Chương 58-1: Bới phần mộ tổ tiên của hắn (1)
Dương Dịch có lẽ là vị đế vương có tính cách ôn hòa nhất từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay. Nhưng điều này không có nghĩa là hắn nhu nhược. Trên thực tế, Đại Tùy lập quốc trăm năm, chưa từng xuất hiện một vị Hoàng Đế nào nhu nhược. Có lẽ điều này liên quan tới việc Đại Tùy không có truyền thống nhường ngôi cho con trai trưởng. Hoàng Đế luôn chọn người giỏi nhất trong số con trai của mình để kế thừa ngôi vị.
Dù quá trình lựa chọncó chút tàn nhẫn.
Có lẽ đây là nguyên nhân căn bản mà Đại Tùy trải qua trăm năm vẫn vững chắc. Không thể phủ nhận rằng, quan địa phương cũng tốt, triều đình đế đô cũng thế, đều tồn tại việc tham ô nhận hối lộ hoặc là vi phạm kỷ cương. Nhưng ít nhất thực lực của Đại Tùy hùng hậu khiến cho người ta cũng phải sợ hãi, nhất là vũ lực. Điều mà cácđời Hoàng Đế Đại Tùy kiêu ngạo nhất, chính là quân đội Đại Tùy chưa từng bại một lần.
Có lẽ các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều không quên vết xe đổ của các triều đại trước. Cho nên luôn bảo trì sự coi trọng với quân nhân. Phải biết rằng tiền triều trước khi bị Hoàng Đế Đại Tùy Dương Kiên tiêu diệt, đã từng được xưng là đệ nhất đại quốc của trung nguyên. Quốc gia kia cũng dùng võ lập quốc. Trải qua trăm năm thái bình,, các đời Hoàng Đế về sau dần quên mất đạo lý rằng, dao trong tay nên thường xuyên mài dũa.
Bọn họ đã quen với việc dùng cán bút trong tay viết ra lời hay ý đẹp, lại quên mất bàn tay này vốn nên cầm con dao găm sắc bén mà lạnh lẽo.
Vì phòng ngừa quân nhân làm loạn, Hoàng Đế tiền triều chỉ trọng dụng quanvăn. Kết quả là khi đối mặt với phản quân của Dương Kiên, lại tìm không ra một tướng quân có thể lãnh binh tác chiến. Đại quân được xưng là trăm vạn của tiền triều, bị mấy nghìn phản quân lúc đầu của Dương Kiên nghiền nát, nhanh chóng sụp đổ. Đội quân hổ lang trong tay của Dương Kiên đối mặt với quân đội của tiền triều, đánh trận nào thắng trận đó, cực kỳ dễ dàng thoải mái.
Trên tường của Ngự Thư Phòng ở cung Thái Cực treo một bức tranh chữ. Là Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy, Dương Kiên lưu lại.
"Nhanh như gió, tĩnh như rừng, nhiệt huyết như lửa, vững như núi, biến ảo như âm thanh, động như sấm sét"
Đây là một đoạn văn mà khi Dương Kiên xuất quân phá tan đội quân cuối cùng của tiền triều lưu lại. Mãi cho tới tận bây giờ, chữ ghi trên giấy kia vẫn đỏ thẫm bắtmắt như vậy. Nếu cẩn thận suy nghĩ, đây là một đoạn văn miêu tả cách dụng binh. Nhưng con cháu của Dương Kiên lại cho rằng, đây là lời dặn của Thái Tổ Hoàng Đế nhắn với hậu nhân của mình, làm sao để làm một vị Hoàng Đế tốt.
Dương Dịch đứng trước bức tranh chữ, nhìn Binh Bộ Thượng Thư Ngu Đông Lai cúi rạp xuống đất không dám ngẩng đầu lên, hừ lạnh, nói:
- Nếu không phải người của Tình Nha điều tr.a cẩn thận, thì chuyện này đã bị tấu chương của Binh Bộ che lấp rồi. Điều mà trẫm thất vọng nhất, không phải vì Lý Hiếu Tông, mà là vì trong triều đình lại có nhiều người sẵn sàng nói dối giúp hắn, sẵn sàng bịt mắt trẫm giúp hắn như vậy.
Ngu Đông Lai cảm thấy mình có chút ủy khuất. Bởi vì hắn thực sự không thu quà của Lý Hiếu Tông. Nếu không vì Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Viễn Sơn đưa sổ con tới, thì hắn thậm chí đã quên ở Phan Cố có một Nha Tướng xuất thân từ conthứ của Lý gia rồi. Nhưng việc ở Phan Cố, hắn xác thực là biết. Hắn không thu bạc, không có nghĩa là Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Viễn Sơn không gửi bạc tới. Lúc trước có hai phần quà đưa tới Binh Bộ. Một phần là đưa cho hắn, một phần là đưa cho Binh Bộ Thị Lang Hậu Quân Tứ.
Mà việc Phan Cố đại thắng, là do Hậu Quân Tứ xử lý.
Cho nên hắn không biết tự biện như thế nào. Dù hắn có chút oan uổng, nhưng thực sự là thất trách.
Thấy Ngu Đông Lai không nói lời nào, sắc mặt của Hoàng Đế ngược lại trở nên hòa hoãn:
- Hầu Văn Cực, ngươi tới nói cho với Binh Bộ Thượng Thư đại nhân của chúng ta, Phan Cố bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cũng không thể trẫm nói nửa ngày,hắn còn không biết sai ở chỗ nào!
Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực cúi người nói:
- Thần tuân chỉ.
Hắn tới gần Ngu Đông Lai, thấp giọng nói:
- Mùng hai tháng mười một năm Thiên Hữu, tặc binh Mông Nguyên nhập quan. Nha Tướng Lý Hiếu Tông phòng thủ Phan Cố thất bại, khiến thành Phan Cố bị phá. Tám trăm biên quân và hai nghìn dân chúng trong thành, đều bị tặc binh Mông Nguyên tàn sát hầu như không còn. Lý Hiếu Tông sợ tội bỏ trốn, trốn tới Hữu Kiêu Vệ tìm kiếm che chở. Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Viễn Sơn nghe thấy vậy liền suất quân tới biên quan. Một đêm chém giết đoạt lại được thành Phan Cố, giết tặc binh mấy nghìn. Nhưng vì bao che cho tội của Lý Hiếu Tông, trong tấu chương mà Lý Viễn Sơn gửi tới cho triều đình, đã che dấu việc dân chúng và biên quân trongthành ch.ết trận.
- A?
Nghe thấy vậy, Ngu Đông Lai rất kinh ngạc, không nhịn được phát ra một tiếng kinh hô. Câu chuyện mà Hầu Văn Cực vừa nói sao khác hoàn toàn với chân tướng? Ở thành Phan Cố bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn biết rất rõ ràng. Cho nên lúc nhìn thấy trên tấu chương viết rằng Binh Bộ biết mà bao che, liền sợ tới mức không dám xem tiếp. Nhưng vì sao lời Hầu Văn Cực nói, mình lại không biêt chút nào?
Cho nên hắn vô ý thức ngẩng đầu nhìn Hầu Văn Cực, muốn tìm được gợi ý gì từ khuôn mặt của hắn. Nhưng ngữ khí của Hầu Văn Cực vẫn lạnh lùng, bình thản, tiếp tục nói:
- Hôm thành Phan Cố bị phá, đúng lúc đội khâm sai tuần tr.a do triều đình pháitới bị tặc binh bao vây. Chém giết nửa đêm, nhưng do quân địch quá đông đảo, nên toàn bộ đều hy sinh vì nước. Sau cuộc chiến, Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Viễn Sơn do yêu quý tài năng của Lý Hiếu Tông, nên đã thu mua quan viên của Binh Bộ và Thiên Hộ Tình Nha Cao Thiên Bảo, người phụ trách điều tr.a việc này. Biến việc thất bại của Lý Hiếu Tông trở thành đại thắng.
Trong chuyện này có mấy chữ mấu chốt. Lý Viễn Sơn do yêu quý tài năng của Lý Hiếu Tông nên mới bao che. Chứ không phải vì Lý Hiếu Tông cũng xuất thân từ Lý gia Lũng Hữu. Nghe qua có vẻ bình thường, nhưng đều cất dấu một vài tin tức sâu xa.
Hầu Văn Cực mặt không biểu tình nhìn Ngu Đông Lai, nói:
- Đây là những việc đã xảy ra, Ngu đại nhân đã nghe rõ chưa?Ngu Đông Lai không phải là kẻ vô năng, cũng không phải là người ngu, nếu không làm sao có thể làm tới Binh Bộ Thượng Thư? Những năm quan trường chìm nổi này, hắn đã sớm hiểu thấu triều đình. Nghe câu kia của Hầu Văn Cực, hắn liền biết mình nên làm như thế nào.
- Tội thần biết tội rồi.
Hắn lại cúi đầu nói với Hoàng Đế:
- Tội thần tham công, biết việc này có kỳ quặc mà không trả rõ, là thất trách, không làm tròn nhiệm vụ của mình. Mong bệ hạ trách phạt, thần không dám giảo biện.
- Trẫm hỏi ngươi