Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng
✍ Vọng Tam Sơn
Hoàn thành
Tiên HiệpTrọng SinhSủng
105 chương
4,284 lượt xem
4 ✩
✎
- Chương 1: Tiểu sư đệ, miếng ngọc bội này cho ngươi
- Chương 2: Có thứ gì quấn lấy chân ta
- Chương 3: Nếu như ngươi không cần, thì cứ vứt đi
- Chương 4: Y muốn ra khỏi sư môn, ngắm nhìn thế gian ngoài kia
- Chương 5: Thế thì luộc ăn luôn
- Chương 6: Con giao vô liêm sỉ
- Chương 7: Chúc Vưu
- Chương 8: Nửa đêm gặp giao
- Chương 9: Đèn hoa dưới chân núi
- Chương 10: Ở đây thật lạnh
- Chương 11: Hôm nay, Hoa Cẩm môn ta đây phải cưỡng đoạt các hạ một lần
- Chương 12: Hồ Ly muốn xỉu
- Chương 13: Hắn sẽ giết ngươi
- Chương 14: Đến chỗ sư huynh này
- Chương 15: Tú cầu chiêu thân
- Chương 16: Chúc Vưu, ngươi đến đi
- Chương 17: Thành giao
- Chương 18: Không cho ngươi nhìn trộm
- Chương 19: Hoa đào tháng ba, tươi như vừa được trích
- Chương 20: Kết đan
- Chương 21: Sư tổ Đan Thủy Tông
- Chương 22: Say
- Chương 23: Long Tiên Hương
- Chương 24: Tình Tùy Cổ
- Chương 25: Thơm quá
- Chương 26: Hoa mai trời tuyết
- Chương 27: Các hạ là quỷ gì?
- Chương 28: Tim đập nhanh
- Chương 29: Động tình
- Chương 30: Phải phạt
- Chương 31: Từ đây ta không còn là đệ tử của Đan Thủy Tông nữa
- Chương 32: Cứ như hắn là dã thú vậy
- Chương 33: Có lợi mà không chiếm là ngốc rồi
- Chương 34: Vạn kiến phệ tâm
- Chương 35: Sư tổ, có thể cho đệ tử cái tháp đó không?
- Chương 36: Vậy gọi ngươi là Hoa Nguyệt đi
- Chương 37: Lưu manh vô lại
- Chương 38: Cho ngươi cắn
- Chương 39: Cho ngươi làm sư đệ ta
- Chương 40: Người trong lòng
- Chương 41: Sư huynh cũng chỉ là vô tình thôi
- Chương 42: Biện pháp vẹn cả đôi đường
- Chương 43: Đóa mẫu đơn hiện ra
- Chương 44: Bức tranh đó là gì?
- Chương 45: Sư đệ đã không còn tình căn
- Chương 46: Ai đang gọi ta?
- Chương 47: Vân Thư sư huynh
- Chương 48: Ngươi muốn vào ngủ cùng không?
- Chương 49: Sách này là do thiếu cung chủ của ngươi vẽ sao?
- Chương 50: “Ta thế mà bị mỹ nhân kế của đối phương lừa!”
- Chương 51: Đừng để dập đầu mẻ răng
- Chương 52: Hoa đào nở rộ
- Chương 53: Đừng giận ta
- Chương 54: Thanh Phong công tử
- Chương 55: Phản kích
- Chương 56: Kim ốc tàng “giao”
- Chương 57: Mộng đẹp liên miên
- Chương 58: “Ngươi vậy mà vẫn còn bình tĩnh được sao?”
- Chương 59: Long mộng
- Chương 60: Không hổ là bí cảnh Thần Long
- Chương 62: Cái con rắn nhà ngươi
- Chương 63: Vân Thư mỹ nhân, nhìn cho hồ Ly đi
- Chương 64: Ta sẽ chém thân xác ngươi
- Chương 65: “Sao ngươi lại ngốc như vậy?”
- Chương 66: Ngươi là bảo vật sao?
- Chương 67: Chiếc nhẫn
- Chương 68: Thứ lẩn tránh không dám lộ mặt
- Chương 69: Nhớ ngươi
- Chương 70: Châm nhỏ lấp lánh phật quang
- Chương 71: Uống rượu lấy can đảm
- Chương 72: Ta là cha của ngươi
- Chương 73: Không cần cha rồng xuất hiện
- Chương 74: Không cần tìm cha ta
- Chương 75: Ân nhân cứu mạng
- Chương 76: Cha cười với người đó năm lần
- Chương 77: Chúc Vưu: Ta muốn giết cha rồng
- Chương 78: Kẻ quay mặt vô tình
- Chương 79: Tiểu nương
- Chương 80: Kẻ mặt dày vô sỉ như thế
- Chương 81: Cái con giao này lòng dạ sâu vô cùng!
- Chương 82: Chúc Vưu: Ta nhất thiên hạ
- Chương 83: Ba mươi Tết
- Chương 84: Có phải ta làm người khác ghét lắm đúng không?
- Chương 85: Nụ cười cứng đờ
- Chương 86: Đồng Tâm Khế
- Chương 87: Con của sư đệ?
- Chương 88: Tông chủ Hoa Cẩm môn
- Chương 89: Thú vị
- Chương 90: Giết Trâu Ngu
- Chương 91: Đệ phải quay về rồi
- Chương 92
- Chương 93: Bên trong ảo cảnh
- Chương 94: Ngươi làm đau ta
- Chương 95: Hôn hôn một chút
- Chương 96: Trong lòng gờn gợn
- Chương 97: Vân Thư, thành thân với ta
- Chương 98: Lòng ta có ngươi
- Chương 99
- Chương 100: Lời đường mật
- Chương 102: Tranh sủng
/2
Nếu phế tài có một cơ hội sống lại, liệu đá thô có thể trở thành ngọc được hay không?
Bùi Vân Thư cảm thấy bản thân mình dù có sống lại mấy lần thì vẫn không thể nào trở thành thiên tài được, chỉ là y biết mình cần gì, và biết không thể đi tranh giành những thứ không thuộc về mình.
Y bình thản nhìn sư phụ mình nhặt được một vị sư đệ. Y biết vị sư đệ này sẽ được toàn bộ tông môn che chở, y cũng bình thản chờ đợi tất cả mọi người điên cuồng vì sư đệ.
Y không muốn tranh chấp với sư đệ nữa, cũng không còn mong muốn trở thành người được chiều chuộng nhất trong sư môn nữa. Sư phụ và sư huynh đối xử với y như thế nào, y sẽ ghi nhớ rồi đền đáp lại như thế, tránh để giống như kiếp trước, bị đánh bị mắng là kẻ ăn cháo đá bát.
Bùi Vân Thư cảm thấy bản thân mình dù có sống lại mấy lần thì vẫn không thể nào trở thành thiên tài được, chỉ là y biết mình cần gì, và biết không thể đi tranh giành những thứ không thuộc về mình.
Y bình thản nhìn sư phụ mình nhặt được một vị sư đệ. Y biết vị sư đệ này sẽ được toàn bộ tông môn che chở, y cũng bình thản chờ đợi tất cả mọi người điên cuồng vì sư đệ.
Y không muốn tranh chấp với sư đệ nữa, cũng không còn mong muốn trở thành người được chiều chuộng nhất trong sư môn nữa. Sư phụ và sư huynh đối xử với y như thế nào, y sẽ ghi nhớ rồi đền đáp lại như thế, tránh để giống như kiếp trước, bị đánh bị mắng là kẻ ăn cháo đá bát.