Chương 3

Ầm! ầm…
Tiếng sấm rít lên từng hồi, mưa ngày càng nặng hạt, mọi âm thanh dường như bị mưa xoá nhoà.
Trong ngôi nhà của Wu gia.
Ông Wu đang đi đi lại lại, tâm trạng của ông có lẽ bây giờ vừa hồi hộp, vừa lo lắng và lại vừa vui mừng. Vợ ông bà Wu đang chuẩn bị sinh cho ông một đứa con nhưng…


Trong phòng có tiếng hét của một người phụ nữ, Một giọng khác hét to: “cố lên! Tôi nhìn thấy đầu của đứa bé rồi.”
“Oa oa…”
Nghe thấy tiếng trẻ khóc, ông Wu vội chạy vào phòng, trong lúc đó, bà Wu dù mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng ngồi dậy.


Cả 2 người cùng nói một lúc: “Đứa trẻ là trai hay gái?”
Người phụ nữ trẻ mỉm cười: “Một đứa bé trai kháu khỉnh. Xin chúc mừng ông bà. Nhìn xem, nó thật xinh đẹp.”
Bà Wu đau khổ: “Nó là con trai…”
Ông Wu im lặng không nói gì tiến đến bế đứa bé.


Một người đàn ông trung niên bước lại: “Ông Wu! Vậy là lời tôi tiên đoán đã đúng một nửa. Đứa bé này là trai sẽ khắc gia đình ông, nó là tai hoạ của Wu gia.”
Bà Wu hét lên: “Không. Nó là con trai của chúng ta. Anh không thể làm gì nó cả. Sao ông có thể tin vào bói toàn cơ chứ?”


Ông Wu nhìn đứa trẻ: “Tang gia. Liệu không còn cách nào khác sao?”
Tang gia: “Tôi và ông đã làm bạn mấy mươi năm, tôi chỉ muốn ông có lựa chọn tốt nhất mà thôi.”
Ông Wu: ‘chẳng nhẽ tôi…”


Tang gia: “Tôi không bắt ông bỏ đứa trẻ nhưng chỉ cần ông và nó không ở gần nhau thì mọi chuyện đều không thể xẩy ra.”
Ông Wu thở dài: “Vậy chỉ cần tôi và nó không gặp nhau là được đúng không?”
Tang gia khẽ gật đầu.


available on google playdownload on app store


Bà Wu đau đớn nhìn đứa trẻ, bà biết Tang gia – một trong 10 nhà tiên tri giỏi nhất thế giới đã nói thì không ai là không tin nhưng đứa trẻ đó là con trai của bà, bà không thể để nó bị mang đi. Bà nhìn ông Wu.
Bà Wu: “Hãy để em bế con. Chỉ một lần thôi!”


Ông Wu đưa đứa trẻ cho vợ mình. Cả 2 ôm đứa con vào lòng và khóc: “Xin lỗi con!”
Cùng lúc đó, tại bệnh viện trung tâm thành phố.
Một người phụ nữ đau đớn ôm chặt vào cánh tay của người bác sĩ. Đó là nhị phu nhân của Zhang gia – Julia


Julia: “Mẹ nhất định phải sinh con ra. Mẹ không thể thua bà ta.”
Oa oa…
Bà quay khuôn mặt ra nhìn người bác sĩ
Julia: “Chị hai! Là con trai đúng không?”
Bà Cao: “Con gái!”
Julia: “Không! Nó phải là con trai chứ?”
Một y tá vội vàng đưa cho bà đứa trẻ.


Người y tá trẻ hốt hoảng: “Bác sĩ Cao. Mắt của đứa trẻ này dường như có vấn đề.”
Bà Cao và Julia vội vàng nhìn đứa trẻ. Rõ ràng nó đang khóc và quẫy đạp nhưng đôi mắt nâu của nó không có một giọt nước mắt nào chảy ra và hoàn toàn mở.


Julia hốt hoảng: “Mắt của nó làm sao vậy chị?”
Bà Cao: “có lẽ, con bé bị mù bẩm sinh.”
Julia hét lên: “Không! Em không cần đứa bé này. Chị ơi! Giúp em. Nếu không anh ấy sẽ không yêu em. Em sẽ ch.ết mất.”


Để ngăn cản em gái mình trở nên hỗn loạn, bà đã yêu cầu y tá tiêm cho em mình một ít thuốc an thần, còn bà thì bế đứa trẻ đi ra ngoài.
Tại phòng trẻ sơ sinh, một y tá khác đang bế một đứa trẻ trên tay.
Bà Cao hỏi: “Đứa trẻ này …”


Y tá trẻ trả lời: “Nó đúng là một đứa trẻ tội nghiệp. Mẹ nó vì đẻ khó mà mất. Trong khi gia đình nó thì chẳng thấy ai nhận cả.”
Y tá trẻ đặt đứa trẻ xuống nôi và gắn số vào.
Một ý nghĩ léo lên.


Bà Cao nhìn quanh phòng trẻ và không thấy ai. Nhẹ nhàng, bà đánh đổi số của 2 đứa trẻ. Khẽ ôm đứa trẻ bị mù trong tay bà nói: “Ta xin lỗi con!”
Một người đàn ông ăn mặc lịch sự đi vào trong bệnh viện, ông nhìn Bà Cao.
Ông Zhang: “Chị! Đứa bé khoẻ chứ?”


Bà Cao: “Nó là một đứa bé gái.”
Ông Zhang vui mừng: “Hãy đưa em đi thăm con bé.”
Ông Zhang bế đứa trẻ trên tay và cười: “con thật xinh đẹp. Con vừa sinh ra ta đã ký được một hợp đồng làm ăn quan trọng. Ta sẽ đặt tên con là Angela – con chính là thiên thần của ta.”


Ở bên ngoài cửa kính, một người đàn ông ăn mặc võ phục khóc và ôm đứa trẻ trên tay.
Ông Chen: “Cha xin lỗi. Con gái tội nghiệp của cha. Cha về muộn quá.”
24 năm sau.
Tại quán Bar Secret, một thanh niên với bộ dạng bất cần bước ra (Đương nhiên đó là Chun).


Anh đang say. Chắc là chỉ hơi say thôi. Vì chưa từng có thứ rượu nào có thể khiến anh say.
Chun mở cửa bước ra, anh vươn vai: “Oa! Ngoài này thoáng quá.”


Selena (chính xác thì bây giờ cô ấy đang bay lơ lửng trên đầu Chun): “Chẳng hiểu tại sao anh hay thích đến những nơi như thế này. ở đây toàn là những oán khí.”
Chun cười: ‘Vì tôi giống họ nên tôi mới thích đến.”


Chun không giống họ làm sao được khi mà anh chỉ mang cái họ Wu danh giá nhưng ai chẳng biết, anh còn chưa từng một lần được nhìn thấy bố mẹ mình. Họ cho anh tiền để anh mua những thứ mà anh muốn nhưng lại không cho anh thứ duy nhất mà anh thiếu – Gia đình”.
Bỗng Chun chau mày. Anh nhìn thấy một đứa trẻ đứng khóc nơi hẻm tối.


Selena nhìn anh: “Không đi giúp nó sao?”
Chun: “Tôi không dư hơi.”
Chun định bỏ đi nhưng rồi anh bất thình linh quay lại.
Chun cúi xuống nhìn đứa trẻ: “Nhóc! Con trai sao lại khóc?”


Đứa bé trai vui mừng: “Chú nhìn thấy cháu sao. Mấy ngày nay rồi. Chẳng có ai nhìn thấy cháu cả. Cháu hỏi chẳng ai trả lời. Cháu muốn về nhà nhưng cháu không nhớ.”


Chun biết đứa trẻ đã ch.ết nhưng nó còn quá nhỏ để hiểu điều đó. Nó muốn về nhà, có lẽ, đó là điều duy nhất mà anh có thể làm cho nó.
Trong lúc Chun rút điện thoại ra thì Selena nghịch ngợm với đứa trẻ.


Chun quát: “Selena! Đây là nhà đứa bé. Cô đưa nó đến đấy đi. Phần còn lại là của cô đấy.”
Selena: “Anh không đi cùng chúng tôi ah?”
Chun: “Không! Hôm nay tôi về nhà trước.”
Selena: “vậy anh phải cẩn thận dấy. Tôi sẽ về nhanh thôi.”
Nói rồi, Selena cùng đứa bé biến mất.


Chỉ còn lại một mình, Chun định bước đi thì một đám đông tiến đến. Chun biết chúng muốn gì ở anh. Hôm nay, tâm trạng anh không tốt, anh cũng đang muốn có người giúp mình vui vẻ.
Một tên cầm đầu cười: “Wu thiếu gia. Cho chúng tôi xin ít tiền uống nước.”


Chun cười khẩy: “Nếu có đủ bản lĩnh thì đến đây mà lấy.”
Chẳng khó khăn gì, Chun đã đánh gục mấy tên. Nhưng khi anh chỉ cần hạ nốt tên cầm đầu thì đột nhiên, một tiếng nói từ xa vọng đến: “Chun! Dừng lại.”
Thịch! Trái tim của Chun đập nhanh đến kỳ lạ.


Lại giọng nói đó vang lên: “Chun. Chun…”
Chun loạng choạng, anh ôm lấy ngực mình, ở đó có gì đó vừa nóng vừa đau.
Một tên nhận ra sự bất thường nơi anh đã vớ lấy vỏ trai và đánh vào đầu anh.
Chun ngã xuống nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng nói đó: “Chun. Chun…”


Chuyện gì xẩy ra với Chun? Tiếng nói đó thực ra là của ai?
Trong phần tới, tất cả các nhân vật sẽ cùng xuất hiện, một phần của bí mật dần hé lộ.
Hôm nay, valentine day, chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ nha.






Truyện liên quan