Chương 4
“Chun! Dừng lại!” Một cô gái giọng bực mình bị một con chó lôi đi.
“Gâu! Gâu!” Con chó sủa vang trong hẻm tối.
Ella: “Chun! Mày làm sao vậy. Sao tự nhiên lại nổi điên như thế?” (Sory mọi người vì đã đặt tên của Chun cho cún nhé.)
Một sự im lặng, 4 tên nhìn Ella và chú cún.
Một tên trong bọn: “Đại ca! Hình như con bé này bị mù.”
Tên cầm đâu: “Kệ nó! Mau lấy tiền của thằng khốn kia cho tao.”
Ella cúi xuống vuốt lông cún: “Chun! Mày hư thật. Lúc nào cũng muốn xen vào chuyện không đâu.”
Con Chun tiếp tục sủa. Những tên khác coi như không nghe thấy gì. Chúng vội vàng chạy đến lục túi Chun.
Ella quát lên: “Dừng lại. Các người coi như không nhìn thấy ta sao.”
Tên cầm đâu hừ mũi: “Thấy cô bị mù tôi mới thương tình không làm gì. Biết điều thì tránh xa ra.”
Trong đôi mắt nâu thoáng giận dữ: “Người vừa nói gì?”
Hắn cười: “Ta nói cô bị mù.”
Ella lập tức thủ thế: “Để xem cô bé mù này có giỏi hơn các người không?”
Dù là bị mù từ nhỏ nhưng nhờ thế mà các giác quan của Ella nhạy hơn người thường rất nhiều, đặc biệt, cô còn có thể cảm nhận khí của người khác. (chuyện này thì không hiểu là tại sao).
Tên bé nhất trong bọn chạy lên: “Đại ca. Để con bé đó cho em.”
Hắn nhanh chân chạy đến phía Ella những tên khác tiếp tục công cuộc “đào mỏ” anh Chun nhà ta.
“Hự!”
Một âm thanh chắc nịch vang lên.
Cả bọn quay ra đã thấy tên kia đang nằm dưới đất.
Những tên còn lại hét lên: “Hừ. Để xem mày bản lĩnh thế nào?”
Nhanh chóng, chúng nhận ra Ella không phải là người con gái bình thường. Ngay cả đến Chun còn dễ dàng hạ chúng, huống chi là Ella giỏi võ. Chúng nhanh chóng cun cút bỏ đi.
Trước khi chúng bỏ chạy, Ella cười: “Dám khinh thường ta hả. Cho các người biết thế nào là Ella Chen.”
Lúc này chú cún Chun đang tiến dần về phía của Chun, Nó ngửi ngửi một lúc rồi bỗng sủa vang.
Ella vội vàng chạy đến: “Chun! Mày ở đâu vậy! Ở đó có người nữa àh? Chun mày ở đâu vậy?
Lúc này, tại Địa Phủ.
Selena đang đưa đứa bé đến trước cửa Phủ Phán Quan
Đứa bé nhìn Selena mỉm cười: “Cám ơn cô! Nhờ cô và chú mà cháu mới có thể gặp được bố mẹ mình.”
Selena: “Không cần cảm ơn cô. Chuyện này cô gặp nhiều lắm rồi. Anh ta là thế mà.”
Selena cười vu vơ vì từ lúc cô đi theo Chun đến giờ, cô như nhìn lại hình ảnh của một Ngoạ quỷ hiền lành trước đây. Cô cầu mong rằng, anh sẽ mãi như thế này.
Nhưng bỗng nhiên Selena giật mình.
Đứa trẻ nhìn cô: “Cô Selena! Cô không sao chứ?”
Selena vội vàng nói: “Cô không sao. Bây giờ cô phải về gặp chú Chun. Cháu đi một mình được chứ?”
Đứa trẻ gật đầu.
Selena đưa đứa trẻ cho phán quan và cô nhanh chóng quay lại chỗ Chun.
Selena nghĩ thầm: “Đừng để họ gặp nhau nhanh như vậy.”
Trở lại nơi hẻm tối.
Ngay khi Ella tìm dược sợi dây: ‘Mày đây rồi. Có chuyện gì…”
Ella chưa nói hết câu thì con Chun đã vội kéo cô đi luôn (thực ra là lôi cô đi mới đúng).
Ella bực mình hét: “Chun! Mày lại kéo tao đi đâu rồi? Hôm nay mày làm sao thế?”
Con Chun cứ thế kéo Ella đi, có lẽ nó quên mất, cô chủ của nó bị mù.
Rào… Rao…
Có tiếng ai đó vang lên trong hẻm tối: “Anh àh! Anh không sao chứ?”
Những hạt mưa làm Chun cảm thấy mát lạnh, anh khẽ động đậy đôi mắt.
Cô gái vui mừng: “Anh àh! Anh có sao không?”
Chun cố gắng mở mắt, anh nhìn thấy một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp đang nhìn mình cười.
Chun nghĩ thầm: “Cô ấy là thiên sứ chăng?”
Cô gái nói: “anh ah. Anh có cần đến bệnh viện không?”
Chun thì thầm: “Cô là ai?”
Cô gái: “Tôi là Angela. Anh…”
Chun nói: “Angela… Angela…” Sau đó anh ngật đi.
Angela: “Anh ah... Anh ah…”
Tại bệnh viện trung tâm thành phố.
Chun tỉnh dậy và thấy Arron đang ở bên cạnh mình.
Arron vội vàng đỡ Chun: “Sao lúc nào cậu cũng làm cho chúng tôi lo lắng vậy?”
Chun: “Sao mình lại nằm ở đây?”
Arron: “Thì còn làm sao nữa. Cậu đánh nhau với người ta, sau đó bị ngất và được đưa tới bệnh viện.”
Chun từ từ nhớ lại. Bỗng nhiên anh nhớ tới Angela.
Chun nắm lấy tay Arron: “Cô gái đó đâu?”
Arron ngơ ngác: “Cô gái nào? Đầu cậu có vấn đề gì àh?”
Chun nói: “Không! Ai đã đưa mình vào đây? Là một cô gái đúng không?”
Arron lắc đầu: “Mình không biết. Là y tá ở bệnh viện báo cho mình. Mình không biết ai đã đưa cậu đến đây.”
Chun cảm thấy thất vọng, Arron để Chun ở lại một mình nhưng trong lòng Chun chỉ toàn hình ảnh của Angela: “Cô ấy chính là thiên thần.”
Tại Chen gia.
Ella chạy về nhà trong cơn mưa. Jiro vội vàng chạy đến.
Jiro quát: “Ella! Sao em lại bị ướt hết thế này?”
Ella cười: “Jiro! Em không sao. Chỉ là chẳng hiểu sao con Chun kéo em chạy về nhà nhanh thế.”
Jiro quay ra lườm con Chun: “Chun! Mày hư thật! Ai lại để cho Ella ướt. Tao giao cô ấy cho mày chăm sóc mà mày để thế àh?”
Con Chun sủa vang, nó quẫy lông làm nước bắn hết vào người của Jiro.
Jiro quát: “Được rồi. Mày đợi đấy. Tao sẽ cho mày biết tay.”
Ella cười: ‘Jiro! Anh đừng đùa nghịch với Chun nữa.”
Jiro buông con Chun ra, anh lấy tay áo lau khuôn mặt ướt của Ella.
Những cử chỉ này trở nên quá bình thường với 2 người nhưng Ella vẫn cảm thấy có gì đó hơi ngượng ngùng.
Bỗng nhiên ông Chen xuất hiện: “Hem…”
Jiro buông tay ra.
Ella nhận ra giọng của Cha.
Cô vui mừng đưa tay ra: “Cha! Con về rồi!”
Ông Chen đưa tay ra cho Ella nắm.
Ông mỉm cười: “Về rồi hả? Sao lại bị ướt thế này?”
Ella cười tươi thay cho câu trả lời.
ông Chen cười: ‘nếu còn đứng đây thì có lẽ Ella sẽ bị ốm đấy. Jiro.”
Jiro nói: “Con biết thưa thầy.”
Anh đưa Ella vào phòng và sau đó đưa con Chun đi tắm.
Jiro vừa cười với nó vừa nói: “Giờ tao sẽ trừng trị mày Chun ah. Ai bảo mày làm cho Ella của tao khổ.”
Con Chun sủa vang, vẻ mặt tui nghỉu rồi bị Jiro kéo đi vào trong phòng tắm.
Ella lấy khăn lau tóc, cô cảm thấy hành động của con Chun hôm nay hơi khó hiểu. Nhưng cô lại nghĩ thầm: ‘Không biết người đó có sao không nhỉ? Chỉ tại Chun thôi.”
12h đêm.
Chun bị đánh thức bởi luồng khí lạnh.
Anh nói: “Selena! Đừng thổi vào mặt tôi.”
Selena cười: “Haha! Tôi tưởng anh ch.ết rồi chứ?”
Chun mở mắt ra nhìn Selena, nhờ có Selena ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi nên anh không còn cảm thấy cô đơn, nhiều lần, anh hỏi Selena rằng tại sao cô lại ở bên cạnh anh và tại sao anh có thể nhìn thấy linh hồn thì Selena đều không trả lời, lúc đó trong mắt cô dường như không còn sự tinh nghịch nữa mà nó được thay thế bằng một ánh nhìn u ám.
Selena: “Chun! Anh không sao chứ?”
Chun lắc đầu: “Tôi không sao.”
Selena: “Tôi vừa xa anh một lúc mà anh đã như thế này rồi.”
Chun nhăn mặt: “Cô làm như là tôi còn trẻ con không bằng?”
Selena lo lắng: “Anh có cảm thấy gì bất ổn không?”
Chun: “Bây giờ thì không sao nhưng…”
Selena lo lắng: “Nhưng sao…”
Chun: “lúc nãy không hiểu sao tim tôi đột nhiên đập rất nhanh khi nghe có người gọi tên mình. Sau đó, tôi cảm thấy rất đau và bị ngất đi. Hay là…”
Selena: “Hay là làm sao… anh biết gì rồi?”
Chun: “Hay là tôi… bị bệnh tim nhỉ.”
Sau đó Chun cười khoái trí.
Selena bỗng nhiên tức giận và cô khóc.
Chun hoảng hốt: “Selena! Sao cô lại khóc? Tôi chỉ nói đùa thôi mà.”
Selena không nói gì. Cô định bỏ đi thì Chun kéo cô lại.
Chun: “Xin lỗi cô! Tôi lại làm gì sai ah?”
Selena lắc đầu, nó đang sợ là Ngoạ Quỷ ca của nó sẽ nhớ lại ký ức đau thương và sẽ không còn là Chun nữa.
Chun lại xin lỗi Selena: “tôi xin lỗi cô mà! Selena, Tôi chỉ đùa thôi. Nhưng hôm nay tôi gặp một cô gái rất kỳ lạ. Cô ấy như Thiền thần vậy.
Trong lúc Chun mơ màng nghĩ thì Selena lại lo lắng: “Chẳng nhẽ là cô ấy? Ngoạ quỷ ca! Trước đây, anh cũng gọi cô ấy là Thiên Thần.”
Tại một ngôi đền trên núi.
Tang gia đang thắp một ngọn nến lên điện thờ. Ông đặt ngọn nến lên trên bàn và bắt đầu khấn.
Khi bài khấn vừa kết thúc thì “Phụt!” Ngọn nến vụt tắt.
Tăng gia nhanh chóng nhẩm tính, Khuôn mặt ông bỗng trở nên nhăn nhó.
Ông quay sang đứa trẻ bên cạnh: “Tiểu Linh! Đi gọi Danson cho ta.”
Khoảng chưa đầy 2 phút sau, một chàng trai trẻ bước vào.
Danson: “Ông cho gọi cháu?”
Tang gia khua tay bảo Tiểu Linh ra ngoài và đóng cửa lại.
Ông nhìn Danson và nói: “Ta có chuyện muốn cháu làm. Ta đã muốn điều này không xảy ra nhưng tất cả cuối cùng vẫn phải đến.”
Tang gia thở dài. Thời gian đó đã đến. Cuối cùng vòng xoáy định mệnh đã bắt đầu quay những vòng đầu tiên.
Danson nhìn ông của mình khó hiểu.
Tang gia: “Cháu có nhớ câu chuyện ta kể cho cháu về Wu Chun không?”
Danson: “Cháu nhớ.”
Tang gia: “Ngày mai mọi thứ sẽ bắt đầu. Cháu hãy xuống núi.”
Danson: “Cháu sao? Nhưng cháu chưa đủ năng lực để ngăn chặn chuyện này nếu như mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng điều ông tiên đoán.”
Tang gia: “Không! Phải là cháu. Đã đến lúc rồi.”
Không để cho Danson trả lời. Ông phẩy tay bảo Danson đi ra ngoài.
Ngày mai, Danson sẽ xuống núi. Anh không phải là người đủ năng lực để ngăn chặn thảm kịch xẩy ra nhưng vì ông của anh đã nói nên anh phải làm.
Tang gia khẽ thở dài nhìn đứa cháu trai duy nhất của mình. Ngày mai, số phận của nó sẽ thay đổi thế nào ông không thể đoán trước được.