhìn gương mặt e lệ kia, anh không thể kìm chế được mình, khẽ vuốt lên những sợi tóc mềm mại, thở nhẹ sau tai cô. Anh có thể cảm nhận được, cô đang run, dáng hình mảnh mai bất lực, chỉ lần này……
Leng keng!
Bỗng dưng, một thanh âm vang tới.


Tiếng chuông cửa khiến Tố Hinh bừng tỉnh khỏi giấc mộng, giật mình đến nỗi muốn nhảy dựng lên, phá vỡ không gian trầm mặc trong phòng. Vừa nãy cô cảm thấy lạ lẫm, bối rối, lại có chút hi vọng. Quãng thời gian đó, cô như bị cặp mắt màu xanh kia thôi miên.


Muốn che dấu sự xấu hổ, cô vội lui ra, đi đến trước cửa. Chỉ tháo mấy sợi xích ngắn ngủn, nhưng hai chân cô như nhũn ra, thiếu tý nữa thì ngã.


Tiếng chuông vẫn inh ỏi, cô giật cửa mở ra. Một người đàn ông cao lớn cường tráng xuất hiện, dựa người vào khung cửa, vẻ mặt cười cười nhìn cô, dưới chân anh là một túi to căng phồng, bên trong có khá nhiều đồ.


“Hi, buổi tối tốt lành.” Anh khoái trá chào hỏi, tầm mắt lướt qua đầu cô, dừng đúng trên người Horsens, ý cười trong mắt không hề che dấu. “Có nước không? Buổi trưa anh đi có việc, giờ khát quá.” Anh không khách khí hỏi.


“Có, em đi lấy nước cho anh.” Bởi vì người quen xuất hiện, sự lo lắng của cô biến mất hơn một nửa, xoay người đi vào phòng bếp, lấy bình nước, đổ vào một cái cốc lớn, trên chiếc cốc còn đề một chữ “Trần”.
Người đàn ông này, đi một mạch vào phòng, chờ đợi.


Mặt Horsens không hề thay đổi, nhưng không hiểu sao lòng lại thấy khó chịu.
Mà tên đàn ông cao lớn kia, cầm theo túi đồ đi vào phòng khách, tự tiện đặt lên bàn, thái độ thản nhiên như không.
“Hi, xin chào.” Anh chủ động giơ tay, khóe miệng nhếch lên, nụ cười mang theo vài phần khiêu khích.


Horsens chưa bao giờ trốn tránh việc bị người ta khiêu khích, anh cũng vươn tay ra. Hai người đàn ông cao lớn, lịch sự bắt tay nhau.
“Xin chào.”


Nhưng tên kia lại dùng toàn lực mà nắm chặt tay anh. Horsens đoán trước được hành động cảnh cáo của vị “khách quý” này, Horsens cũng đáp trả lại, bóp chặt lấy tay tên kia, nhưng sự thật lại khiến anh kinh hãi đến lắp bắp, đó là bàn tay lao động, rắn chắc mà khỏe mạnh, kình lực không hề kém anh chút nào.


Tên đàn ông hưởng thụ sự chiến tanhg, lúc này mới mở miệng: “Tôi là Trần Chí Minh, là dân ở đây, hoan nghênh anh đến thị trấn này.”
“Tôi là Horsens – Hunt.” Anh thản nhiên nói, con mắt xanh lạnh như băng.


“Tôi biết, tôi đã xem bộ phim mới nhất của anh.” Trần Chí Minh nhếch miệng cười. “Màn truy đuổi trên quốc lộ kia thật phấn khích.”
“Cám ơn.”
Vừa đối thoại, hai người vẫn bắt tay nhau, giằng co trên dưới, không ai chịu buông tay.


“Là đóng thế đúng không?” Chí Minh cố ý khiêu khích hỏi lại, ngoài cười nhưng trong lòng không hề cười.
“Không.” Horsens trả lời, khóe miệng cũng kéo lên.
“Không phải chứ?”
“Đúng vậy.”
Chỗ giao nhau giữa hai bàn tay đã trắng bệch, nhưng lại không ai muốn thành người yếu thế.


Trong lòng Horsens hiểu được, người này rõ ràng muốn thể hiện chủ quyền, thực ra anh chẳng cần phải để ý đến, anh cũng đâu phải muốn dính líu đến cô gái kia, không cần thiết phải biểu hiện như một con trâu đực thế này, dùng phương thức nguyên thủy nhất mà phân cao thấp với tên kia.


Nhưng mà, nghĩ đến việc ban nãy, anh lại không làm chủ được mình, bàn tay ngày càng tăng sức.
Tố Hinh bưng cốc nước ra khỏi phòng bếp, không nhận ra hai người đàn ông đang phân cao thấp, nhưng vẻ mặt vẫn lo lắng, vội tiến tới hỏi Trần Chí Minh.


“Anh Trần, trưởng trấn biết Horsens ở đây sao?” Nếu như trưởng trấn mà biết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lợi dụng Horsens để quảng cáo cho thị trấn mình.
“Anh không biết.” Trần Chí Minh cười cười nói. “Nhưng anh không dám đảm bảo người khác có nói hay không?”


“Là chị Đinh?” Tố Hinh nóng nảy. “Chị ấy đồng ý không nói mà!”
“Vì biết tin này, ngay cả cơm tối cũng không dám ăn, chỉ sợ lỡ miệng tiết lộ mất.” Trần Chí Minh lại bồi thêm một câu. “Cô ấy chỉ gọi điện thoại cho anh, nói đến đây xem.”


Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, âm thầm quyết định, sau lát nữa sẽ bấm điện thoại cho Đinh Linh, cần phải giữ tin này càng lâu càng tốt, tránh để Horsens bị quấy rầy.


“Đúng rồi, trên đường đến đây, anh đã mua vài thứ ở trung tâm thương mại.” Anh nhìn đến túi đồ lớn trên bàn, hếch hếch cằm. “Em xem có đủ dùng không.”


Cô mở túi ra, vui mừng hô nhỏ một tiếng. Chỉ thấy trong túi đều là quần áo đàn ông, từ quần áo đến đồng hồ, mọi thứ đủ cả.
“Cám ơn anh Trần.” Hai mắt cô long lanh, cực kỳ cao hứng. “Em còn đang định sau bữa tối sẽ dẫn Horsens đi mua đồ!”


Nhìn vẻ mặt không giấu được niềm vui của Tố Hinh, hai mắt Trần Chí Minh híp lại, thong thả quay đầu, nhìn Horsens đầy thâm ý.


“Trấn chúng tôi là vậy, dù việc lớn hay việc nhỏ, mọi người đều quan tâm.” Vẻ mặt tươi cười không đổi, lại còn cố ý cường điệu hóa. “Giống như Tố Hinh, tuy chỉ là một người kinh doanh nhà trọ, nhưng mọi người trên trấn đều giúp đỡ cô ấy.”


Những lời này nhìn thì như bình thường, nhưng lại tràn ngập ý cảnh cáo ý. Khóe môi Horsens nhếch lên, cố ý tăng thêm lực, còn bồi một câu như đổ thêm dầu vào lửa.


“Không cần làm phiền mọi người, có Tố Hinh lo cho tôi là tốt rồi.” Anh cười như sói đói nhày vào đàn cừu, lộ ra hàng răng trắng tinh.


“Y da, không không không, tôi cũng rất thích giúp đỡ anh.” Trần Chí Minh tươi cười, nhưng vẻ mặt lại dữ tợn có thể dọa đứa trẻ khóc. “Đừng khách khí như vậy, có gì thì báo một tiếng, tôi sẽ đến ngay.”


Tố Hinh bất giác nhận ra không khí có mùi thuốc súng, khi nãy còn cảm động vì hai người đàn ông lần đầu gặp mặt lại có thể thân mật như thế. Nhưng giờ nhìn lại, đến tay bọn họ cũng chưa buông, vẫn nắm chặt!
“Anh Trần, anh đừng lo lắng, không có việc gì.” Cô không nghĩ nhiều, thật lòng cam đoan.


“Tốt nhất nên như vậy.” Trần Chí Minh cảnh cáo trừng mắt liếc anh một cái, rốt cục cũng buông tay, vuốt những sợi tóc mềm của Tố Hinh. “Nhớ rõ, khi ngủ phải đóng cửa sổ lại.”


Nhìn động tác của anh, Horsens nhăn mày, câu cuối cùng của tên kia, càng làm Horsens giận dữ, lên đến cao trào, thậm chí còn hối hận khi đã không dùng hết lực mà bóp tay Trần Chí Minh.
Tuy hoang mang, nhưng Tố Hinh vẫn gật đầu.
“Tốt.”
Trần Chí Minh quay đầu, lại liếc nhìn Horsens một cái.


“Em cũng thật là. Khó khăn lắm mới có vị khách quý thế này đến chơi, anh chỉ lo tiếp đón không chu đáo thôi.” Anh cười hề hề đến khủng bố, cũng chẳng che dấu sự uy hϊế͙p͙. “Nói không chừng, anh sẽ lo đến không ngủ nổi, nửa đêm lại đây, xác nhận xem em có ngủ yên ổn hay không?”


Bỏ lại lời cảnh cáo phía sau, anh mới đi đến cửa lớn.
“Trần đại ca, anh còn chưa uống nước.” Tố Hinh bưng cốc đuổi theo đến cửa.


“Không uống nữa, Xuân Kiều đang chờ anh về ăn cơm, anh phải mau về thôi.” Anh cũng không quay đầu lại, một bước ra khỏi cửa, bàn tay phải của anh đỏ ửng lên, một mặt thì thào mắng.


Cô nhìn theo Chí Minh ngồi vào xe Hummer(1), thành thạo quay đầu xe, trở lại đầu đường, gia tăng tốc độ. Khi đèn xe biến mất trong bóng đêm, cô mới đóng cửa lại, chú ý đến cửa sổ, ngoan ngoãn nghe lời anh khóa kỹ từng cái.


“Để anh đợi lâu, chúng ta đi ăn cơm thôi! Không thì cơm nguội hết.” Cô xoay người, đang định bố trí lại bàn ăn, nhưng nhìn tình hình trước mắt, hoang mang đến khó hiểu bèn dừng bước.
Động tác của Horsens, cô cũng vừa thấy ở một người đàn ông khác.


Bàn tay của anh ửng đỏ, miệng thầm rủa không ngừng.
Điều bất đồng duy nhất là Horsens dùng tiếng Anh.
Cơm rang trứng mặc dù hơi lạnh, nhưng vẫn ngon miệng như cũ, mà bàn tay phải đỏ lên của Horsens, cũng không ảnh hưởng đến năng lực sử dụng thìa của anh.
“Tay anh làm sao vậy?” Cô tò mò hỏi.


Anh trầm mặc trong chốc lát, rồi thản nhiên trả lời. “Bị chó trông cửa cắn.”
Chó?
Làm sao có chó?
Tố Hinh rất muốn hỏi rõ, nhưng nhìn sắc mặt khó coi không muốn trả lời của anh, cô đành phải để vấn đề ở đầu lưỡi trộn với cơm rang trứng ngon miệng, cùng nuốt xuống bụng.


Ăn cơm xong anh còn chủ động dọn bàn, thậm chí còn đi rửa bát. Cô tuy là chủ, nhưng lại để khách phục vụ, cô băn khoan, định làm vài việc thì anh lại nói tay cô bị thương không nên dính nước, từ chối thành ý của cô.


Cô ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, thật sự nhàn hạ, cô đành đi chuẩn bị đồ để anh qua đêm. Cô lấy khăn mặt và bàn chải mới cùng một số đồ vệ sinh của đàn ông để lên bồn rửa tay lầu ba, lại lấy ga trải cùng gối chữ nhật đặt lên giường.


Nhưng khi trải ga xong, chỉnh lại cho ngay ngắn thì mới nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Horsens dọn dẹp xong, đi đến cửa phòng trên lầu ba, liền bắt gặp cô vẻ mặt ảo não, người đừng bất động gần giường.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi.
“Giường quá ngắn.” Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt đáng thương nói.


Lúc trước, khi cô mở nhà trọ này, chỉ toàn tiếp khách nữ, căn bản không tính đến sẽ có khách nam đến ở, lại còn là người cao lớn như anh nữa chứ, nếu anh ngủ trên chiếc giường phấn hồng kia, chắc chắn sẽ thừa ra một phần chân mà lắc lư bên ngoài giường.
“Tôi ngủ được.” Anh đề nghị.


“Không được.” Cô lo nghĩ. “Anh ngủ dưới gác xép nhé?” Cô tràn ngập hi vọng đề nghị.
“Gác xép?”


“Gọi là gác xép nhưng nó là một căn phòng ở tầng một, thời điểm đông khách, đều phải ngủ ở đó.” Cô nói xong, xoay người ôm lấy chăn. “Nhưng cũng có người thích ngủ ở đó, cảm thấy rộng lớn thoải mái hơn hẳn.”


Bàn tay trắng nõn nhỏ bé vừa ôm lấy chăn đã bị Horsens đoạt lại. Tuy anh không nói nhiều, nhưng chỉ cần là việc nặng nhọc, anh sẽ chủ động làm thay cô.


Tố Hinh không có dũng khí tranh đoạt việc ôm chăn với anh. Nói cho rõ là cô không tin mình có thể tanhg anh, cô đành tiếp tục để người khách này cướp đi công việc vốn có của mình.


“Xin đi theo tôi.” Cô đi xuống tầng một, mở cửa phòng khách rồi bật đèn lên, chiếc giường lớn hiện lên sau cánh cửa. “Phòng này được không?” Cõi lòng hi vọng, cô hỏi.


“Nơi này tốt lắm.” Anh buông chăn, thản nhiên nói. “Khi tôi đi quảng bá ở Nhật Bản, ngủ ở phòng thế này cũng thoải mái rồi.”


Xác định anh là thật sự vừa lòng, không chỉ là lời nói ngoài miệng, cô mới khôi phục vẻ tươi cười, linh hoạt cởi dép lê ra, bàn chân trắng nõn đi trên mặt sàn, đi đến thẳng mép giường.


Anh rơi vào cơn mê, khi cô nghiêng người lộ ra bờ eo thon nhỏ, cùng với đường cong hấp dẫn của chiếc mông xinh xắn, đến khi tỉnh lại, thì cô đã nhanh nhẹn thu xếp xong chăn đệm rồi.


“A, còn đồ rửa mặt của anh, để tôi lên tầng ba lấy.” Cô đi ra khỏi phòng, chân trắng nõn xỏ vào đôi dép hồng phấn. “Tôi đi lấy giúp anh.”
Đúng lúc này, anh vừa kịp nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô.
“Không cần.”
“A?” Cái miệng nhỏ nhắn của cô mở ra một nửa.


“Tôi có thể tự lấy.”
“Vậy, còn gối đầu……”
“Không cần.”
Anh cự tuyệt, không thể để cho cô lúc nào cũng nào lo cũng nghĩ cho anh.
“Tôi…… Tôi giới thiệu căn phòng cho anh.” Vừa định bước đi, lại bị anh giữ chặt lại.
“Không cần.” Anh lại nói.


Nhìn bàn tay đàn ông to lớn trên cánh tay mình, mặt cô nóng lên, một nửa tế bào não đã bãi công. “Á, vậy,……” Vẻ mặt cô bất lực.
“Cô không cần phải lo nhiều việc như vậy, tôi có thể tự lo cho mình.”


Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên tia thất vọng. “À, thật đáng tiếc…… A, không không, ý tôi là, như vậy thật tốt quá……” A a a, có phải vừa nãy cô không cần thận nói ra lòng mình không?


Tố Hinh ngước mắt lên, vụng trộm nhìn Horsens, quả nhiên thấy miệng anh khẽ nhếch, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ý cười. Thẹn thùng, thiếu chút nữa cô muốn cắn lưỡi tự tử.


Không thể tìm ra lý do tiếp tục ở bên anh, tuy cô lưu luyến không nỡ rời, nhưng chỉ có thể đi ra. “Tôi không quấy rầy anh nữa.” Cô xoay người, nhìn túi đồ trong phòng khách, còn dặn dò một tiếng. “Đúng rồi, trong túi kia còn có quần áo.”






Truyện liên quan