Quyển 1 - Chương 138: Vô lực!
Mấy phút sau, Giang Phi không nhúc nhích, thương tích khắp người nằm ở bên chân Phó Huân, toàn thân chỉ còn lại ngón tay vẫn còn vô ý thức động đậy.
Phó Huân để mũi chân lên đầu Giang Phi, nói: “Đứng lên.”
Qua một lúc lâu, Giang Phi mới tựa như khôi phục chút ý thức đứng dậy, hai tay chống đất định bò dậy lần nữa, nhưng bởi vì quả thực bị thương nặng nên người mới vừa dậy được một chút lại nằm trở về.
Phó Huân âm hiểm cười một tiếng: “Cậu như vậy rồi sao còn báo thù được cho Diệp Phong Miên?”
Một lát sau, Giang Phi liền đưa tay bắt lấy mắt cá chân của Phó Huân.
Phó Huân thấy Giang Phi động hai vai, chậm rãi đến gần chân mình, nhất thời cho là Giang Phi định nắm lấy quần mình đứng lên lần nữa, bèn mặc cho Giang Phi di chuyển, định bụng sau khi Giang Phi đứng dậy liền cho cậu thêm một kích nữa, thẳng đến khi cậu buông bỏ việc công kích mình mới thôi.
Kết quả khiến Phó Huân không nghĩ tới, Giang Phi căn bản không định đứng lên mà sau khi đầu dịch được đến bên chân hắn, Giang Phi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, há miệng dùng sức cắn mắt cá chân Phó Huân.
Một phát cắn này, Giang Phi giống như dùng hết toàn lực.
“Thao!”
Phó Huân không tiếc mắng một tiếng, hung hăng đá một cước lên người Giang Phi.
Giang Phi buông lỏng miệng, rồi sau đó hoàn toàn bất động nằm trên đất.
Phó Huân dùng chân đá đá Giang Phi, phát hiện người đã ngất liền khom người bắt lấy cánh tay Giang Phi, đem Giang Phi bên mép bàn kéo vào phòng ngủ tới bên trong phòng tắm, sau đó hướng đầu vòi hoa sen về phía mặt Giang Phi, cũng vặn nước lạnh ra.
Một lát sau, Giang Phi chậm rãi mở hai mắt, nhưng cả người vẫn không nhúc nhích tựa như mất hồn vậy, cặp mắt nửa mở không biết tập trung ở nơi nào.
Phó Huân khóa nước lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Giang Phi trên đất: “Vẫn tiếp tục sao?”
“Ngươi giết ta đi…” Hơi thở Giang Phi mong manh.
“Giết cậu?” Phó Huân giống như nghe được cái gì liền cười nhạo: “Giết cậu chỉ là vui thú trong nháy mắt, cứ giữ lại luyện tay như vậy không phải tốt hơn sao.”
Giang Phi không đáp, chỉ chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Vô luận Phó Huân nói gì đi nữa, Giang Phi đều không có phản ứng, sau đó Phó Huân lại đem Giang Phi kéo thẳng đến bên mép giường.
Giang Phi vết thương chồng chất, cả người ướt đẫm, nếu như không phải thân thể bởi vì hô hấp mà hơi phập phồng thì cả người hiện tại nhìn qua thật sự tựa như đã ch.ết đi.
“Mùi vị người mình yêu vô cùng rời khỏi, rất thống khổ phải không?” Thanh âm âm tiếu của Phó Huân mang theo một cỗ hận ý: “Rất muốn giết tôi phải không?”
Thân thể Giang Phi giật giật, mấy giây sau lại bắt đầu muốn bò dậy, cuối cùng tay Giang Phi cũng bám được vào giường, chân dùng toàn lực mới dậy được người ngồi tựa vào mép giường.
“Chỉ cần ta…sống một ngày…” Giang Phi ngước mắt, yếu ớt nhưng lạnh như băng nhìn Phó Huân: “Liền nhất định…nghĩ đủ mọi cách, lấy mạng…của ngươi…”
“Có thể.” Phó Huân nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ cho cậu sống, chỉ cần cậu muốn, từ nay về sau mỗi ngày cậu đều có thể giống như bây giờ.”
Giang Phi không khẩu chiến của Phó Huân nữa, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, hai hàng nước mắt từ khóe mắt không tiếng động rơi xuống.
Phó Huân ngồi xổm xuống trước người Giang Phi, hắn đưa tay bắt lấy cằm Giang Phi, cưỡng ép nâng mặt cậu lên.
“Ban đầu bức tử Phó Nam, cậu có nghĩ tới ngày này không?” Phó Huân híp mắt cười nói: “ Thống khổ khi mất đi người mình cực kỳ yêu thương, Giang Phi cậu rốt cuộc cũng cảm nhận được.”
Giang Phi động khóe miệng, châm chọc cười một tiếng, sau đó thấp giọng nói: “Người nên chịu trách nhiệm về cái ch.ết của Phó Nam nhất, không phải là ngươi sao, năm đó nếu ngươi mang cậu ta đi cùng, hoặc…hoặc là ngươi nửa đường quay lại nhìn cậu ta một cái, cậu ta cũng sẽ không đến nỗi uất ức tự sát…Ngươi đem món nợ này…tính lên đầu Giang gia, không phải là muốn…phủi sạch trách nhiệm của mình sao?”
Ánh mắt Phó Huân từ từ biến thành hung tàn, nhưng lại cười quỷ dị đứng lên: “Được, nói tiếp.”
“Là ngươi hại ch.ết Phó Nam, ta chỉ là dê thế tội…thay ngươi trốn bỏ trách nhiệm mà thôi.” Giang Phi không sợ hãi chút nào nhìn vào đáy mắt Phó Huân đang dần dần tràn đầy tia máu, tiếp tục cười nhẹ nói: “Thời điểm ngươi làm với ta, còn gọi tên Phó Nam, không nghĩ tới ngươi đối với Phó Nam…còn là như vậy…tâm tư xấu xa…rất muốn Phó Nam phải không, vậy thì xuống đất mà tìm cậu ta đi, đem tâm tư của ngươi dành cho cậu ta…nói với cậu ta, để cậu ta biết cái người anh cả này…có bao nhiêu khiến người ta nôn mửa…”
Sắc mặt Phó Huân lạnh đến đáng sợ, ánh mắt nhìn Giang Phi trở nên âm u cực kỳ.
Mấy giây sau, Phó Huân cười nhẹ một tiếng, hắn vừa cởi cúc áo trước ngực, vừa chậm rãi nó: “Tôi chợt nhớ tới một chuyện, cậu nói Giang Hải Tông lão ta ở trong ngục có thể đột nhiên có một ngày ‘bạo bệnh bỏ mạng’ hay không?”
Sắc mặt Giang Phi ngẩn ra, vẻ mặt tựa như sắp nứt ra vậy.
Phó Huân cởi áo xuống ném sang một bên, sau đó lại cởi đai lưng, tiếp tục ung dung nói: “Còn cả cái nữ nhân mất thần trí kia nữa, nghe nói tựa hồ sắp tới lúc phẫu thuật rồi, cậu nói xem phẫu thuật sẽ không xảy ra cái ‘bất ngờ’ gì khiến bà ta cuối cùng ch.ết ở trên bàn mổ chứ?”
Ý chí Giang Phi ầm ầm sụp đổ, cậu thậm chí quên mất một thân đang đau đớn, dữ tợn điên cuồng đánh về phía Phó Huân.
“Tên súc sinh nhà ngươi! Ngươi ch.ết không được tử tế! ch.ết không được tử tế!”
Giang Phi khóc lóc tức giận mắng, cả người giống như bị điên rồi.
Phó Huân dễ như trở bàn tay túm lấy mái tóc ngắn của Giang Phi, chế trụ tất cả công kích của Giang Phi, rồi sau đó húc một bên gối vào bụng Giang Phi, khiến toàn thân hiện tại đã mất lực của Giang Phi phải quỳ xuống, cũng chậm rãi ngã xuống bên chân Phó Huân.
“Cậu không phải nói rất nhiều sao?” Một chân Phó Huân trực tiếp giẫm lên cánh tay phải của Giang Phi, dùng đế giày cứng rắn gắt gao nghiền ở trên sàn nhà, gầm nhẹ nói: “Nói đi!!”
Giang Phi đã đau không nói nên lời!
Cuối cùng, Giang Phi bị Phó Huân kéo tới trước giường lột quần áo, Phó Huân rút đai lưng ra trói hai tay Giang Phi lại.
******
Thời điểm Giang Phi tỉnh, cậu đang ở bên trong một phòng bệnh tràn đầy mùi thuốc khử trùng.
Thân thể mệt mỏi đến gần như không còn tri giác, Giang Phi mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà nửa ngày mới nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua.
Bên cạnh có người nói chuyện, thanh âm hết sức quen thuộc, Giang Phi chậm rãi nghiêng đầu sang, phát hiện hóa ra là Kiều Dương.
Người lần trước đưa mình tới bệnh viện, bác sĩ tư nhân của Phó Huân, Kiều Dương.
Tay Kiều Dương nâng sổ ghi chép, đang giao phó cho y tá bên cạnh cái gì đó, sau khi phát hiện ra Giang Phi đã tỉnh lại liền rất vui vẻ yên tâm: “Rốt cuộc cậu cũng tỉnh, còn chỗ nào không thoải mái không?”
Giang Phi không nói gì, lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Kiều Dương cho y tá rời đi trước, sau đó mới nhẹ giọng nói với Giang Phi: “Yên tâm, không gặp nội thương gì, nằm hai ngày là có thể xuất viện.”
Kiều Dương thấy Giang Phi không để ý đến mình bèn thở dài thật thấp, sau đó xoay người gọi điện thoại.
“Người đã tỉnh…Ừ, tôi đã biết…”
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Dương vừa quay người đã thấy Giang Phi đang trợn tròn mắt nhìn mình.
“Anh là đang gọi điện thoại…cho Phó Huân sao?” Giang Phi hữu khí vô lực nói.
Kiều Dương có phần lúng túng cười cười: “Xin lỗi, đây đều là…mệnh lệnh.”
“Tôi biết.” Giang Phi nghiêng đầu tiếp tục nhìn trần nhà, thấp giọng nói: “Bất quá mấy tên khốn kiếp…nghe lệnh tàn sát người vô tội như các anh, cũng chẳng phải…người tốt gì…”
“Tàn sát người vô tội?” Kiều Dương bật cười: “Cái gì chứ, tôi biết cậu hận hắn, mặc dù có vài chuyện không thể nào nói rõ với cậu, nhưng cái từ tàn sát người vô tội này thật đúng là rơi không đúng đầu Phó Huân rồi, tôi không thấy Phó Huân giết người vô tội nào, ách…dĩ nhiên cậu có thể coi là ngoại lệ đi, bất quá cũng là bởi vì trong lòng Phó Huân, cậu không tính là người vô tội…”
“Anh là thủ hạ của Phó Huân, anh dĩ nhiên…sẽ nói giúp hắn…” Hai mắt Giang Phi trống rỗng: “Tôi không vô tội, vậy Phong ca thì sao? Anh ấy đã làm sai điều gì…”
“Phong ca?” Kiều Dương mặt đầy mờ mịt: “Phong ca là ai? Phó Huân hại hắn?”
“Các anh còn coi hắn là người tốt sao?” Giang Phi nói giọng khàn khàn: “Phong ca, Diệp Phong Miên, tai nạn xe mà bỏ mạng, chính là do cái tên súc sinh Phó Huân này…Khụ khụ…” Vận khí quá mạnh, Giang Phi ho khan kịch liệt.
“Diệp Phong Miên? Cậu nói cái minh tinh đó sao.” Kiều Dương dở khóc dở cười: “Cậu nghe được Diệp Phong Miên tai nạn xe bỏ mạng ở đâu thế, tôi thấy báo nói hắn không phải tối hôm qua bị xe tông vào đuôi xe, cánh tay phải bị gãy xương nhẹ thôi sao, lúc này chắc vẫn ở bệnh viện tiếp nhận chữa trị đó…”