Quyển 1 - Chương 20: Đến gần
Đêm nay Giang Phi ngay cả một chút tâm tư để vẽ cũng không có, nằm ở trên giường lăn lộn khó ngủ, cho đến rạng sáng mới ngủ được.
Những ký ức kia cậu vốn tưởng rằng đã phai nhạt đi nhưng nó lại tái hiện rõ ràng trong mộng.
Trong một hẻm nhỏ tối tăm, thiếu niên lạnh lùng cõng mình không ngừng đi về phía trước, cái loại cảm giác thoải mái, kiên định, ấm áp mơ hồ đó….
Chiều hôm đó, Giang Phi mua đồ dùng hàng ngày từ siêu thị trở về, vừa mới tới nhà trọ liền nhận được điện thoại của Phó Huân.
Phó Huân hỏi Giang Phi chập tối có rảnh hay không, muốn mời cậu đến biệt thự của mình dùng cơm, bởi vì lần trước được mời khách, lần này Phó Huân hắn hẳn nên chủ động mời…
Giang Phi vốn muốn lấy thời gian “viết lách trên mạng” để cự tuyệt, nhưng trong lúc vô tình liếc thấy chiếc khăn quàng cùng dù đặt ở cửa nhà trọ, nghĩ thầm hẳn nên trả lại những thứ này cho Phó Huân, vì vậy liền đồng ý.
Chạng vạng tối, Phó Huân phái xe đến đón Giang Phi, trực tiếp đỗ dưới nhà trọ của, tài xế là cận vệ của Phó Huân – Ngô Thân.
Trên đường đi tới biệt thự của Phó Huân phía trước, Giang Phi không nhịn được hỏi Ngô Thân: “Phó Huân hắn…bình thường cũng như thế này phải không? Chính…chính là đối với người bạn quen được mấy ngày cũng nhiệt tình như vậy.”
Ngô Thân mặt không chút thay đổi nói: “Giang tiên sinh là đang hoài nghi thành ý của Phó tổng đối với ngài sao?”
“Không không, tôi không có ý đó.” Giang Phi vội vàng chối, cười xòa nói: “Tôi chính là cảm thấy người có thân phận như Phó Huân, đối với ai cũng sẽ giữ khoảng cách.”
“Ngài không giống những người khác.” Ngô Thân nói: “Phó tổng từng nói, Giang tiên sinh ngài là thân nhân của hắn.”
Giang Phi cảm giác lồng ngực giống như chạm phải một vật nóng hổi: “Thân…thân nhân hắn thật sự nói vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Giang Phi không nói gì thêm, cậu nghiêng đầu nhìn đèn đường nhanh như gió lùi về phía đằng sau, khóe miệng khẽ mím không khỏi lặng lẽ nâng lên.
Thân nhân
Cái từ này, thật dễ nghe…
Biệt thự tư nhân của Phó Huân nằm bên trong một khu biệt thự ở khu sầm uất, đắt ở đây không chỉ là hình dáng bên ngoài có bao nhiêu hùng vĩ, mà ở chỗ, trong cái nơi ồn ào này đây là khu vực cực kỳ yên tĩnh. Bất quá biệt thự này chỉ là một trong những khu bất động sản ở thành phố Trung Nam của Phó Huân, bề ngoài khiêm tốn, nội bộ trang trí xa hoa.
Sau khi tới thành phố Trung Nam, Phó Huân từ trước tới giờ chỉ mang hai tình nhân tới đây phiên vân phúc vũ, một là Nữ Mô lẫy lừng quốc tế, người còn lại chính là tiểu hoa Hướng Mạt Nhi nổi tiếng trong nước, trong đó số lần mang Hướng Mạt Nhi tới đây là nhiều nhất, sau khi Phó Huân lên giường với Hướng Mạt Nhi, trực tiếp cho nàng cái biệt thự này, hắn sẽ không bạc đãi người phụ nữ đã từng bồi hắn…
Vừa vào phòng khách, Giang Phi liền cảm thấy trang phục mình mặc từ đầu tới chân không hề ăn nhập với nơi này, cậu đứng ở phòng khách, chỉ cảm thấy trang phục người giúp việc nơi này còn đẹp hơn hai thứ ẩm ướt ở trên người cậu.
Nhiệt độ trong phòng khoảng hai mươi lăm độ, Phó Huân mặc chiếc áo sơ mi mỏng màu đen, một tay đút túi quần dài, một tay vuốt thành cầu thang chậm rãi đi xuống, mái tóc ngắn tinh tế làm nổi bật lên mị lực trên ngũ quan lạnh lùng của hắn.
“Không nóng sao?” Phó Huân đi tới bên cạnh Giang Phi, nhìn áo khoác dày trên người Giang Phi, khẽ cười nói: “Cởi ra đưa cho người giúp việc, tôi đưa cậu lên lầu.”
Nét cười nhạt trong mắt Phó Huân phảng phất như có mị lực đầu độc lòng người, Giang Phi nhanh chóng chuyển tầm mắt, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán một cái, sau đó cười gượng cởi áo khoác ra.
Bên trong Giang Phi mặc một chiếc áo lông màu xanh lam nhạt, cổ áo tròn lại rộng thùng thình trực tiếp làm lộ ra xương quai xanh trắng như tuyết.
Da Giang Phi rất trắng, trắng như này là do hàng năm đều nằm dí ở nhà ít khi ra ngoài, mặc dù cậu thường xuyên thức đêm, nhưng hàng ngày đều ngủ đủ giấc, không phải trải qua chuyện bôn ba phải dầm mưa dãi nắng gì, cho nên cả người nhìn qua hết sức trắng trẻo, phối hợp cùng khuôn mặt thuần chân vô hại, liền giống như tiểu thiếu gia nhà giàu không rành thế sự….
Ánh mắt Giang Phi dừng lại trên xương quai xanh của Giang Phi hai giây, sau đó mang Giang Phi lên lầu.
Tầng hai có một phòng được thiết kế với ba ô cửa sổ sát đất, trang trí rất độc đáo, rất giống một nhà hàng Trung mô hình nhỏ, ánh đèn màu vàng quất, cách bài trí hơi mang hướng cổ xưa, bất quá lại mang lại bầu không khí ôn hòa khiến người ta không tự chủ buông xuống tất cả phòng bị.
Phó Huân cùng Giang Phi ngồi xuống trước bàn ăn, người giúp việc bắt đầu bày thức ăn lên, đều là những món ăn Trung ngon miệng tinh xảo.
Phó Huân đùa giỡn vài câu, Giang Phi lại lần nữa cởi bỏ mọi phòng bị trong lòng.
Trên bàn ăn, Giang Phi uống hai ly rượu. Cồn rượu truyền lên mặt khiến hai gò má trắng nõn dần dần đỏ ửng trong tầm mắt của Phó Huân, gần như dùng mắt thường cũng có thể thấy được. Nói tới nói lui bất tri bất giác cũng trở nên lớn mật.
Phó Huân có thể nhìn ra được, thời khắc này Giang Phi thật sự vui vẻ, không còn sự cẩn trọng cùng quẫn bách như lúc đầu, vào lúc này ngay cả việc cười rộn lên cũng chẳng còn chút kiêng kỵ nào nữa, cậu cũng mở miệng gọi tiếng “Phó Huân”, tựa hồ đã quên sự chêch lệch thân phận giữa hai người bọn họ.
Phó Huân dần phát hiện, thật ra thì Giang Phi rất dễ lừa, nói ngu ngốc cũng chẳng quá đáng, mặc dù cậu luôn phòng bị khiến người ta cảm giác không có chỗ để hạ thủ, nhưng kỳ thực chỉ cần tìm được một lỗ thủng chui vào, giáp sắt mà cậu dùng để bảo vệ mình, liền có thể ngay lập tức vỡ tan.
Sau bữa cơm chiều, Phó Huân nói muốn Giang Phi ở chỗ này ngủ một đêm, cũng sẽ sai người giúp việc sắp xếp phòng cho cậu, nhưng Giang Phi khéo léo từ chối, nói còn phải trở về gõ chữ kiếm tiền, nghe xong Phó Huân thiếu chút nữa cười khẩy.
Lúc trở về, khăn choàng lông dê vốn Giang Phi định trả lại cho Phó Huân vẫn như cũ quấn ở trên cổ, đó là khi Giang Phi rời khỏi biệt thự Phó Huân, Phó Huân tự tay quàng cho cậu lần nữa.
Trở lại nhà trọ chưa được bao lâu, Giang Phi liền nhận được đoạn tin nhắn ngắn Phó Huân gửi tới.
Phó Huân mời cậu cùng tham gia lễ trao giải minh tinh được cử hành ở rạp hát thứ năm tuần này, Phó Huân nói hắn đi cũng chẳng phải công tác gì, chỉ là đi cho có, cho nên hắn muốn tìm một người quen đi cùng.
Giang Phi nghe tên lễ trao giải kia, luôn cảm thấy có chút quen tai, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ trước kia Quý Hằng đã từng nói, Diệp Phong Miên có tham gia lễ trao giải này.
Nghĩ tới đây, Giang Phi liền nhắn đồng ý, sau đó lại nhắn thêm hai chữ, cảm ơn.
Tắm xong, Phó Huân cầm điện thoại bên gường đọc hai tin nhắn ngắn của Giang Phi, cười lạnh một tiếng để điện thoại xuống.
Trên đầu Phó Huân chùm một khăn lông khô, bên hông quấn khăn tắm, hai phần xương hông dưới cơ bụng kín đáo nằm trong lớp khăn. Trên người bắp thịt lồi lõm, cơ bắp trước ngực cùng bả vai nở nang, trước mặc quần áo chỉ cảm thấy thân hình khỏe đẹp, giờ phút này không còn che giấu nữa, cơ bắp khỏe đẹp trên người được miêu tả sinh động toát ra cỗ lực lượng hoang dã.
Phó Huân đi tới mép giường ngồi xuống, trên giường Hướng Mạt Nhi lập tức ôm lấy từ phía sau lưng hắn, hai cánh tay nhỏ bé mềm mại ngao du trước ngực Phó Huân.
“Vóc người Phó ca thật đẹp…” Hướng Mạt Nhi nhẹ giọng nói.
Phó Huân không nói gì, hắn uống ly trà nóng đặt trên bàn bên mép giường xong, liền tháo khăn tắm bên hông ra, xoay người đặt Hướng Mạt Nhi xuống giường.
Hưng phấn làm được một nửa, điện thoại đột nhiên vang lên, sắc mặt Phó Huân đen lại, một tay tiếp tục nắm lấy eo Hướng Mạt Nhi, một tay lấy chiếc điện thoại bên gối.
Thấy hai chữ hiện trên màn hình là “Giang Phi”, Phó Huân lập tức đưa tay che miệng Hướng Mạt Nhi đang thở gấp dưới người lại, sau đó nhận điện thoại.
“Giang Phi sao…” Phó Huân hướng về phía điện thoại nhẹ giọng nói.