Quyển 1 - Chương 130: Kết thúc!

“Tôi muốn cậu một mực đi theo tôi, cho đến khi tôi chán mới ngừng, cái này có làm khó cậu không?” Phó Huân ung dung hỏi: “Nếu khó dễ, hiện tại cứ việc nói thẳng, sau này đổi ý cũng vô dụng.”


Hai tay Giang Phi tựa như móng vuốt chim ưng bóp lấy bắp đùi mình, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Không…không gây khó dễ, là tôi tự nguyện, tự nguyện bồi…bồi Phó tổng.”


Phó Huân đổi sang tư thế thoải mái hơn dựa vào ghế salon, tiếp tục nói: “Nếu cậu đã nói như vậy, cũng phát thề độc rồi, vậy tôi liền cho cậu thêm một cơ hội, nhưng cậu nhớ, đây là lần cuối cùng, nếu tái phạm, tôi không thể kiên nhẫn nữa.”


Giang Phi nhìn xuống mặt đất: “Cảm ơn Phó tổng…”
“Tốt lắm, tiếp theo tôi muốn hỏi cậu mấy vấn đề, cậu thành thật trả lời.” Phó Huân âm lãnh nói: “Cậu làm với Diệp Phong Miên mấy lần rồi? Theo thứ tự là lúc nào.”
Sắc mặt Giang Phi cứng đờ, ngẩng đầu lên bất an nhìn Phó Huân.


Giang Phi không hiểu sau khi mình đã thỏa hiệp rồi, Phó Huân còn ôm tâm tính gì mà hỏi cái vấn đề này, qua loa rồi lại tìm hiểu kỹ, đây là định thanh toán nợ cũ với mình sao?
“Cậu tốt nhất đừng nói láo chữ nào.” Phó Huân trầm giọng nói.


“Một…một lần.” Giang Phi thấp giọng trả lời: “Trước đó mấy ngày, buổi tối trước khi Diệp Phong Miên xuất ngoại.”
Hai mắt Phó Huân híp lại: “Nga? Chỉ lần này? Ở đâu?”
“Chỉ lần đó.” Sắc mặt Giang Phi khó coi nói: “Ở…ở trong phòng trọ tôi mới thuê.”


available on google playdownload on app store


Khóe miệng Phó Huân nhếch lên một nụ cười không thể quan sát: “Ừ, rất tốt, cậu đứng lên đi.”
Giang Phi rất bất ngờ khi Phó Huân nghe chính mình nói những lời này còn có thể bình tĩnh như vậy, với cơn tức giận của hắn đối với Diệp Phong Miên, ít nhất cũng phải chế giễu mình đôi câu mới đúng.


Giang Phi chậm rãi đứng lên, lúc này Phó Huân chỉ tay về phía phòng tắm, lãnh đạm nói: “Đi tắm sạch sẽ.”
Huyết sắc trên mặt Giang Phi rút sạch, cậu nhìn Phó Huân, thận trọng hỏi: “Vậy…vậy anh có thể bỏ qua cho Diệp…”


“Tôi sẽ căn cứ vào biểu hiện tối nay của cậu để đưa ra quyết định cuối cùng.” Phó Huân lạnh lùng nói: “Nhưng tối nay cậu, tốt nhất đừng ở trước mặt tôi nhắc tới nam nhân kia nửa chữ.”
Giang Phi cúi thấp đầu, xoay người đi về phía phòng tắm.
“Không cho phép khóa cửa.”


Sau lưng truyền tới mệnh lệnh lạnh lùng của Phó Huân, bóng lưng Giang Phi cứng đờ, ‘ừ’ một tiếng thật thấp.


Tắm được một nửa thì Phó Huân đẩy cửa phòng tắm đi vào, tuy cái này nằm trong dự liệu của Giang Phi nhưng Giang Phi vẫn cảm thấy rợn cả tóc gáy, đặc biệt khi nhìn đến Phó Huân đang nhanh chóng cởi quần áo xuống, lộ ra một thân cơ bắp mạnh mẽ cường tráng, ký ức bị Phó Huân cường bạo xâm hại kia trong nháy mắt lại như thủy triều nhấn chìm đại não Giang Phi.


Mặc dù đã hoàn toàn nhận mệnh, nhưng trong lòng, Giang Phi vẫn như cũ khó mà khiến mình ch.ết lặng chịu đựng sự xâm hại của Phó Huân.


Hơi nóng tràn ngập bên trong phòng tắm nhưng vẫn như cũ không che giấu được dấu vết nhếch nhác trải trên người Giang Phi, Phó Huân nhìn chằm chằm một hồi, đáy mắt hiện lên từng trận tiếu ý: “Một thân này chính là Diệp Phong Miên trước khi xuất ngoại để lại?”


Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Phó Huân, Giang Phi hơi nghiêng người, một tay nắm lấy vai của một cánh tay khác, khẽ cúi đầu nhỏ giọng ‘ừ’ một tiếng.


“Sao lại cảm giác sở thích của hắn giống tôi vậy.” Phó Huân âm hiểm cười một tiếng, có thâm ý khác hỏi: “Vậy cậu thích thô bạo của hắn, hay là của tôi.”


Giang Phi không nghĩ tới Phó Huân thấy dấu vết trên người mình sẽ có phản ứng này, nhưng cũng không suy nghĩ kỹ, cậu nhanh chóng trả lời: “Thích…Phó tổng…”
Biết Giang Phi hiện tại là bị tình thế cưỡng bách mới nghênh hợp với mình, nhưng nghe Giang Phi nói như vậy, Phó Huân vẫn thấy cực kỳ thỏa mãn.


Phó Huân chậm rãi đến gần Giang Phi, sao đó híp mắt cười nói: “Xoay người lại, cởi giúp tôi.”


Giang Phi chậm rãi xoay người, cúi đầu không nhìn mặt Phó Huân, hai tay cởi đai lưng bên hông Phó Huân, ánh mắt Phó Huân buông xuống trên mặt Giang Phi, hàng mi tựa như quạt lá khẽ run, gò má trắng nõn bên cạnh bị hơi nóng bốc lên làm cho đỏ ửng. Giống như có sương mù đi vào trong ánh mắt, con ngươi dập dờn những đợt sóng yêu kiều, Phó Huân thấy mà lòng ngứa ngáy khó nhịn.


Bầu không khí vô hình trở nên nhu hòa, ít nhất ở trong mắt Phó Huân là như vậy, giờ phút này Giang Phi trong mắt hắn, ngoan thuận, ôn nhu, giống như dòng nước trong trẻo từng chút xông vào kẽ hở trong lòng hắn.
Phó Huân giơ tay lên vuốt ve má trái tối nay bị đánh của Giang Phi, Giang Phi đau theo bản năng run người một cái.


“Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không động thủ.” Phó Huân nói: “Ngược lại, tôi chỉ biết dùng quả đấm giảng đạo, hiểu không?”
Hối lâu, trong miệng Giang Phi mới chật vật khạc ra một chữ ‘Hiểu’.


“Tôi sẽ lại cho người tìm phòng trọ cho cậu, cậu dọn vào.” Phó Huân chậm rãi nói: “Trừ tôi ra, tôi không muốn bất kỳ ai biết chỗ ở của cậu, cậu thích vẽ tranh thì cứ tiếp tục vẽ, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi, cậu muốn sống thế nào cũng đều có thể, nói về cậu hẳn biết ranh giới cuối cùng của tôi là cái gì…”


Giang Phi yên lặng gật đầu một cái.
“Cậu muốn nói cái gì thì nói ngay bây giờ, hiện tại tâm trạng tôi không tệ, có lẽ đáp ứng được mấy yêu cầu có thể miễn cưỡng chấp nhận.”


Giang Phi thấp giọng nói: “Tôi…tôi cái gì cũng đều nguyện ý chịu đựng, đừng tổn thương cha mẹ tôi có được không, tôi…tôi chỉ muốn bọn họ có thể an hưởng tuổi già, van cầu…”


Phó Huân vuốt ve mái tóc của Giang Phi, cười âm hiểm: “Cái này đều ở biểu hiện của cậu, cậu nghe lời, bọn họ liền không có việc gì, nếu cậu không nghe lời…”
“Tôi nghe lời.” Giang Phi nhanh chóng nói: “Cái gì tôi cũng nghe lời.”


Phó Huân hài lòng cười cười: “Đúng, chính là như vậy, có bỏ ra mới có hồi báo, biểu hiện của cậu có thể khiến tôi hài lòng, tôi liền có thể để cậu sống tự tại, tỷ như tối nay…”


Phó Huân hơi cúi đầu, tựa như rắn độc lè lưỡi bên tai Giang Phi thấp giọng tiếp tục nói: “Tôi muốn chơi chút kích thích…”
Thân thể Giang Phi cương lãnh, hồi lâu, cổ họng khô khốc mới bật ra một chữ: “Được.”
===============================


Rạng ba giờ sáng, kết thúc trận thỏa thích cuối cùng, Phó Huân thở hổn hển nằm trên người Giang Phi, chiếm đoạt cái nhiệt độ mất hồn kia một hồi lâu.
“Tối nay biểu hiện không tệ.” Phó Huân cười khẽ, hôn một cái lên Giang Phi đang chảy mồ hôi đầm đìa, qua một lúc lâu mới rút ra.


Bởi vì uy hϊế͙p͙ của Phó Huân, Giang Phi từ đầu đến cuối đều kéo căng thần kinh duy trì ý thức, trên cổ tay có mấy dấu răng bị cắn đến chảy máu, dùng mấy cái này để khiến mình thanh tỉnh chống đỡ mấy canh giờ, đạt tới ‘sự hài lòng’ mà Phó Huân muốn.


Giang Phi nửa trợn tròn mắt, thân thể tê liệt không nhúc nhích giống như bị nghiền nát ở trên giường, cậu yếu ớt nhìn ngọn đèn bàn bên giường, đại não một mảnh trống rỗng, tựa như ngay cả khóc cũng khó rơi xuống một giọt lệ.


Phó Huân xoay mình ngồi ở mép giường, khoác áo ngủ lên người, sau đó từ trong bao thuốc lá trên tủ đầu giường mò ra một điếu thuốc đốt lên.


Hút thuốc rồi, Phó Huân đi dép vào, sau đó cầm điện thoại di động bên giường lên, đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất, vừa cúi đầu trượt ấn cái gì đó trên màn hình điện thoại di động.


Tựa hồ bấm một cuộc điện thoại, Phó Huân đứng trước cửa sổ sát đất, để điện thoại di động ở bên tai. “Không phải tiếp tục dây dưa nữa.” Phó Huân nhàn nhạt nói với bên đầu điện thoại kia: “Cứ để bọn chúng làm đi.”






Truyện liên quan