Quyển 1 - Chương 91: Tự mình làm!

Phó Huân ở bệnh viện tiếp nhận băng bó lại từ đầu của y tá, Giang Phi thì ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn, không dám nói một lời.


Nhìn vết thương lộ cả máu thịt thấy mà giật mình của Phó Huân, trong lòng Giang Phi không khỏi sợ hãi, hai tay cậu bất an nắm bóp ở trước người, lúc này Phó Huân lại nghiêng đầu mặt không cảm xúc nhìn cậu một cái, Giang Phi liền hốt hoảng cúi đầu, rụt vai mím chặt miệng, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.


Phó Huân băng kỹ vết thương liền rời khỏi bệnh viện, khi đến cửa bệnh viện chuẩn bị lên xe, Giang Phi dừng chân lại nhỏ giọng nói: “Tôi nhất…nhất định không dám chạy nữa, cho nên tôi…tôi có thể trở về chung cư của mình hay không?”


Phó Huân vừa định chuẩn bị khom người vào xe, nghe được lời nói của Giang Phi sau lưng, một chân đặt lên xe liền thả lại trên đất, hắn xoay người nhìn Giang Phi đáy mắt tràn đầy khẩn cầu, ánh mắt lạnh lùng, dần dần tựa như đao phong.


Giang Phi càng nhìn càng sợ, cuối cùng không chờ Phó Huân mở miệng, cậu vội vàng sải bước về phía trước, khom người chui vào trong xe.
Lúc này Phó Huân mới hài lòng lên xe.


Trên đường trở về khách sạn, Phó Huân tựa hồ buồn ngủ liền dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, không biết có đúng là ngủ hay không, Giang Phi lặng lẽ nhìn cánh tay bị thương của Phó Huân, nghĩ đến mới vừa rồi ở trong bệnh viện y tá băng bó vẫn luôn dặn dò Phó Huân, để phòng vết thương bị nứt ra, cánh tay kia ngàn vạn lần không được làm động tác kịch liệt gì.


available on google playdownload on app store


Nếu là như vậy, trong lòng Giang Phi suy nghĩ, vậy cho dù cậu có trở về khách sạn cùng Phó Huân, Phó Huân cũng không thể làm gì với cậu được.


Nghĩ tới đây, Giang Phi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, tuy nói dưới tình huống tuyệt lộ cậu đã đón nhận cái hiệp nghị hèn hạ của Phó Huân, nhưng trong hai tháng này, có một số việc tránh được một lần thì cứ tránh là tốt nhất.


Trở lại khách sạn đã là hơn một giờ đêm, phòng nghỉ cho Tổng thống của Phó Huân đã được khách sạn sắp xếp người dọn dẹp sạch sẽ.


Giang Phi đi theo Phó Huân vào bên trong phòng, cậu thấy Phó Huân cởi áo khoác xuống liền vội vàng chủ động đưa tay tiếp áo khoác mà Phó Huân cởi xuống kia, xoay người treo lên móc áo, cũng khom người cầm một đôi dép đặt ở bên chân Phó Huân.


Giang Phi đứng lên, kéo cơ mặt trên mặt, cố gắng làm ra một nụ cười lấy lòng.
Phó Huân nhướng mày, cười nhạt nói: “Có giác ngộ, không tệ.”


Trong lòng Giang Phi âm thầm mắng một câu, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười so với hèn mọn còn hèn mọn hơn, cậu bây giờ chỉ có thể theo vui giận của Phó Huân mà làm việc, ít nhất phải bình an vô sự chịu đựng hết hai tháng này, nếu có hôm nào bị Phó Huân dưới cơn nóng giận đánh cho tàn phế thì chịu thiệt vẫn chính là cậu.


Phó Huân đi tới phòng ngủ, quẳng lại một câu cho Giang Phi sau lưng: “Đi tắm lần nữa đi.”
“Tắm…tắm sao? Tại sao…”
Phó Huân quay đầu nhìn chằm chằm Giang Phi, Giang Phi liền vội vàng cúi đầu, cắm đầu bước nhanh đi tới phòng tắm.


Vào phòng tắm, Giang Phi vẫn theo thói quen khóa trái cửa, đang khẩn trương nghĩ tắm xong Phó Huân định làm gì thì điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.


Giang Phi lấy điện thoại di động ra phát hiện là Diệp Phong Miên gọi tới, nhất thời càng thêm kinh hoảng, một giây sau nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó gửi một đoạn tin nhắn ngắn cho Diệp Phong Miên, nói rằng bên mình khó nghe điện thoại, chờ sau khi hết bận sẽ gọi lại cho anh.


Giây sau Diệp Phong Miên liền trả lời một câu: “Được, có khó khăn gì nhất định phải nói với anh, anh chờ điện thoại của em.”
Giang Phi đọc tin nhắn xong liền nhanh chóng xóa đi.


Giang Phi vội vã tắm xong, cậu cẩn thận cất chiến vòng ngọc mà Diệp Phong Miên tặng cậu đi, sau đó mặc áo choàng tắm chậm rãi đi tới phòng ngủ, lúc này Phó Huân cũng đã mặc áo ngủ dựa ở trên giường, chống một chân, đang cầm điện thoại đọc một chút tin tức liên quan tới Diệp Phong Miên ở trên mạng.


Thấy Giang Phi đi vào, Phó Huân liền để điện thoại xuống.


Giang Phi đứng ở đầu giường, chống lại ánh mắt nhìn thẳng mà quỷ dị của Phó Huân, tim đập thình thịch, hồi lâu mới yếu ớt mở miệng nói: “Y tá bảo…bảo Phó tổng ngài…ngài đừng vận động mạnh, để tránh vết thương rách…rách lần thứ hai.”


“Tôi hỏi cậu, cậu cùng với tên Diệp Phong Miên đó rốt cuộc có quan hệ thế nào?” Phó Huân âm lãnh nói.


Giang Phi không biết sự chú ý của Phó Huân tại sao bỗng nhiên đến trên người Diệp Phong Miên, lo lắng liên lụy người vô tội, Giang Phi vội vàng trả lời: “Hết thảy các chuyện này đều cùng anh ấy không…”
“Tôi chỉ hỏi quan hệ giữa cậu và hắn là thế nào?”


“Chỉ…chỉ là quan…quan hệ người thân a.” Giang Phi thấp giọng nói: “Trước tôi không…không có nơi để đi, vừa vặn gặp phải anh ấy, sau đó liền xin anh ấy giúp đỡ, anh ấy nhìn quan hệ anh em họ với… với tôi mới…mới ra tay giúp tôi một cái.”


Ánh mắt Phó Huân hơi trầm xuống: “Nga? Các ngươi ở cùng chỗ nhiều ngày như vậy, không ngủ chung một chỗ sao?”


Giang Phi cuối cùng cũng hiểu ý của Phó Huân, vội vàng nói: “Không có không có, Phó tổng ngài hiểu lầm rồi, tôi cùng Phong…Diệp Phong Miên không có cái gì cả, vả lại lần này là lần đầu tiên tôi cùng anh ấy gặp mặt qua nhiều năm, liền mới chỉ quen thân mà thôi, anh ấy phải đi hải đảo nghỉ phép thả lỏng, tôi…tôi khi đó sợ Phó tổng ngài bắt, cho nên mới xin Diệp Phong Miên mang tôi xuất ngoại theo, nói cho cùng cũng là tôi lợi dụng Diệp Phong Miên, Phó tổng không tin có thể phái người đi thăm dò, nếu tôi có một câu nói láo…” Giang Phi giơ tay lên: “Liền để tôi ch.ết không được tử tế.”


Phó Huân nhìn bộ dáng nghiêm trang phát thề độc của Giang Phi, trong lòng cười nhạo một tiếng, hắn ngoắc ngoắc tay về phía Giang Phi, chậm rãi nói: “Cởi sạch sẽ, đi lên giường.”
Giang Phi nắm lấy áo choàng tắm trên người, sắc mặt tái nhợt run rẩy cười nói: “Y tá bảo…bảo anh không thể…”


“Tôi bảo cậu đi lên!”
Thanh âm Phó Huân trầm xuống, Giang Phi bị dọa lập tức lên giường, sau đó nhấp môi, ủy khuất đỏ mắt, chậm rãi cởi bỏ toàn bộ vật che đậy trên người.


Giang Phi mặc dù gầy yếu, nhưng tỷ lệ thân thể rất tốt, trong đám nam nhân không tính là xuất chúng, nhưng về mặt thân thể mà nói thì đôi chân dài mảnh khảnh kia hết sức bắt mắt, lại thêm khuôn mặt thanh tú chọc người ta thương yêu…Phó Huân tình cờ cũng nghĩ, nếu như Giang Phi là nữ nhân, ở chỗ hắn ít nhất có thể duy trì thời gian đảm bảo chất lượng hai ba tháng, đáng tiếc lại là một nam nhân bằng phẳng nhàm chán, tính cách còn hồ đồ, duy trì hết sức cũng chỉ đủ để hắn chơi một tháng liền chán mà thôi…


Phó Huân mở rộng áo ngủ trước người, lộ ra thân thể cường tráng, Giang Phi nhanh chóng nghiêng đầu qua…Tên súc sinh này lại không mặc cái gì bên trong.
Nụ cười bên môi Phó Huân càng tà ác, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt phồng đến đỏ bừng của Giang Phi, vỗ bắp đùi một cái, ra lệnh: “Ngồi xuống.”


“Y…y tá nói anh không thể…”
“Tôi nghe lời y tá, sẽ không vận động mạnh.” Phó Huân cười âm hiểm: “Cho nên tôi muốn cậu tới ngồi lên, tự mình động.” Giang Phi ngây người như phỗng…






Truyện liên quan