Chương 79-2: Đã đẹp trai lại còn ngốc (2)

Được xưng là người giàu nhất Đại Tùy, nhưng chỉ vì một nghìn một trăm lượng bạc này, mà Ngô Nhất Đạo quyết định dẫn theo một lính đào ngũ có thân phận không rõ ràng tiến vào đế đô.
Y vén rém xe lên nghiêm trang nói với tên béo:


- Một nghìn một trăm lượng bạc, xem như là ta tự mình kinh doanh, không liên quan đến ngươi, đúng, không liên quan gì.
Sắc mặt tên béo khổ sơ, ủy khuất mà nói:
- Không có phần sao?
Ngô Nhất Đạo lắc đầu:


- Một đồng tiền cũng không có.Phương Giải ngồi trên một chiếc xe ngựa, có chút gian nan đem quần áo binh sĩ của Đại Tùy trên người cởi ra, sau đó vén rèm xe lên hỏi tên béo cưỡi ngựa đi bên cạnh:
- Có quần áo không cho ta mượn thay?
- Có.
Tên béo gật đầu nói:
- Thêm năm trăm lượng bạc.


- Có dùng tơ vàng để dệt cũng không hết năm trăm lượng bạc chứ?
Phương Giải một bên thầm mắng trong lòng một bên cò kè mặc cả:
- Năm mươi lượng, tối đa. Cho dù là thợ may nổi danh nhất thành Trường Andùng vải bông tinh xảo nhất, tối đa cũng chỉ đến giá này.


Hắn nói quả thật đúng vậy, mà trên thực tế, một bộ quần áo vải bông có thể bán được năm mươi lượng bạc là một cái giá hiếm thấy. Cũng chỉ có Duyệt Tường Ký trong thành Trường An mới bán giá đó. Trong đế đô của Đại Tùy chưa bao giờ thiếu thế gia nhà giàu, lại càng không thiếu thương nhân phú hào. Người không có công danh, chỉ sợ giàu có cũng không được mặc áo gấm. Hơn nữa địa vị xã hội của thương nhân cũng không cao, nếu ai mặc áo gấm thì chính là khiêu chiến luật pháp uy nghiêm của Đại Tùy. Nhẹ thì đánh roi, nặng thì sung quân.


Thứ mà các thương nhân có là tiền, nhất định phải thể hiện mình và dân chúng bình thường bất đồng. Thời điểm ngồi cùng một chỗ nói chuyện làm ăn, cũng không muốn làm mất mặt mình. Cho nên, để thỏa mãn đám nhà giàu, Duyệt Tường Ký bán ra một loạt áo vải khéo léo tinh xảo kiểu dáng mới mẻ, chủ yếu nhất là áo bông nàytrông gọn gàng như áo gấm, mà giá bán thì cũng rất đắt.


available on google playdownload on app store


Không thể không nói đây là một phương án tiếp thị rất thành công, từ sau khí Duyệt Tường Ký cho ra những bộ áo vải tinh xảo, các thương nhân ùn ùn kéo tới mua, mua một bộ áo vải của Duyệt Tường Ký để biểu tượng cho thân phận. Mặc áo vải trông phú quý như áo gấm, hơn nữa còn không vi phạm luật pháp, có thể nói ông chủ của Duyệt Tường Ký là một nhân tài buôn bán.


- Áo vải của Duyệt Tường Ký có thể cứu ngươi sao?
Tên béo hỏi Phương Giải.
- Không thể.Phương Giải lắc đầu.


- Cái này không được, áo vải của Duyệt Tường Ký bán năm mươi lượng bạc một bộ chỉ là kiểu dáng bình thường, hơn nữa còn là hàng hóa đọng lại từ năm trước. Ngươi không thấy trường bào màu trắng ta mặc trên người vô cùng đẹp trai, phong độ nho nhã sao. Cho nên ta chỉ có thể nói là ngươi không có kiến thức, sau đó ta còn muốn nói là ngươi không coi mạng sống của mình ra gì.


- Một trăm lượng.
- Bốn trăm tám mươi lượng.
- Một trăm năm mươi lượng.- Bốn trăm năm mươi lượng.
Phương Giải thật sự không còn cách nào để đấu với tên béo này nữa, cắn răng nói:
- Ba trăm sáu mươi lượng, đó chính là giá cả cho bộ quần áo trên người ngươi.
- Được a.


Tên béo cười gật đầu, sau đó đem trường bào màu trắng trên người mình cởi ra quăng cho Phương Giải:
- Tiền nào của nấy, già trẻ không gạt.


Trên bộ y phục này có mùi chua của mồ hôi, nháy mắt đã làm Phương Giải rùng mình, Phương Giải tin chắc rằng, dù có là chân thối của Đại Khuyển cũng không cóuy lực như thế. Hơn nữa bởi vì bộ y phục này làm dựa theo dáng người của tên béo, Phương Giải cắn răng chịu đựng hương vị bay vào trong lỗ mũi mặc rồi mới tỉnh ngộ, bộ y phục này mặc trên người mình, thật giống như mặc một bộ váy liền áo miễn cưỡng phủ ở đầu gối, còn đặc biệt hơn là mập hơn một vòng đấy.


Tên béo cởi áo dài, chỉ mặc quần áo màu trắng bên trong, đếm đếm ngân phiếu Phương Giải đưa, cười hì hì rồi lại nói:


- Đi ra ngoài mà mang nhiều bạc như vậy, xem ra ngươi cũng không phải người bình thường. Bất quá trong việc buôn bán ta chú ý đến chữ tín, cầm bạc của ngươi thì phải bảo vệ sự bình an của ngươi hơn nữa còn phải giữ bí mật cho khách hàng, yên tâm, ta sẽ không truy vấn ngươi có thân phận gì.


Nói xong câu này, y bỗng nhiên nhớ ra cái gì vội vàng hướng xe ngựa phía trước nói:- Đông chủ, vụ mua bán này là tự ta làm đấy, không liên quan đến chuyến đi này của Hóa Thông Thiên Hạ chúng ta phải không? Ba trăm sáu mươi lượng bạc này, ta có thể lấy...


Giọng nam từ tính trong xe ngựa hừ một tiếng khinh thường sau đó hỏi:


- Thời điểm mua bộ y phục này ở Duyệt Tường Ký, không phải tiểu nhị của Duyệt Tường Ký vì ngươi là người trong chuyến đi này của Hóa Thông Thiên Hạ ta mà đánh chiết khấu cho ngươi sao? Giảm được bao nhiêu bạc? Ngươi tiết kiệm được tiền, chính là do chuyến đi này của Hóa Thông Thiên Hạ ta mang lại. Cho nên... Chỗ bạc được giảm, xem như ta mua chỗ tơ vừa rồi cho ngươi.


Sắc mặt tên béo trở nên cực kỳ phấn khích, rút một tờ ngân phiếu một trăm lượng trong tập ngân phiếu lưu luyến không rời nhét vào trong xe ngựa phía trước.Phương Giải nhìn cảnh này, không kìm nổi cảm khái nói:
- Kinh doanh như vậy, không muốn phát tài cũng khó.
- Ngươi sai rồi.


Tên béo đem số ngân phiếu còn dư lại nhét vào trong áo, rất nghiêm túc giải thích với Phương Giải:


- Làm như vậy trong kinh doanh, trong thiên hạ cũng chỉ có mình Đông chủ chúng ta phát tài. Bởi vì những người khác dám tính kế như vậy với đông chủ, cuối cùng đều bị đông chủ tính kế đến qυầи ɭót cũng không chừa lại.
Rèm xe ngựa phía trước mở ra một khe hở nhỏ, một trang giấy bay ra.


- Vỗ mông ngựa rất tốt, Đông chủ thưởng.Giọng nam hùng hậu lộ vẻ đắc ý nói.


Tên béo từ trên lưng ngựa bay lên, thân mình bay trong không trung giống như chim yến thoắt cái đã quay về, cầm lấy tờ ngân phiếu một trăm lượng y vừa mới đưa vào xe ngựa, bay trở về lưng ngựa, động tác nhanh đến không thể tin nổi, hoàn toàn vi phạm thân thể cơ học và trọng lực học.


Vừa lúc đó, cỗ xe ngựa phía sau thò ra một cái đầu nhỏ, nhìn nhìn phía trước, có chút tò mò. Thoạt nhìn là một cô bé mười bốn mười lăm tuổi, mặt mày tinh xảo thanh tú, có dấu hiệu của một mỹ nhân sau này. Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, trên mặt còn mang theo vẻ thơ ngây, nhưng không thể nghi ngờ hai ba năm nữa tuyệt đối có thể mê ch.ết không ít nam nhân.


Nàng nhìn mấy lần sau đó rụt đầu lại, sau đó có chút hưng phấn nói với nữ tửngồi nhắm mắt dưỡng thần trong xe ngựa:
- Tiểu thư tiểu thư, thằng ngốc dùng một nghìn một trăm lượng bạc mua kẹo kia, không ngờ lại là một người đẹp trai, một thiếu niên phong độ, mi thanh mục tú đó.
- Ngu ngốc.


Nữ tử xinh đẹp được gọi là tiểu thư khẽ cau mày nói:
- Người ngốc đẹp trai chẳng lẽ không phải là người ngốc? Chẳng lẽ ngươi không biết là, người bị ngốc là một chuyện không thể dễ dàng tha thứ sao?
- Tiểu thư... Không tốt sao.


Đôi mắt xinh đẹp của tiểu nha hoàn trợn tròn, có chút lo lắng nói một câu.- Đẹp trai còn ngốc không lừa về nhà chơi đùa thì thật phí phạm. Lại trở về đế đô rồi, cuộc sống vừa buồn tẻ vừa vô vị, dù sao cũng phải tìm một ít việc vui, đúng không?


Nàng cười cười, ngón trỏ và ngón cái ngắt vào hư không một cái, thật giống như nắm vào chân của một con bướm xem nó có thể đi bằng cách nào. Tuy nhiên theo nàng thấy, cái tên lấy tiền mua đường kia, so với bươm bướm còn thú vị hơn chút.






Truyện liên quan