- Chương 1: Gặp gỡ
- Chương 2: Tân hôn
- Chương 3: Nên duyên vợ chồng
- Chương 4: Tứ hỷ
- Chương 5: Mợ ba nhà họ Huỳnh
- Chương 6: Lên kinh dự tiệc
- Chương 7: Nguyên phi Huỳnh Phúc
- Chương 8: Tôi bị bệnh
- Chương 9: Hôn sự cùng Bát vương gia
- Chương 10: Cứu người lạ mặt
- Chương 11: Giấc mộng đêm xuân
- Chương 12: Phụng Càn Vương ra trận
- Chương 13: Châu Lạng và Lê Khiết An
- Chương 14: Hoa trong gương, trăng dưới nước
- Chương 15: Mùa thu hoạch đầu tiên
- Chương 16: Nhược Lan theo chồng
- Chương 17: Vũ Bảo Trân
- Chương 18: Vĩnh viễn không bước vào phòng anh!
- Chương 19: Không lượng sức
- Chương 20: Cây trâm biến mất
- Chương 21: Việc “Làm Vợ” thật nặng nề!
- Chương 22: Tài nữ xứng anh hùng – Tôi là ai?
- Chương 23: Kẻ lạ mặt
- Chương 24: Nùng Trí Cao thứ hai?
- Chương 25: Rối bời
- Chương 26: Cô gái họ Dương
- Chương 27: Gặp lại Tú Bình
- Chương 28: Cảm ơn cô!
- Chương 29: Cứu người hay giết người?
- Chương 30: Trường tương tư
- Chương 31: Quay về
- Chương 32: Không được rời xa anh!
- Chương 33: Đã định là sẽ chết
- Chương 34: Ranh giới sinh tử
- Chương 35: Vẫn còn hy vọng
- Chương 36: Trần Chân xinh đẹp
- Chương 37: Đường nào dẫn đến hạnh phúc?
- Chương 38: Ăn chay niệm Phật
- Chương 39: Sông Tô Lịch
- Chương 40: Lời đề nghị Ly hôn
- Chương 41: Ân sủng của Nguyên phi
- Chương 42: Thân phận
- Chương 43: Gặp lại người xưa
- Chương 44: Ranh giới tình cảm
- Chương 45: Ám sát
- Chương 46: Buông bỏ
- Chương 47: Lựa chọn ở bên anh
- Chương 48: Quay về nhà
- Chương 49: Sống để chờ cái chết
- Chương 50: Vĩnh biệt
- Chương 51: Tâm sự của Tú Bình
- Chương 52: Kết thúc cũng chính là sự bắt đầu
- Chương 53: Chân tướng
- Chương 54: Yêu hay Hận?
- Chương 55: Mối tình của Nguyên phi
- Chương 56: Tự do như cánh Hải Âu
- Chương 57: Hẹn ước Nguyên tiêu
- Chương 58: Kết thúc
- Chương 59: Bầu trời của Niệm Chân
- Chương 60: Nhân sinh nợ nhau một chữ tình
Bìa: Vân
Thể loại: Cổ đại Việt Nam
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành
Độ dài: 60 chương
Theo như sử cũ có ghi chép thì kinh đô của Đại Cồ Việt dưới triều vua Lý Thái Tông ở tại Thăng Long. Nhưng cảng biển sầm uất nhất lúc bất giờ lại là Diễn Châu, Nghệ An.
Nơi đây nổi lên không biết bao nhiêu phú thương giàu có nhờ làm ăn buôn bán với Đại Tống, Chiêm Thành,… Trong số đó, nổi tiếng nhất là gia đình họ Trần, tên Tự Quý.
Ông Quý có hai người con: con trai lớn Trần Tự Khải là niềm hy vọng lớn lao, nhưng lại không màng đến việc kinh thương, một lòng ôm giấc mộng công danh; con gái út Trần Chân tính tình đôn hậu, luôn nghĩ cho người khác, được cha mẹ hết mực cưng chiều.
Năm Trần Chân mười ba tuổi, ông Quý làm lễ trưởng thành cho nàng, nhằm đánh tiếng xa gần con gái đã đến tuổi cập kê, hy vọng tìm được một nơi tốt để gả đi.
Nguyên tiêu năm ấy, Trần Chân vô tình quen biết với hai người, cũng chính là hai người đàn ông ảnh hưởng đến cuộc đời nàng cho đến tận sau này: anh kết nghĩa Mai Xuân Phong – tức Huỳnh Cát và người đàn ông bí ẩn họ Lý tên Trung. Chân nhanh chóng bị Trung cuốn hút, trong lòng nảy nở mối tình đầu. Trớ trêu thay, chỉ vì nhầm lẫn, Chân lại phải lên kiệu hoa, đi đến Hải Đông (Quảng Ninh) làm vợ Huỳnh Cát. Còn người đàn ông tên Trung ấy, chẳng ai khác, chính là tứ hoàng tử Lý Nhật Trung.
Duyên mỏng manh, phận lở làng… lúc Chân chấp nhận buông bỏ mối tình đầu đẹp đẽ để an phận làm một người vợ bên người chồng vốn chẳng yêu thương mình thì một người đàn ông bí ẩn xuất hiện, làm xáo trộn cuộc đời Chân và khiến mạng sống nàng đi đến vực thẳm.
Ai cùng ai là duyên, ai cùng ai là nợ… Chân luôn vẫy vùng trong những câu hỏi ấy. Cuộc đời Chân tưởng chừng êm ả, nhưng từng đợt sóng ngầm cứ hoài len lỏi, cuốn trôi đi sự bình yên mà nàng luôn hằng mơ ước.
“Sông Bùng sóng vỗ đầy vơi
Một lần gặp gỡ trọn đời nhớ nhau…”