Chương 28: Tim đập nhanh

Trâu Ngu vừa nói dứt tiếng, bỗng nhiên hắn lại nhăn mày.
Hẳn là có người truyền âm cho hắn, Trâu Ngu nghiêng tai nghe một lúc, không biết nghe được gì, sắc mặt đột nhiên chìm xuống. Khuôn mặt tuấn mỹ tối sầm lại, đóa mẫu đơn trươc ngực, sắc hoa phảng phất như sắp tràn ra máu.


Trâu Ngu ngước mắt, ý vị thâm trường liếc nhìn sửu quỷ hình dáng xấu xí, thu Khổn Tiên Thằng lại, không nói một lời, định xoay người rời đi.


Chỉ là còn chưa đi được mấy bước, hắn lập tức thay đổi sắc mặt, chuyển mình lùi về phia sau một chút, mắt thấy đám thuộc hạ còn chưa kịp phản ứng gì đã hét thảm một tiếng, đã che vết thương máu me đầm đìa, quỳ trên đất.
Máu theo kẽ ngón tay chậm rãi chảy ra.


Trong mắt Trâu Ngu sinh ra lệ khí, hắn ngẩng đầu, nhìn người đang đứng trên lầu.
Chúc Vưu đứng trên cao nhìn xuống hắn, dù hắn đã giấu đi sừng rồng và yêu văn, nhưng con ngươi đen láy đã biến thành đồng tử dựng thẳng, ánh mắt nhìn bọn như đang nhìn vật ch.ết.


Trong xương kéo tới một loại cảm giác nguy hiểm quen thuộc, Trâu Ngu mạnh mẽ hạ xương mày, “Đi.”
Không tới một chốc, người của Hoa Cẩm môn đã bỏ chạy sạch sẽ.


Bọn chúng đi rất vội vã, chỉ để lại mùi máu tanh đang dần chuyển đậm trong không khí. Hoa Nguyệt hồ ly mượn oai giao, hắn hừ lạnh một tiếng, “Coi như chúng chạy nhanh.”
Á!
Chúc Vưu đại nhân động thủ sao lại không sớm nói một tiếng! Hồ ly sợ muốn xỉu!


available on google playdownload on app store


Mấy ngày nay, Bùi Vân Thư gần như sắp quên mất Chúc Vưu là một con giao long quý hiếm trong thế gian, lúc này mới kịp nhận ra, Chúc Vưu vốn vẫn luôn là một con thú dữ tu vi cao thâm.


Y nghiêng đầu sang nhìn Chúc Vưu, vẻ mặt giao long lãnh đạm, góc nghiêng của gương mặt yêu dị như được vẽ lên, dù không có yêu văn, nhưng nét yêu tà vẫn ẩn hiện.


Mặt hắn bình thản không gợn sóng như thế, phảng phất như đối với Chúc Vưu, giết những tên ma tu này bất quá cũng chỉ là một cái chớp mắt. Bởi vì quá đơn giản, nên hắn cũng kiềm chế sát ý lại, tùy ý thả bọn ma tu này đi.
Thì ra trong mắt kẻ mạnh, Trâu Ngu cũng chẳng tính là gì cả sao?


Bỗng nhiên Bùi Vân Thư cảm thấy mấy phần khiếp đảm, dường như có một luồng khát cầu mãnh liệt đang dâng trào trong lòng y, nhưng nhanh chóng bị dằn xuống. Y hồi phục lại hô hấp, nắm chặt tay áo trong tay, dùng một khí lực cực lớn nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”
*


Một đêm trôi qua trong hoảng loạn, sau khi xử lý xong mùi hương trong phòng, chân trời đã nổi lên hoàng hôn.


Trong chợ yêu ma không có ngày, chỉ có buổi hoàng hôn và đêm đen với ánh trăng đỏ. Ba người Bùi Vân Thư bước ra khỏi khách điếm trong ánh tà dương, định đi tìm Quỷ Y trong lời của lão phương trượng giữa biển người mênh mông trong chợ yêu ma rộng lớn.


Họ không biết tướng mạo của Quỷ Y ra sao, cũng không biết danh tính, nhưng nếu quỷ y nổi danh như thế, hẳn là không khó tìm lắm.


Không ai kỳ vọng Chúc Vưu hỏi được gì, hồ ly và Bùi Vân Thư chia binh hai hướng, Chúc Vưu đi theo bên người Bùi Vân Thư. Nhưng đi hỏi dọc bên đường một lúc, bất cứ yêu thú nào nhìn thấy Chúc Vưu là cứ nơm nớp sợ hãi lo bỏ chạy trước, đừng nói hỏi đường, đến cả tới gần còn không được.


Bùi Vân Thư không biết làm, đành phải hạ giọng hỏi Chúc Vưu, “Chúc Vưu, ngươi có cách nào làm cho người khác không sợ ngươi như vậy không?”
Chúc Vưu nhìn y, bất ngờ đưa tay đụng một cái lên vết thương trên môi, không biết là hắn đang giả bộ hay thật lòng, “Đau.”


Bùi Vân Thư nhìn hắn không nói gì, mặt nạ sửu quỷ che đi khuôn mặt y, Chúc Vưu không chút nào lay động nào nhìn lại, một lát sau, hắn vẫn là nắm tay Bùi Vân Thư giơ lên, hóa thành một con giao nhỏ to cỡ một cái vòng tay ôm lấy cổ tay Bùi Vân Thư, nếu nằm im không động đậy thì cũng chẳng khác nào một cái vòng tay bình thường hình rắn.


Cũng may là cái vòng này không có cảm giác lạnh lẽo trơn nhẵn như rắn, Bùi Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, thế là cứ đeo như vậy đi hỏi thăm tin tức. Chúc Vưu không ở bên người, cuối cùng y cũng hỏi được không ít chuyện, hỏi hỏi, theo đó lần tới một nơi hẻo lánh ít người đến.


Rêu xanh trải đầy, sương dày ẩm ướt, Bùi Vân Thư cẩn thận từng chút một bước lên mặt đá trơn trợt nằm trong hốc tối, chợt thấy gáy mát lạnh, thì ra một giọt nước từ mái hiên trên đỉnh đầu vừa nhỏ xuống.


Mái hiên vừa vặn chặn lại ánh sáng mờ mờ ảm đạm trên bầu trời, khiến nơi hẻm nhỏ ẩm ướt chật hẹp này âm u đáng sợ như trong quỷ giới. Bùi Vân Thư chú ý động tĩnh quanh người, nhưng trong lòng vô thức nhớ lại những gì mình từng đọc trong thoại bản.


Nghe nói ma quỷ rất đáng sợ, thích trốn sau lưng hoặc trong góc tối, còn thích hóa thành cô nương xinh đẹp để lừa gạt khách qua đường.
Bùi Vân Thư nghĩ tới đó, không khỏi tăng nhanh bước chân, luôn có cảm giác như có người đang nhòm ngó đằng sau, từ sống lưng gợn lên cảm giác rùng mình.


Đi đến cuối hẻm, nhìn gần mới phát hiện ra dưới lớp rêu xanh còn có một cánh cửa nhỏ, Bùi Vân Thư đưa tay gõ cửa, “Có ai không?”
Cửa theo tiếng mở ra, Bùi Vân Thư dừng một chút, thu tay về, nói một câu xin phép quấy rầy.


Mùi thuốc đắng phả vào mặt, mấy căn tiểu ốc cao thấp không đều nằm lung tung bên trong, Bùi Vân Thư đi về phía gian phòng có ánh lửa, vừa đến gần, đã ngửi thấy một mùi thuốc vô cùng đắng. Cửa phòng chính là một tấm mành, mơ hồ có thể nhìn thấy được có một bóng người đang đứng bên cạnh lò lửa.


“Các hạ có phải là Quỷ Y không?” Bùi Vân Thư hỏi.
Trong phòng người kia thấp giọng ho khan một tiếng, quay đầu lại nhìn Bùi Vân Thư, nói bằng giọng khàn khàn: “Ngươi có chuyện gì không?”


Sắc mặt Quỷ Y trắng bệch, dung mạo thiên nhạt, hắn tỉ mỉ nhìn Bùi Vân Thư, trong ánh mắt không có mảy may gợn sóng, phảng phất như sửu quỷ hai màu đen trắng trước mặt này trong mắt hắn không quá khác với những người bình thường.


Bùi Vân Thư thấp giọng nói: “Trong cơ thể ta có một con cổ trùng, muốn làm phiền các hạ lấy ra giúp ta.”
Quỷ y ngừng một chút, lại cố ý liếc nhìn Bùi Vân Thư một cái, rồi mới nói: “Vào đi.”


Bùi Vân Thư nhấc rèm cửa lên, vừa bước vào phòng, lòng bàn chân lập tức cảm thấy âm lãnh, trong phòng không có ánh sáng, cũng không điểm đèn, ngoại trừ một lò lửa đang bập bùng nấu thuốc, cũng chỉ có một cái bàn đơn sơ.


Quỷ Y bảo y ngồi xuống, sau khi Bùi Vân Thư ngồi, ngửi mùi thuốc quanh quẩn, vô thức sờ một cái lên con giao nhỏ trên cổ tay, đầu ngón tay chạm đến hai cái sừng nho nhỏ trên đầu Chúc Vưu, trong lòng mới dần an ổn lại.


Quỷ Y nấu mãi đến khi chân trời chuyển đen, Bùi Vân Thư nghiêm chỉnh ngồi, cũng không có ý muốn giục, chỉ kiên nhẫn chờ. Sau khi Quỷ Y nấu thuốc xong, mới đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, nói với Bùi Vân Thư: “Đưa tay ra.”


Bùi Vân Thư đưa tay, Quỷ Y dùng đầu ngón tay xanh xao nhẹ nhàng đặt lên mạch đập, qua một lúc lâu mới nói: “Có thể trị.”
Vẻ mặt Bùi Vân Thư vui hẳn lên.


Quỷ Y buông tay y ra, chậm rãi đứng lên, thấp giọng ho mấy cái, mới nói tiếp: “Hoàng hôn ngày mai ngươi tới đây, ta phải chuẩn bị vài thứ dược liệu trước.”
Bùi Vân Thư thật lòng thật dạ nói tạ ơn, lại hỏi: “Không biết ta có thể làm gì?”


Quỷ y liếc y một cái, “Tiền chữa bệnh chính là cổ trùng trong cơ thể ngươi, ngươi có bằng lòng không?”
Bùi Vân Thư, “Ta vốn cũng không cần nó.”
Quỷ Y cười một cách kỳ lạ, ngón tay mảnh khảnh tưởng chừng chỉ còn khớp xương run run chỉ về hướng cửa, “Đi thôi.”


Bùi Vân Thư còn định hỏi gì đó, Quỷ Y lại không muốn nói gì nữa. Y đành phải đứng dậy cáo từ, khi bước ra ngoài cửa thì nghiêng người nhìn lại, chỉ thấy Quỷ Y đang đứng nấu thuốc bên lò lửa.


Y quay đầu lại, vừa không biết danh tính người ta, vừa không biết hắn dùng cách nào để dẫn Tình Tùy Cổ ra, Bùi Vân Thư thở dài, chỉ biết gửi hy vọng vào ngày mai, mong chờ vào Quỷ Y chỉ nói ba chữ “có thể chữa” thật sự có thể dẫn Tình Tùy Cổ ra khỏi trong cơ thể y.


Tới lúc đó, biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay.
Sẽ không còn phiền não nữa rồi.
*


Chờ Bùi Vân Thư đi hỏi, Quỷ Y lại thêm mấy ấm thuốc nữa, đến khi ánh lửa trong lò tắt đi, hắn mới dừng chuyện trong tay lại, cầm lấy một đạo bùa truyền âm, giọng nóikhàn khàn: “Chẳng phải ngươi nói sư đệ của ngươi đẹp lắm sao, sao ta chỉ thấy một con sửu quỷ xấu đến không thể xấu hơn?”


Bùa truyền âm vừa lóe lên đã không thấy tăm hơi, nhưng chỉ một chốc lát sau, lại có một tấm bùa truyền âm khác bay về, sau khi Quỷ Y bóp nát nó, bên trong lập tức truyền đến một âm thanh.
“Sư đệ của ta đương nhiên là phong thái thiên nhân, ngươi chớ có nhận lầm người.”


Quỷ Y nói: “Tình Tùy Cổ không phải là đồ của ngươi sao?”
Đối phương trầm ngâm đáp lại, “Ngày mai ta mới đến chợ yêu ma được, nếu như sư đệ của ta đến, ngươi phải chăm sóc cho đệ ấy thật tốt.”


“Cả Tình Tùy Cổ nữa, ngươi cũng đã biết đó là đồ của ta. Đồ của ta, thì ngươi đừng lộn xộn.”
*
Đêm qua là lúc chợ yêu ma mở ra, cho nên cũng không tính là đêm đầu tiên. Khi hoàng hôn qua đêm đến, mới xem như là đêm đầu tiên của chợ yêu ma.


Dường như Chúc Vưu thích làm một cái vòng tay yên tĩnh quấn trên cổ tay Bùi Vân Thư, từ sau khi ra khỏi chỗ của Quỷ Y vẫn chưa muốn hóa thành hình người. Bùi Vân Thư cũng không cưỡng cầu hắn, truyền âm cho Hoa Nguyệt, sau khi hai người gặp mặt thì cẩn thận kể lại chuyện Quỷ Y ban nãy.


Chuyến xuất hành này thế mà thuận lợi như vậy, trước đó Bùi Vân Thư còn tưởng là Hoa Nguyệt sẽ tìm được Quỷ Y trước y, hoặc có khi phải mất thêm hai ngày, đến cuối cùng, dù sao thì nhất định cũng là hắn tìm được trước.


Hoa Nguyệt vui vẻ ra mặt, cặp mắt màu hổ phách như đang phát sáng, “Vậy là, ngày mai là Vân Thư mỹ nhân có thể thoát khỏi con cổ trùng kia rồi hả?”
Bùi Vân Thư mỉm cười gật đầu.


Hoa Nguyệt vui mừng khôn nguôi, hắn đứng tại chỗ ăn mừng một lúc, bất ngờ kéo Bùi Vân Thư đi về trung tâm chợ yêu ma, hình ảnh một lão hồ hung thần ác sát lôi kéo một sửu quỷ chạy, Bùi Vân Thư chỉ cần suy nghĩ một chú thôi dã không nhịn được nở nụ cười.


Không chỉ có mình họ chạy về trung tâm chợ yêu ma trung gian, không có bất cứ một ai trên phố là ngoại lệ, tất cả đều cùng đi về một hướng, sau khi đến nơi, mảnh đất hoang trống trải đã đầy ắp người, Bùi Vân Thư cho là gần như toàn bộ tất người trong chợ yêu ma đã cùng tụ tập về đây.


Mặc dù không biết giao long đại nhân đã đi đâu rồi, nhưng khó có dịp hắn không ở đây, Hoa Nguyệt trộm nhìn sang Bùi Vân Thư một cái, tâm tình háo sắc không nhịn được rục rà rục rịch, thấp giọng nói bên tai Bùi Vân Thư: “Mỹ nhân, đêm đầu tiên của chợ yêu ma là đêm mà yêu quỷ cuồng hoan, một lát nữa sẽ có rất nhiều đại yêu xuất hiện. Ngươi nhớ phải đi theo cạnh ta, đừng để những con yêu quái khác khi dễ.”


Gương mặt hồ ly oai hùng lúc này lại lộ ra thần sắc e lệ, Hoa Nguyệt nói: “Không bằng người ta nắm tay ngươi nha?”
Bùi Vân Thư cười nói: “Bộ dáng của ta bây giờ như thế này, ngươi thật sự nhìn nổi à?”
Hoa Nguyệt sững sờ, ngơ ngác nhìn y.


Sửu quỷ căn bản là không có hai chữ dung nhan, mặt nạ vẽ bạch miêu lót màu đen, lông mày chỉ là hai đường cong cong, miệng cũng chỉ là một đường cong, không có nửa phần gọi là đẹp, sao có thể nói mỹ nhân gì nữa chứ?
Người ta nhìn cái đầu tiên, đã không còn hứng nhìn cái thứ hai.


Hồ ly nhỏ giọng nói: “Nhưng mà đây cũng đâu phải là bộ dáng thật của ngươi.”
Bùi Vân Thư lại ngẩng đầu bóp bóp đôi tai lông đỏ của hắn, chỉ chỉ nhóm mỹ nhân cách đó không xa đùa vui nói chuyện phiếm, “Hoa Nguyệt, ngươi xem mấy người đằng kia có đẹp không?”


Mấy vị mỹ nhân đó nữ có nam có, phấn thơm môi đỏ, tóc hoa mặt ngọc, chỉ cần một nụ cười, lập tức khiến nhành hoa run rẩy.
Đó mới là mỹ nhân mà hồ ly thích.


Đôi mắt của Hoa Nguyệt lập tức đỏ lên, nhưng không biết mình đang khó chịu cái gì, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Vân Thư, nói: “Mỹ nhân, ta khó chịu quá.”


Nếu là tướng mạo ban đầu của hắn, khi khóc lên nhất định là lê hoa đái vũ, đáng thương lại đáng yêu. Nhưng hôm nay mang mặt nạ, hồ ly lông đỏ mỏ nhọn cao to uy vũ khóc lên, có mấy phần buồn cười khiến lòng chua xót.
“Vì sao khó chịu?” Bùi Vân Thư hỏi.


Hoa Nguyệt vẫn lắc đầu, chỉ cảm thấy đầy oan ức bụng, nhưng mà oan ức vì sao lại đến đây?


Hồ ly khịt mũi một cái, nắm ống tay áo Bùi Vân Thư định lấy lau nước mắt, chỉ là vừa nhấc ống tay áo lên, mắt thấy bên trong đang cất một con giao nhỏ toàn thân đen kịt, trong mắt giao hiện lên một vầng sáng sâu thẳm, một đôi mắt tàn độc sắc bén đang nhìn thẳng vào hồ ly.


Bàn tay đang nắm ống tay áo chợt dừng lại, Hoa Nguyệt cứng đờ cười, nắm tay áo của Bùi Vân Thư cũng không biết là nên thả xuống hay vẫn là cầm lên lau nước mắt, “Chúc Vưu đại nhân, thì ra ngài ở trong này sao.”
Trong miệng giao lè ra lưỡi rắn, quấn quanh cánh tay Bùi Vân Thư, chậm rãi bò về ống tay.


Đột nhiên Hoa Nguyệt thấy trước mắt có một cái miệng to như chậu máu nhào về phía hắn, hắn lập tức thả ống tay áo xuống, vội vàng lùi mấy bước về, bước chân lảo đảo suýt chút nữa té ngã, sau khi đứng vững nhanh chóng ôm lấy con tim bé nhỏ của mình, đã sợ đến nước mắt chảy ngược trở lại. Nguồn:


Trong lòng Bùi Vân Thư thấy kỳ lạ, nhấc ống tay áo lên nhìn vào, chỉ thấy Chúc Vưu có hai cái sừng nhỏ đang nhắm mắt cuộn mình trên cổ tay của y, móng vuốt nho nhỏ giống như sợ bị rơi mất, móc lấy mấy sợi tơ trên ống tay.
Thì ra Chúc Vưu đã ngủ thiếp trong tay áo y.


Bùi Vân Thư thả tay áo xuống, trong giọng nói mang theo ý cười, “Hoa Nguyệt, Chúc Vưu ngủ rồi, ngươi còn sợ hắn làm gì?”


Sắc mặt Hoa Nguyệt tái nhợt, ngoài miệng lại không ngớt tán dương: “Vảy của Chúc Vưu đại nhân thực sự sáng rõ, nguyên hình thôi, nguyên hình của Chúc Vưu đại nhân thôi cũng là uy phong nhất trong vạn yêu rồi. Ta nhìn Chúc Vưu đại nhân ngủ thôi đã cảm thấy muôn phần xấu hổ rồi, dù ta có đẹp thế nào, nhưng vẫn không thể cản nổi vẻ đẹp của Chúc Vưu đại nhân, thế gian có nhiều đại yêu như vậy, một lát cho dù có tới nhiều hơn nữa, cũng không thể sánh bằng một cái móng vuốt của Chúc Vưu đại nhân, người ta như thế này làm sao có thể gọi là sợ? Là nỗi lòng sùng bái một lời không đủ để diễn tả đối với Chúc Vưu đại nhân.”


Đuôi giao long trong ống tay hơi đảo qua một chút.
Hoa Nguyệt lanh sắc thấy được, vội vàng sửa lại, “Không thể sách được một mảnh vảy nho nhỏ trên móng vuốt của Chúc Vưu đại nhân.”


Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên ở xa xa có mấy bóng người bay tới chỗ này, hẳn là mấy đại yêu mà Hoa Nguyệt nói tới trước đó.
Các đại yêu đáp xuống thượng vị, chỉ nghe nhạc vừa tấu vang, nữ yêu dáng người uyển chuyển lấp tức nhấc rượu thịt lên đi đến.


Lửa cháy lên hừng hực, kim cổ tề minh ( ), ánh lửa nhuộm đỏ nửa khung trời.
Hoa Nguyệt đang nịnh Chúc Vưu không khỏi dừng lại, hắn nhìn lên trên đài tới, sau khi nhìn thấy rõ ràng, hít vào một hơi lạnh.
“Ngồi chính giữa là một con hồ ly!”


Bùi Vân Thư nghe hắn nói, cũng tò mò nhìn về đại yêu ngồi giữa ở đằng xa kia.
Chỗ các vị đại yêu cao hẳn lên mặt đất, có rất nhiều tiểu yêu bầu bạn quanh người, là để châm rượu ngon cho các vị đại yêu.


Đại yêu ngồi ở chính giữa mặc áo giáp màu trắng bạc, mái tóc dài cột cao sau gáy, dáng vẻ mười phần anh tuấn hào sảng.
Tướng mạo không diễm lệ giống như Hoa Nguyệt, trái lại mày kiếm nhập tấn, đôi mắt hẹp dài, anh tư ngời ngời, thoáng nhìn qua, lập tức có cảm giác người này thanh thế rất khoa trương.


Bùi Vân Thư đang muốn nhìn xem những yêu quái khác ngồi bên cạnh đại yêu kia, lại nghe Hoa Nguyệt đứng bên cạnh “ồ” lên một tiếng nho nhỏ.
Y theo một tiếng kêu đó nhìn lại, thấy Hoa Nguyệt móc chiếc chìa khoá đeo trên cổ từ trong cổ áo ra, chiếc chìa khóa cũ kỹ nằm trong tay Hoa Nguyệt, chợt nhẹ nhàng run lên.
__


( ) lê hoa đái vũ: nguyên văn 梨花带雨, nghĩa đen là hoa lê dính mưa, miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi, trích trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị.


( ) Kim cổ tề minh: Nguyên văn là 金鼓齐鸣, thành ngữ tiếng Hán, ý là khi chiêng trống trận cùng vang lên đồng loạt, miêu tả bầu không khí khẩn trương kịch liệt khi chiến đấu. Xuất phát từ “Tả truyện · Hai mươi hai năm Hi Công”.






Truyện liên quan