Chương 77-3: Ai mới là may mắn (3)

La Tam Lang chưa từng khẩn trương như bây giờ. Hắn khẩn trương không phải vì sắp giết người, mà khẩn trương vì giết người trong hoàn cảnh này. Đương nhiên, còn có một chút hưng phấn khiến cho tay hắn hơi run. Nơi này là diễn võ trường, ngoại trừ hoàng cung, đây là một trong những nơi kỷ luật nhất của đế đô. Mà hắn phải giết một người ở một nơi dân chúng bình thường không được vào.


Nhưng đây không phải là lý do khiến hắn hưng phấn. Điều khiến tim hắn đập thình thịch, hô hấp dồn dập, là bệ hạ đang ở diễn võ trường.
Giết người ở gẫn chỗ Hoàng Đế, bất kể nghĩ thế nào cũng đều rất kích thích.


La Tam Lang là gia tướng của La Văn. Là cận vệ mà Tả Tiền Vệ Đại tướng quân La Diệu giao cho La Văn từ lúc mới bắt đầu học ở Diễn Vũ Viện. Về sau hắn liền trởthành tâm phúc của La công tử.


Ở mội nơi đầy rẫy âm mưu, bẫy rập như đế đô này, La công tử chỉ có thể tin tưởng hắn chứ không có sự lựa chọn khác. Cho nên La Tam Lang tin tưởng vững chắc rằng. Một khi La công tử rời Diễn Vũ Viện đi nhậm chức. Thì hắn vẫn là thân tín của công tử. Bởi vì hắn biết rất nhiều bí mật của công tử, cũng giúp công tử làm không ít việc bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Hiện tại La công tử đã không thể tách được hắn. Tới một nơi mới, càng không thể tách bỏ hắn.


Chẳng hạn như lần này, cần đi giết một tên thiếu niên vô danh còn bị thương ở tay.


Ở đế đô, một thân tín như hắn, nhiều nhất chỉ là một chân chạy. Chỉ khi công tử nhậm chức trong quân đội, hắn mới được một quân chức không thấp. Phải biết rằngđội trưởng thân binh bên cạnh Tứ Phẩm Lang Tưởng đã là Lục Phẩm Hiệu Úy rồi. Nếu công tử đồng ý tiến cử hắn, thì làm tới Ngũ Phẩm Nha Tướng cũng không phải là không thể.


available on google playdownload on app store


Một khi trên người có quân chức, La Tam Lang biết vận mệnh của mình mới thay đổi.
Ở La gia, hắn cùng lắm chỉ là một gia nô.
Mặc dù có chút địa vị ở trong phủ, nhưng nói đi nói lại vẫn chỉ là một nô tài.


Cho nên, hắn giao hết tiền đồ của mình cho La Văn. Chỉ cần giết được tên thiếu niên cụt tay kia thôi, sẽ không còn người nào biết La Văn không phải là người nghĩ ra cách phá thổ thành. Như vậy, La Văn có thể danh chính ngôn thuận đạt được ngôiđầu. Sau đó được điều thẳng tới mười sáu vệ nhậm chức.


Tiền đồ của La Văn giống như gấm, tiền đồ của hắn cũng như gấm.


Mang theo mười gia nô của La phủ, La Tam Lang thúc ngựa đi tới quân doanh. Không thể để thiếu niên kia lộ ra ngoài ánh sáng. Hắn chỉ có thể giấu ở trong quân doanh, chờ La Văn công tử về rồi cùng nhau quay lại thành Trường An. Còn nữa, mặc dù hắn muốn chạy trốn cũng chạy không thoát. Hắn đi vào được, nhưng không ra được.


Không ai dẫn, nói không chừng hắn có thể chạy trốn ra ngoài. Nhưng cho dù chạy trốn, lẽ nào kẻ chờ giết ở bên ngoài kia có thể khiến cho hắn thoát khỏi lần thứ hai sao?Cho nên La Tam Lang tin tưởng rằng, thiếu niên bị thương ở tay kia hiện đang trốn ở trong quân doanh.


Hơn mười con chiến mã lao vào quân doanh nhanh như điện. Quân doanh có thể chứa năm trăm người, thực sự không lớn lắm. Mấy chục cái lều giống như một nấm mồ lớn bị phân tán. Lúc bắt đầu tấn công thổ thành, La Văn đã bảo Phương Giải ở trong lều chờ hắn. Cho nên La Tam Lang mang theo người, tới thẳng lều lớn. Hắn vung tay ra hiệu cho thủ hạ vây quanh tòa lều lớn này lại.


- Tiểu huynh đệ, còn có ở trong đó hay không? Ta phụng mệnh La tướng quân tới đây đón ngươi. Mau ra đây thôi.


La Tam Lang hướng lều lớn gọi một tiếng, sau đó nghiêng tai yên lặng chờ Phương Giải trả lời.Đợi một phút đồng hồ, trong lều lớn vẫn im ắng không có một tiếng động. Sắc mặt La Tam Lang hơi đổi, chỉ chỉ vào lều lớn. Lập tức có ba gia nô xuống ngựa, rút hoành đao ra, cẩn thận tới gần. Một gia nô dùng đao chậm rãi vén cửa lều lên, hướng vào trong dò xét một lúc rồi lắc đầu, ý bảo trong lều không có người. Hai người đi đằng sau lập tức vén cửa lên đi vào trong.


Trong một khoảnh khắc vén cửa lên, vài mũi tên nỏ từ bên trong bắn ra ngoài nhanh như điện. Hai gia nô kia còn không hiểu chuyện gì xảy ra, đã vị vài mũi tên bắn trúng ngực. Ở khoảng cách gần như vậy, lại với lực bắn cực lớn của tên nỏ, mũi tên cơ hồ bắn xuyên qua người bọn họ. Còn khiến hai người bọn họ bắn ra khỏi lều.


- Hắn đang ở trong!


Có người hô một tiếng, thanh âm hơi run run.Chỉ vài giây ngắn ngủi, đồng bạn vừa mới nói chuyện trên trời dưới đất với nhau đã bị bắn ch.ết. Sắc mặt của La Tam Lang trở nên cực kỳ âm hàn, rút hoành đao ra chỉ vào lều, ý bảo mọi người cùng lúc xông lên. Một gia nô nhỏ giọng nhắc nhở:


- Nếu không chúng ta đốt lều, đốt cháy hắn luôn!
- Thúi lắm!
La Tam Lang mắng một tiếng:


- Ngươi bị ngu à! Một khi đốt lửa nên sẽ dẫn tới sự chú ý của mọi người. Giờ bệ hạ đang ở trong diễn võ trường. Nếu những đại nội thị vệ kia chạy tới, vài người chúng ta không đủ cho bọn họ nhét kẽ răng.


- Tìm cái thuẫn, rồi từ từ đi vào. Hắn chỉ có một mình, còn gãy một cánh tay. Chỉ cần cùng nhau xông vào, lẽ nào hắn có thể đỡ nổi hơn mười chuôi hoành đao?- Vâng!


Vài gia nô tìm mấy cái thuẫn trong lều xung quanh. Bốn năm người tụm lại thành một nhóm, cầm cái thuẫn ở phía trước, chậm rãi đi tới lều lớn. Cửa lều vén lên, không thấy tên nỏ nào bắn ra. Mấy người âm thầm thở phào, cùng đi vào trong lều.
A!


Tiếng kêu thảm thiết truyền từ trong lều, đã khiến cho sắc mặt La Tam Lang càng thêm khó coi.


Mấy gia nô đi vào phát ra vài tiếng kêu thảm thiết. Sau đó có hai người được khiêng từ trong lều ra.Không biết chân của hai người kia bị cái gì đâm thủng, máu chảy đầy đất. Nghĩ tới hẳn là thiếu niên kia chôn cái gì nhọn ở dưới đất. Trong quân doanh có chông sắt chuyên để đối phó với bộ binh. Nếu vãi ra đất, thì ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. La Tam Lang đoán có lẽ chính là chông sắt. Mấy tên thủ hạ của mình vội vã đi vào trong, căn bản là không để ý dưới chân có cái gì.


- Có chút bản lĩnh.
Hắn dữ tợn mắng một câu, nhảy xuống chiến mã, lớn tiếng phân phó:
- Đi tìm cung tiễn, bắn thủng cái lều này cho ta!


.Trong diễn võ trường của quân doanh không thiếu mấy thứ đó. Trên cơ bản, thì quân đội nào của Đại Tùy cũng chuẩn bị đầy đủ. Không những có cung cứng, thậm chí còn có liên nỗ, thứ không được phổ biến cho quân đội lắm. Bởi vì giá trị chế tạo liên nỗ rất cao. Hơn nữa công nghệ phức tạp. Cho nên vật này chỉ phân phó cho quân đội tinh nhuệ nhất. diễn võ trường là nơi huấn luyện tướng lĩnh và binh lính tinh nhuệ nhất. Chỉ cần có liên quan tới chiến tranh, thì không thiếu thứ gì.


Lúc trước hai mũi tên giết ch.ết hai người, chính là tên từ liên nỗ bắn ra. Bởi vậy đủ biết vị thiếu niên bị thương tay phải kia, sau khi đội quân xuất phát, đã làm quen với quân doanh một lần.
Cho nên, La Tam Lang có chút đau đầu.






Truyện liên quan