Quyển 1 - Chương 116: Phế vật không được điểm nào!

Sau khi Phó Huân đi, Giang Phi cũng thẳng thắn tất cả với Diệp Phong Miên.
Diệp Phong Miên bồi Giang Phi ngồi trên ghế salon, anh nắm lấy tay Giang Phi, sắc mặt ôn hòa, giống như một người lắng nghe kiên nhẫn ôn nhu, làm Giang Phi trong quá trình chậm rãi kể rõ, không có bất kỳ cảm giác áp lực nào trong lòng.


Giang Phi nói với Diệp Phong Miên, Phó Huân chính là con nuôi mà Giang gia mười mấy năm trước dẫn về, khi cha mình đón con riêng là Phó Nam, nhân tiện dẫn về theo tên thiếu niên không thích nói chuyện đó.


Năm đó Phó Huân sống ở Giang gia bốn năm, rồi được cha ruột mình phái người tới đón đi, sau mười năm cơ hồ cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Giang gia, cho đến mấy tháng trước, cậu trong lúc làm thêm làm phục vụ trong buổi dạ tiệc từ thiện được cử hành ở khách sạn Phúc Yên, mới tình cờ chạm mặt với Phó huân.


Giang Phi nói như vậy, cũng làm trong đầu Diệp Phong Miên lật lại một chút ký ức mơ hồ, năm đó khi Giang gia còn chưa suy sụp, Giang gia cùng Diệp gia thường xuyên qua lại, anh có nghe được từ chỗ cha mẹ rằng Giang Hải Tông đón hai đứa bé trai về Giang gia, thời điểm ở bên cạnh Giang Phi, cũng thường xuyên nghe được đủ loại than phiền của Giang Phi đối với hai anh em nhà kia.


Trong ấn tượng, Diệp Phong Miên nhớ mình đã từng gặp hai anh em trai không cùng huyết thống với Giang Phi kia mấy lần, chỉ nhớ một người trong đó là một thiếu niên không lớn hơn anh là bao, nói năng thận trọng, tính cách lầm lì kiêu ngạo bướng bỉnh, còn một đứa bé trai nhỏ tuổi hơn, nhìn nội liễm nhát gan, bất quá khi đó bởi vì Giang Phi bài xích với hai anh em kia nên Diệp Phong Miên cũng chưa từng tận lực đi tìm hiểu về bọn họ, cho nên từng năm qua đi, đừng nói bộ dáng của hai người kia, ngay cả tên anh cũng sắp quên mất rồi.


Chỉ là không nghĩ tới, thiếu niên lạnh nhạt ít nói năm đó, sau mười năm rời khỏi Giang gia, lại thành nhân vật quyền thế bậc này.


available on google playdownload on app store


Kỳ thực liên quan tới hai người con nuôi bên ngoài của Giang gia, Diệp Phong Miên ấn tượng sâu sắc nhất, chính là năm đó đột nhiên có một ngày nghe mẹ nói, cái đứa bé trai nhỏ tuổi hơn Giang Phi đó đã ch.ết, không ngờ rằng lại nhảy sông tự sát…


“Phó Nam ở trong lòng Phó Huân, là sự tồn tại cực kỳ quan trọng…”Giang Phi thấp giọng nói: “Hắn vẫn cho rằng Phó Nam là bị em bức tử, vô luận em giải thích thế nào, hắn cũng không tin.”
Sắc mặt Diệp Phong Miên phức tạp: “Hắn lại coi em thành hung thủ hại ch.ết em trai hắn…”


Giang Phi mắt đẫm lệ gật đầu một cái, phần tội danh không có chứng cớ này khiến cậu từ khi gặp lại Phó Huân liền chịu hết mọi ủy khuất.


“Còn có cái ch.ết của mẹ nuôi hắn, em căn bản không biết hắn tr.a ra được thế nào, hắn nhận định là mẹ em hại ch.ết mẹ nuôi của hắn, nhưng bởi vì mẹ em mất trí nên hắn liền tính món nợ này lên đầu em…”


Giang Phi giơ tay lên dụi mắt một cái, ủy khuất trong lòng khiến lục phủ ngũ tạng cậu quặn đau, giờ khắc này nước mắt tựa hồ làm sao cũng không lau sạch nổi, cậu thút thít thấp giọng nói: “Trước khi hắn xuất hiện, em…em không phải là tên hai bàn tay trắng, những năm này em đã rất cố gắng vẽ tranh, em còn trả hết nợ trong nhà, còn mua một nhà để cha mẹ dưỡng lão, trong tay cũng có tiền tiết kiệm, thế nhưng…thế nhưng sau đó đều bị hắn lừa sạch mất, em…ngay cả nhà em cũng mất rồi…”


Nói xong lời cuối cùng, Giang Phi che mặt khóc lóc: “Hắn lúc ấy đối rất tốt với em, em cho là hắn coi em là người thân mà đối đãi, cho nên thời điểm hắn khó khăn liền bán nhà cùng mượn tiền giúp hắn, nhưng là…nhưng là cuối cùng mới phát hiện, đây chỉ là hắn đang diễn trò, mục đích duy nhất chính là để lừa sạch toàn bộ của em…em quá ngu xuẩn, em…em quá ngu xuẩn…”


Diệp Phong Miên nhìn Giang Phi khóc lóc, lòng như bị loạn đao xuyên qua, đau đớn khôn nguôi, anh ôm Giang Phi vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Em không ngốc, là Phó Huân hắn quá ác độc…”


Giang Phi tựa đầu vào trong ngực Diệp Phong Miên không ngừng thút thít, tiếp tục nói: “Em căn bản không đấu lại hắn, cũng sợ bị hắn tổn thương, cho nên mới…mới có thể…Phong ca anh tin tưởng em, em thật sự không phải tự nguyện, hắn thậm chí còn dùng anh để uy hϊế͙p͙ em, ban đầu em đã quyết định cách xa hắn xuất ngoại du lịch cùng anh, nhưng hắn lại dùng sự nghiệp của anh để uy hϊế͙p͙ em, em…em sợ, em không muốn liên lụy đến anh, em tình nguyện liên tục bị hắn hành hạ, cũng không muốn người quan trọng bên cạnh bởi vì em mà bị hắn làm tổn thương…”


“Em sớm nên nói những chuyện này với anh.” Diệp Phong Miên lấy tay lau nước mắt trên mặt Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Coi như đánh cược sự nghiệp của anh thì thế nào, chẳng lẽ em cảm thấy ở trong lòng anh, em còn không quan trọng bằng sự nghiệp anh sao? Nếu như không ở vòng giải trí nữa, anh có thể đi buôn bán, nếu như buôn bán cũng bị hắn cản trở, vậy anh liền đi du lịch giết thời gian, anh không tin hắn theo dõi anh năm năm mười năm không thả, anh ở vòng giải trí nhiều năm như vậy, kỳ thực sớm đã kiếm đủ tiền tiêu xài cho cả đời này, ai cũng không trói buộc được anh…”


Một phen này của Diệp Phong Miên, khiến chuyện Giang Phi luôn lo lắng trong lòng được thông suốt, biến mất hơn nửa, cậu ngẩng đầu lên ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Phong Miên: “Phong ca, anh…anh thật sự nghĩ như vậy sao? Thế nhưng…thế nhưng có lẽ anh sẽ mất đi rất…rất nhiều thứ…”


Diệp Phong Miên ôn nhu cười cười: “Nhưng anh lại nhận được em a, có được tất có mất, có mất tất có được, huống chi thứ anh lấy được, nếu so với mất đi còn trân quý hơn nhiều.”
“Phong ca…”’


Diệp Phong Miên vuốt ve khuôn mặt Giang Phi, tiếp tục ôn hòa nói: “Tiểu Phi, em nghe, tình yêu của Diệp Phong Miên anh dành cho em sẽ không do dự lưỡng lự, cũng sẽ không bởi vì bất kỳ uy hϊế͙p͙ nào mà dừng bước không tiến lên, anh chỉ biết dùng hết khả năng, không giữ lại chút gì để đến gần được em, cũng sẽ làm em không còn chút băn khoăn nào để yêu anh…”


Mắt thấy Giang Phi sắp rơi nước mắt, Diệp Phong Miên liền cười cười xoa xoa mái tóc của Giang Phi.
Giang Phi bỗng nhiên đưa tay ôm lấy eo Diệp Phong Miên, cả người nằm trong lồng ngực Diệp Phong Miên khóc rống.


Mấy tháng này, trải qua tuyệt vọng cùng hy vọng lặp đi lặp lại, ủy khuất, ẩn nhẫn, sợ hãi và hèn mọn của Giang Phi toàn bộ đều hóa thành nước mắt, trào ra.


Diệp Phong Miên vuốt ve mái tóc của Giang Phi, mặc cho Giang Phi phóng thích ở trong ngực mình, anh có thể tưởng tượng được thời gian dài tới nay, Giang Phi sống dưới sự uy hϊế͙p͙ của Phó Huân, có bao nhiêu kiềm chế.
Qua hồi lâu, Giang Phi mới từ trong cơn run rẩy thút thít chậm rãi định thần.


Diệp Phong Miên thấy Giang Phi giống như đã bình tĩnh lại, lúc này mới tiếp tục nói: “Tiểu Phi, mới vừa rồi em nói phòng của em đã bị bán, sáng mai chuẩn bị phải dọn ra ngoài, không thì giống như lúc trước, trước em tạm thời ở chỗ của anh đi…”


“Không cần Phong ca, em đã thuê phòng ở bên ngoài rồi.” Giang Phi nói: “Em định tiếp theo sẽ từ chức công việc phụ tá, ở trong phòng thuê nhỏ dốc lòng sáng tác hai tháng, Phong ca cũng nghiêm túc quay phim đi…”
“Anh chỉ là lo lắng Phó Huân sẽ tìm em.” Diệp Phong Miên lo lắng nói.


Giang Phi lộ ra một nụ cười khổ sở: “Nếu như hắn muốn tìm em, em trú ở chỗ nào cũng vô dụng, hơn nữa em còn phải thường xuyên đến thăm mẹ em…Bất quá em bây giờ đã không sợ hắn, em giống như Phong ca vậy, nguyện vì phần tình cảm mình mong muốn kia, dùng hết toàn lực loại bỏ mọi khó khăn…”


Nói đến đây, Giang Phi liền nghĩ tới lời nói của Phó Huân khi rời khỏi phòng trọ, cậu cau mày, yên lặng một hồi lại nói: “Có lẽ…Có lẽ hắn sẽ giống như lời chính hắn nói, sẽ không lại tới tìm em gây phiền phức nữa, hắn nói hắn ngán em rồi, bảo em cút càng xa càng tốt, chắc là không muốn nhìn thấy em nữa.”


Diệp Phong Miên như có điều suy nghĩ gật đầu một cái: “Ừ, đúng vậy, chúng ta không nên quá bi quan, bất kể chuyện về sau phát triển thế nào, chúng ta đều có đường lui, cho nên đừng lo lắng quá nhiều.”


Giang Phi thở phào một cái, ánh mặt cậu chân thành nhìn Diệp Phong Miên, vẻ mặt thành thật nói: “Phong ca, cảm ơn anh.”
Diệp Phong Miên bật cười: “Cùng bạn trai còn cảm ơn cái gì, anh chỉ hy vọng em đừng có áp lực cái gì trong lòng, chuyện đã qua thì để nó qua đi, hết thảy bắt đầu lại từ một giây này.”


Diệp Phong Miên đang chuẩn bị cùng Giang Phi tiếp tục ăn tối, điện thoại di động đột nhên vang lên, Giang Phi trong lúc vô tình thấy được tên hiển thị người gọi trên điện thoại của Diệp Phong Miên, là người đại diện của anh.


“…Bây giờ sao…Nhưng bên tôi tạm thời có chuyện không đi được, bằng không minh…”
“Phong ca đến ngay đi, bên em không sao đâu, đừng làm lỡ việc.”Giang Phi ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Em…em cũng muốn yên lặng một mình một chút.”


Thật ra thì đột nhiên thẳng thắn tất cả với Diệp Phong Miên, giờ phút này đối mặt với Diệp Phong Miên, sâu trong nội tâm của Giang Phi vẫn có một chút tự ti, mặc dù có sự an ủi cùng ủng hộ của Diệp Phong Miên, cậu không tới mức không dám ngẩng đầu, nhưng giờ khắc này cậu đích xác cần yên lặng một mình để tiêu hóa cùng điều hòa cảm xúc.


Bữa ăn Tây tối nay, cậu đã sớm mất hứng thưởng thức.
Sắc mặt Diệp Phong Miên phức tạp nhìn Giang Phi, tựa hộ có thể hiểu được tâm tình của Giang Phi giờ phút này, sau một lát yên lặng liền hướng điện thoại di động nói: “Được rồi, một tiếng sau tôi đến.”


Diệp Phong Miên cúp điện thọai rồi liền bất đắc dĩ cười nói: “ Hợp đồng thương vụ gặp một vài vấn đề nhỏ, người đại diện muốn cùng anh trực tiếp xác nhận một chút.”
“Vậy mau đi đi.” Giang Phi nói: “Ngày mai anh còn phải chạy tới tổ phim quay phim, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút.”


Diệp Phong Miên khẽ ‘ừ’ một tiếng, sau đó nghiêng người hôn một cái lên khóe miệng của Diệp Phong Miên, ôn nhu thấp giọng nói: “Gặp bất cứ phiền phức gì liền lập tức gọi điện thoại cho anh, anh vĩnh viễn ở bên cạnh em…”
Giang Phi ngoan ngoãn gật đầu.


“Chờ anh quay xong bộ phim này, chúng ta liền đi nghỉ phép ngay.” Diệp Phong Miên nhẹ giọng nói: “Anh không thể chờ được muốn mỗi ngày dành toàn bộ thời gian cho em, Tiểu Phi, anh yêu em…”
Vành mắt Giang Phi lại bắt đầu không chịu thua kém ửng đỏ: “Em cũng yêu anh Phong ca, trước đây rất lâu đã bắt đầu rồi…”


======================
Phó Huân tắm rửa ở khách sạn xong, liền thấy được tin nhắn của thủ hạ gửi tới, biết Diệp Phong Miên không lâu sau khi hắn rời đi cũng đã rời khỏi chung cư của Giang Phi.
Nói cách khác Diệp Phong Miên đã thành công bị điều đi, không ở lại qua đêm ở nơi của Giang Phi.


Phó Huân để điện thoại di động xuống, khóe miệng nâng lên một nụ cười tàn lạnh…Hết thảy, mới chỉ vừa bắt đầu!
Hắn muốn hai tên nam nhân này, vì lừa dối cùng xúc phạm Phó Huân hắn mà trả giá thê thảm!


Tối nay Phó Huân kêu Giản Húc tới cùng, thời điểm Giản Húc nhận được điện thoại liền mừng rỡ không thôi, hắn cảm giác bảo dưỡng mình làm cả nửa ngày hôm nay, cuối cùng cũng có chút giá trị.


Giản Húc tới khách sạn trước Phó Huân, sau khi tắm xong liền đi chân trần mặc áo choàng tắm nằm sấp ở trên giường chơi điện thoại chờ Phó Huân.


Sau khi tắm xong Phó Huân đứng ở bên mép giường, nhìn Giản Húc ngũ quan tinh xảo, đẹp cả da dẻ lẫn dáng người, bỗng nhiên đối với Giang Phi chợt lóe lên trong đầu nổi lên chán ghét nồng đậm.


Hồi tưởng lại bộ dáng khẩn trương vụng về của Giang Phi mỗi lần trên giường kia, Phó Huân đều cảm thấy yêu cầu mình đối với bạn giường bị kéo xuống mấy cấp bậc.


Tên ngu xuẩn kia, một chút kỹ xảo trên phương diện tình ái, cho dù có truyền bá cho cậu bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn ngốc nghếch như heo vậy, mỗi lần chỉ biết nằm ở trên giường gắng gượng thân thể phát run cầu xin tha thứ, không một lần chân chính chủ động làm hắn thoải mái…


Bây giờ nghĩ lại, cậu đích đích xác xác chính là không được điểm nào!
Phế vật! Phế vật từ đầu đến chân!
(Huynh: Mặc dù chỉ có thể yêu Phong ca một đêm cuối cùng lần nữa, nhưng Phong ca đã thành công thăng cấp thành nam nhân tốt NO.1 trong lòng yêm~Hảo ca ca, tiếp theo xin lỗi)






Truyện liên quan